Diễn Viên Đa Năng

Chương 47: Tạm biệt Vaiza!




Từ ngày hôm đó tôi không còn gặp Seliana. Chị lại bị giam giữ trong cung Miwani và tôi thì không muốn tới thăm. Tháng ngày lại vô thức trôi đi, tôi lại càng thêm khao khát trở về quê hương. Nhiều lúc tôi nghĩ phải chăng mình sẽ sống ở đây đến hết tuổi thanh xuân, đến già vẫn cứ đây? Vanya và Dangkok dễ dàng nhận ra sự trầm lặng của tôi dạo gần đây. Thằng bé tích cực đưa tôi đi đây đó nhưng rồi tôi cũng thuyết phục nó là mình chỉ muốn nghỉ ngơi. Hoàng hậu cũng hay tìm tôi tán gẫu, chị ấy đem lại một chút hơi ấm quen thuộc làm tôi an lòng. Có lẽ vì chị là chị ruột của Nghị Hàn.

Chiều hôm nay, cũng như mọi buổi chiều tôi lại ngồi nghịch nước ở cái hồ cá trong vườn. Chợt có tiếng bước chân khẽ khàng đi đến bên cạnh. Valilila xuất hiện thật bất ngờ. Cô bé im lặng ngồi xuống thành hồ cạnh tôi, dõi mắt nhìn mấy con cá hiếm hoi sống giữa sa mạc đầy gió và cát. Tôi cũng không muốn nói gì, chỉ tiếp tục khoáy tay vào nước, chờ đợi

-Dạo này mợ Seliana rất buồn, phụ hoàng ban hình phạt giam lỏng cũng không phải nhẹ!

Đầu tiên, cô bé lại nói về người mợ hờ của mình. Tôi ừ một tiếng, không ủng hộ, không tán thành

-Thật ra, công chúa Seliana không phải người xấu!

Valilila nhìn tôi, cố biện mình.

-Chị biết!

Valilila mở to mắt rồi vẻ mặt bình thản lại.

-Nếu cậu Japkong muốn quay về đây, xin Nữ Hoàng đừng ngăn cản. Cậu ấy thuộc về nơi này. Valilila luôn chờ mong, mọi người luôn chờ mong… Nữ Hoàng có thể rộng lượng đáp ứng yêu cầu này của Valilila không?

Đây là lần đầu cô bé nói năng lễ phép và xưng hô đúng đắn. Tôi ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, phản phất vẻ đẹp sắc sảo của Hoàng hậu Vanya rồi mỉm cười

-Dĩ nhiên rồi. Chị không dùng quyền lực níu kéo ai cả. Nếu thực lòng anh ấy muốn trở về thì anh ấy sẽ đi. Chị không thể nào ngăn cản được. Tuy nhiên, nếu người Japkong cần là chị thì chị tuyệt đối sẽ bám riết lấy, chị cũng phải theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình chứ, có phải không công chúa?

Valilila đảo mắt nghĩ ngơi

-Uhm… nếu vậy… tội nghiệp Seliana quá…

Tôi hơi bực mình và nói lớn tiếng một chút

-Phải! Tội nghiệp người mợ của em ghê! Thế còn chị thì sao? Em không thấy là chị cũng đã yêu cậu em sao? Nếu người anh ấy chọn là Seliana thì chị cũng đau lòng. Em chẳng công bằng gì hết!

Valilila giật mình tròn xoa mắt rồi cô bé chau mày nói trong do dự

-Uhm… thật là rắc rối… có lẽ em đã không công bằng thật. Vì em đã ở cạnh Seliana từ rất lâu. Em chứng kiến nổi đau buồn của cô ấy… Tình yêu, thật là kì cục. Em hy vọng mình có thể hiểu hơn một chút. Tôi khẽ cười và nắm tay cô bé, nói một cách triết lý

-Hạnh phúc vốn là chiếc chăn hẹp, người này ấm thì kẻ khác lạnh. Đó là quy luật. Chị tin Seliana sẽ sớm tìm ra tình yêu thực sự giành cho mình. Điều khó khăn nhất đối với một người đang yêu là học cách buông tay. Cho dù có đau đớn tới đâu chị cũng sẽ cố gắng, nếu như Japkong muốn rời xa chị.

Valilila nhìn tôi chầm chầm. Có sự đổi khác trong ánh mắt của cô bé. Cuối cùng nó đứng dậy nghiêm trang tuyên bố

-Vậy được. Em sẽ không gọi Seliana là mợ nữa. Em không có mợ, đúng hơn là chưa có. Cứ chờ xem sao, cậu Japkong là một người ưu tú, chắc chắn sẽ có lựa chọn chính xác. Em sẽ đợi, Nữ Hoàng, bây giờ chúng ta huề nhau nhé!

Valilila tươi cười đưa một tay ra. Tôi vui vẻ nắm lấy. Đó là một giao ước!

——————-

Vậy là đã nửa năm. Thời gian vô hình trôi đi không hề báo trước. Tôi thở dài đánh thêm dấu chéo đỏ thứ 183 vào cuốn lịch. Buồn vì lời hứa hẹn của anh đã đã trễ quá 4 tháng, mà thôi, nào anh biết trước tương lai. Tôi không trách anh thất hứa mà chỉ ưu sầu vì thương nhớ và lo lắng nhiều. Nửa năm ở Vaiza tôi đã trưởng thành hơn, không còn là cô bé Sao Ly vô tư vô lo ngày trước. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang già. Đầu óc của người già thường suy nghĩ tiêu cực.

Nếu chúng tôi thất bại…. nếu anh không đến… nếu tôi phải gửi trọn thanh xuân nơi đất khách quên người…. nếu và nếu…. Những ý nghĩ vẫn vơ theo tôi đi khắp mọi nơi.

Quan hệ của tôi với Valilila đã khá hơn trước nhiều. Tối qua cô bé còn đến đây. Nó ngượng nghịu đưa cho tôi một sợi bùa. Đó là loại bùa cầu an mà có xin được từ đền nữ thần. Sau đó Valilila ở lại chơi một lúc. Chúng tôi trò chuyện và phát hiện ra cả hai cùng có sở thích xem phim truyền hình. Những cuốn phim tình cảm sướt mướt từng lấy đi bao nhiêu nước mắt của tôi Valilila đều xem qua cả. Thế là cứ hai ngày một lần, chúng tôi mở xinê trong nhà, “luyện” phim từ sáng đến tôi. Có khi vừa coi vừa bình phẩm nam chính hơi gầy, nữ chính cao quá,… Có khi cả hai ôm nhau khóc ngon lành vì một cuộc tình tan ở của ai đó. Dần dần Valilila cũng trở nên thân thiết như Dangkok vậy. Mà cậu bé thì dường như giận dỗi vì tôi giành nhiều thì giờ với cô chị, bỏ quên đứa em.

Tháng ngày cứ vậy trôi đi…

Tôi đánh dấu chéo thứ 193 vào cuốn lịch. Đếm từng ngày trong chờ đợi mỏi mòn…

Rồi một ngày, tôi đánh dấu thứ 200 thì nghe có tiếng bước chân chạy dồn dập. Dangkok và Valilila ập vào phòng cùng một lúc. Hai chị em cố tranh đi trước, chúng cãi cọ ầm ĩ

-Để chị nói!

-Để em nói!

Tôi bỏ cuốn lịch xuống bàn, khoanh tay nhìn hai đứa trẻ, làm bộ nghiêm nghị

-Sao nào? Hai đứa muốn nói gì?

Hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên im lặng khác thường. Tôi cũng bị bộ dạng của chúng làm thấp thỏm lo âu

-Rốt cuộc là chuyện gì?

Valilila thúc cùi cho vào cậu em trai

-Thôi, em nói đi…

Dangkok nhíu mày, nuốt nước bọt rồi chầm chậm bảo

-Vừa nãy… có một đoàn viễn khách. Họ đang được đưa tới cung Mặt Trời. Nghe nói họ tự xưng là phái đoàn từ Trường Thịnh Thiên Quốc, cách ăn mặt trông lạ lắm!

Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Dangkok rồi thoáng một cái tôi đã xốc váy, lao ra khỏi phòng. Đến bước chân cũng gấp gáp, loạng choạng. Cuối cùng tôi cũng chờ được tới ngày này. Tôi mừng tới phát điên. Có lẽ trong lịch sử học môn thể dục từ lớp 1 tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi đạt được vận tốc nhanh như thế. Mà lúc này cảm xúc cũng thật ngỗn ngang. Nó giống như bạn là nhà thám hiểm nhiều ngày lang thang trong kim tự tháp, trãi qua không ít cạm bẫy, suýt mất mạng. Và giờ đây, ở ngay phía trước là kho báu bạn đang tìm kiếm. Tôi nghe tiếng gió rít bên tai, tiếng gót giày gõ lộp bộp lên nền đá. Tôi đi thẳng tới sảnh lớn của cung Mặt Trời, vừa lúc trông thấy hai tì nữ của Vanya bước theo hướng ngượng lại. Vẻ mặt của họ thoáng ngạc nhiên khi trong thấy tôi

-Ah… tiểu thư đây rồi. Hoàng hậu vừa cho mời người!

Thế là họ cùng tôi quay lại phòng khách lớn.

-Tiểu thư đợi một lát, nô tì vào thông báo!

Tôi gật đầu trông theo bóng lưng của cô hầu, tự hỏi vì sao cô ta không bước nhanh hơn một chút. Chỉ chừng 2 phút trôi qua mà dài như hai thế kỉ. Cuối cùng thì tôi cũng được mời vào. Tôi hồi hộp chỉnh trang lại váy áo đã xộc xệch vì chạy. Cánh cửa lớn mở ra, phòng trong thật rộng, thật sáng. Đầu tiên tôi trông thấy Hoàng hậu cùng Hoàng đế ngồi ở ghế chủ nhà, vận trang phục đỏ rực rỡ. Vanya nhìn tôi mỉm cười, hai mắt chị long lanh. Hoàng đế cũng cười thật đôn hậu. Sau đó tôi nhìn lại những người khác. Có 3 người ngồi và nhiều người đang đứng phía sau ghế của họ. Khi trông thấy tôi, mọi người đồng loạt đứng dậy. Tôi chưa kịp nói gì thì tất cả lần lượt quỳ xuống hô rất đồng thanh

-Nữ hoàng điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tiếng nói âm vang khắp phòng, vọng đến từng bức tường và dội lại lòng ngực tôi. Tôi nhận ra màu trắng thuần khiết của đồng phục cận vệ hoàng cung Quang Minh và thứ ngôn ngữ thân thuộc của quê hương mình. Tất cả, mọi thứ y như một giấc mơ…

Và thế là Nữ Hoàng tôi đây đứng tại chỗ khóc ngon lành! Hoàng hậu ngạc nhiên sau đó cười hiền hòa. Những người đang quỳ cũng ngơ ngác ngẩn đầu len lén nhìn tôi. Thật không có nhân tính mà. Tôi xúc động rưng rưng nước mắt, không ai an ủi một câu, lại còn hùa nhau toe miệng cười trên sự đau khổ của người khác. Chỉ khi một giọng nói cao vút cất lên tôi mới tỉnh táo ra:

-Điện hạ, người muốn chúng thần quỳ ở đây tới bao giờ vậy?

Giọng nói thật êm dịu và ngập tràn nữ tính. Tôi chạy ngay tới đỡ Dĩ Linh đứng lên, vẫn không nói nổi một lời. Rồi tiếp đó tôi tận tay đỡ lấy từng người. Những khuôn mặt thân quen lần lượt hiện ra. Dĩ Thuật nheo mắt cười toe toét, cố tình chọc tôi một câu

-Em họ, tuy rằng anh ngày càng đẹp trai nhưng cũng không cần xúc động vậy đâu!

Tôi trề môi với Dĩ Thuật một cái không thèm chấp. Ngay cạnh anh là Dương Cảnh vẫn y như ngày nào và những thành viên còn lại của đội thị vệ. Lâu quá rồi, cảm giác như cả mấy thế kỉ mới có thể trông thấy những nụ cười vui vẻ này. Tôi ôm lấy mọi người không chút kiêng kị. Thật là một cảnh đoàn viên xứng đáng up lên youtube! (lại tự sướng _._)

Mà mọi người biết đấy, nữ hoàng tôi đây thuộc lại tiếp thu chậm. Mãi một lúc sau mới phát hiện ra một sự thiếu vắng nghiêm trọng. Tôi quay quắc lại hỏi Dĩ Linh và Dĩ Thuật

-Thần Phong đâu?

Phản ứng của mọi người sau rất đáng ngờ. Dĩ Thuật nhướng một bên chân mày, đảo mắt nhìn đâu đó, giả điếc không nghe. Dương Cảnh bậm môi cùng với các cận vệ khác liếc sang Dĩ Linh như chờ đợi một dấu hiệu. Chị vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn hảo trên môi, nhẹ nhàng đáp

-Hiện tại Đại tướng và Quốc Công đang xử lý một số việc không thể bỏ đi được. Mọi người trong cung đều chờ đợi Người quay về, cả quốc dân cũng đêm ngày trông ngóng Nữ Vương…

Tôi im lặng thật lâu. Vẻ mặt tươi cười của chị có chút gì đó gượng ép. Tôi lại nhìn về hoàng hậu Vanya. Ánh mắt hai người giao nhau đều gửi gắm một nổi bất an khó nói. Tôi mím môi rồi cũng làm ra vẻ bình tĩnh đáp

-Nếu thế thì chúng ta phải mau chóng về thôi…

Buổi chia ly không có gì rườm rà, cũng không có bất kì nghi thức nào diễn ra. Tôi vốn có mặt tại đây như một người khách trọ bình thường nên cũng lặng lẽ ra đi không cần khua chiên múa trống. Đón tôi trở về là một phi cơ mini 4 chỗ ngồi cùng trực thăng hộ giá theo sau. Tôi mặc lại y phục của quốc gia mình và bẽn lẽn nói lời chào gia đình Hoàng đế. Tôi bắt tay với ngài dưới tư cách một vị vua, còn hứa sẽ trở lại viếng thăm một ngày không xa. Tôi ôm vai ôm hoàng hậu với tư cách một người em gái. Chị xúc động thì thầm vào tai tôi: “Về đến nơi phải gọi cho chị ngay, chị nóng lòng muốn biết tin tức của Nghị Hàn lắm!” Tôi gật đầu và Vanya cười an tâm. Sau cùng là nắm tay hai người bạn nhỏ. Dangkok mặt mày hờn dỗi nói với tôi một câu

-Nếu sau này Nữ Hoàng bị ngược đãi thì cứ quay về đây. Hậu cung của ta luôn mở cửa mời người làm thái tử phi!

Tôi phì cười ngoéo vào mũi thằng bé, cũng không thèm mắng nó như mọi khi. Valilila thì bịn rịn vô cùng. Mắt cô bé hơi đỏ và khuôn mặt ngường ngượng

-Nữ Hoàng đi bình an. Gửi lời giúp Valilila rằng nhi nữ rất nhớ cậu!

Nói rồi nó quay mặt đi, vờ tỏ ra kiêu ngạo. Tôi nhìn cô bé và cũng ôm chầm lấy nó.

-Cảm ơn em rất nhiều Valilila!

Thế là tôi vẫy tay chào 4 người rồi chui tọt vào phi cơ. Cánh quạt trực thăng quay, bụi sa mạc bốc lên mù mịt. Máy bay lên cao dần, tôi vẫn cúi đầu nhìn ra cái ô kính nhỏ, trông bốn cái bóng đứng bên cạnh lâu đài tráng lệ. Tôi khẽ mỉm cười, những tháng ngày đẹp đẽ ở nơi này sẽ mãi mãi là một chuỗi kí ức không thể nào quên…

Tạm biệt Vaiza-vương quốc của mặt trời, mặt trăng. Tạm biệt Hoàng đế, Vanya, Dangkok cùngValilila… Tôi sẽ không bao giờ quên mọi người…

Phi cơ bay nhanh, phút chốc đã hướng tới biển cả. Tòa lâu đài xa dần cho đến khi chìm hẵn vào sa mạc mênh mông… Cứ như thế chúng tôi hướng về phía mặt trời. Bên kia đại dương là quê hương thân yêu đang chờ đợi.

Trường Thịnh Thiên quốc, ta trở về rồi!

Ngạn Luật, em sắp gặp lại anh rồi!