Nguyệt Hồi chớp mắt suy nghĩ, ca ca lại giở trò nóng nảy rồi, chẳng phải hôm qua đã hứa hẹn xong xuôi sao, kết quả một đêm ngủ dậy bỗng nhiên đổi ý, cái này làm cho nàng nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Trân ma ma cũng đi vào dùng bữa, thấy nàng ỉu xìu thì hỏi: “Nguyệt Hồi cô nương làm sao thế? Trong người không khỏe?”
Nguyệt Hồi nói không có, “Chưởng ấn vừa mới đến bảo ma ma lưu ý nhiều hơn, đề phòng hôm nay Trưởng công chúa tiến cung.”
Trân ma ma gật đầu, “Ta nhìn Trưởng công chúa lớn lên, khi vẫn còn ở trong khuê phòng thì tính tình hiền dịu, sau này gả thấp cho Phò mã, đi theo Phò mã vào nam ra bắc, năm thứ hai vào tiến cung thỉnh an Thái Hậu mà giống như đã biến thành một người khác, thông minh tinh quái hơn xưa nhiều.
Chắc hẳn lần này nghe thấy tin gì nên mới gấp gáp lặn lội từ Giang Nam về, đúng là phải cẩn thận lưu ý.” Vừa nói vừa chờ cung nữ múc cháo, quay đầu hỏi, “Hôm nay Hoàng Thượng chiêu cáo thiên hạ nương nương bệnh nặng, cô nương vẫn ở lại đây sao?”
(*) Công chúa gả đi thì gọi là gả thấp.
Phò mã cưới được Công chúa thì gọi là thượng chủ.
Nguyệt Hồi chậm chạp ậm ừ, “Lát nữa tôi chuẩn bị về Càn Thanh Cung.”
Nắng sớm mờ ảo bên ngoài, từ màu trắng như bụng cá dần dần le lói tia vàng.
Nguyệt Hồi buồn bã một lúc, đứng chống nạnh nhìn về tòa viện nơi xa, bỗng nhiên phát hiện mình đã tiến cung mấy tháng mà chưa hề kết giao người bạn nào, chỉ quen biết mỗi ca ca và mấy Thiếu giám bên cạnh hắn.
Nàng ủ rũ đi chậm chạp xoay quanh hai vòng, lại ủ rũ đi ra khỏi Từ Ninh Môn.
Cô nương chăm chỉ cần mẫn luôn khiến người ta yêu quý, Trân ma ma mỉm cười nhìn theo nàng đi xa mới uống thêm hai ngụm cháo, đã đến lúc cung nhân trực đêm bên ngoài vào thay ca, một đoàn người chỉnh tề tiến vào, đại cung nữ Chưởng ban đứng dưới hiên to tiếng sai khiến hạ nhân vẩy nước quét nhà.
Trân ma ma đặt bát cháo xuống, đứng trước cửa tuần tra, mọi người bận bịu đâu vào đấy, hệt như khi Thái Hậu vẫn còn khỏe mạnh.
Nhắc đến Thái Hậu, bây giờ Thái Hậu chỉ còn lại hơi tàn, ngoài ăn thì đi tiểu, suốt đêm cũng không được yên.
Lúc canh năm phải lau người thay quần áo, lại phải thường xuyên lật người, đề phòng nằm quá lâu bị thối rữa, quả thực là mệt mỏi.
Trân ma ma vẫn bình ổn, niệm tình cũ ngày xưa, tuy vì tiền đồ của con trai mà hãm hại Thái Hậu nhưng cũng nguyện tận tâm hầu hạ Thái Hậu đến chết, bởi vậy những việc thế này đều không đến tay người khác, Trân ma ma tự mình làm lấy.
Bận bịu cả một buổi sáng, đến lúc rảnh rỗi hai mắt dần trĩu xuống, ăn qua loa hai miếng rồi ghé xuống ghế nằm.
Vốn định chợp mắt một lát thì có tiểu cung nữ vào gọi một tiếng ma ma, “Nguyệt Hồi cô nương bỏ quên miếng lót giày trong trị phòng rồi, nô tỳ đi đưa qua cho nàng!”
Quy củ trong cung rất khắc nghiệt, người hầu các cung không được Quản sự cho phép thì không thể tùy ý ra ngoài.
Các tiểu cung nữ đều mười lăm mười sáu, đúng là không qua được tuổi tác, được ma ma đồng ý thì thiên hoan đi hỉ đi ra phía cửa cung.
Ai dè vừa bước chân ra liền đụng phải người đang đi đến, chưa kịp nhìn kỹ đã bị đẩy ngã lăn xuống bậc thang.
Mọi người khắp cung đều đang quét tước, trong ngoài đều có người, thấy có động tĩnh lớn như vậy thì nhốn nháo hết cả.
Trân ma ma nghe tiếng thì vội chạy ra xem, vừa kịp nhìn rõ liền đại kinh thất sắc, Vĩnh Niên trưởng công chúa mang theo người hầu đứng ở bên đường, đếm sơ sơ đã thấy phải tới chục người.
Chọn canh giờ này tiến cung, xem ra đã có chuẩn bị.
Trân ma ma vội vàng đi ra đón, vui mừng đầy mặt nhún chân, “Ôi chao Điện hạ của tôi, Điện hạ đã về đây rồi!”
Gương mặt Vĩnh Niên trưởng công chúa nhỏ nhắn xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, có vài phần trông giống Hoàng Đế.
Trước đây tính tình ôn hòa hiền hậu, sau này đi nhiều biết nhiều, mặt mày đã hiện ra sắc bén.
Trân ma ma vẫn luôn cảm thấy nàng không quá ra dáng Công chúa, bây giờ nhìn lại bỗng thấy đã có khí chất cao quý của nhà Đế Vương.
Trưởng công chúa liếc Trân ma ma một cái, hừ cười: “Đứa nha đầu này không có mắt, suýt nữa đâm vào ta.
Ma ma quản giáo cung nhân kiểu gì, điều trị ra một đám lỗ mãng thế này, trông thấy ta thì cứ thẳng lưng đứng nhìn.
Sao? Muốn tạo phản rồi?”
Vừa mới dứt lời, mấy người Trưởng công chúa đem đến liền ầm ầm đóng cửa cung lại.
Tiểu thái giám chuẩn bị từ trước để đi mật báo cũng không kịp xông ra, bị vây hết trong Từ Ninh Cung.
Trân ma ma biết ngay không ổn, thế nhưng vẫn không thể không đáp, cười làm lành nói: “Điện hạ rộng lượng, mấy cung nhân này mới tiến cung không lâu, đứa nào dám giương mắt trừng trừng, lát nữa nô tỳ sẽ trách phạt bằng hết.” Vừa nói vừa phất tay, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thỉnh an Trưởng công chúa điện hạ!”
Vì thế mọi người nhất loạt quỳ xuống, Trưởng công chúa quét mắt một vòng, cất giọng lạnh tanh: “Đúng là chỉ toàn người mới, ngoài ma ma ra thì không thấy một ai quen mặt.
Ta nhớ rõ bên cạnh Mẫu hậu vẫn còn hai vị Kim ma ma Hạ ma ma, đi đâu hết cả rồi? Sao thấy ta đến còn không ra đón chào?”
Lần trước hai vị ma ma kia phạt bản trứ Nguyệt Hồi, sớm đã bị Tư Lễ Giám dọn đi mất, biết được ở đâu mà tìm nữa! Hiện giờ cửa cung đã bị đóng chặt, chỉ mong người đứng gác bên ngoài kịp báo tin cho Lương chưởng ấn, nếu không thì đúng là xấu chuyện.
Còn mình thì sao, chỉ đành tận lực kéo dài thời gian, Trân ma ma nói: “Nương nương từ bi, niệm hai vị ma ma kia đã có tuổi, thả các nàng xuất cung…”
Trưởng công chúa nghe xong lại là một tiếng cười nhạo, không thèm để ý đến Trân ma ma nữa, đi thẳng vào chính điện.
Tâm tình những cặp mẹ con trên đời đều tương thông, tuy nàng ở Giang Chiết nhưng trong cung vẫn còn Mẫu hậu, nàng luôn luôn chú ý đến tình hình kinh kỳ.
Vừa mới qua tết Hoàng Đế tự mình chấp chính, Tôn Tri Đồng nói Thái Hậu có dị thường, gửi bồ câu đưa thư thông báo cho nàng.
Nàng được tin liền tức tốc đến kinh thành.
Kết quả là vừa mới bước chân vào Thần Vũ Môn đã nghe nói thấy Thái Hậu bệnh tình trầm trọng, Hoàng Đế khua chiêng gióng trống miễn giảm thuế má cầu phúc cho Thái Hậu.
Mọi thứ đều quá trùng hợp, Thái Hậu mới chỉ hơn bốn mươi, bình thường còn chẳng ho khan cảm mạo, sao lập tức đã bệnh tình nguy kịch ngay được? Nàng lo lắng đến nỗi gan muốn nứt ra, không màng Trân ma ma đang ồn ào cái gì đằng sau, xông thẳng vào noãn các phía đông.
Vừa trông thấy Thái Hậu, gọi liền mấy tiếng Mẫu hậu mà không thấy đáp lại, nàng lập tức rơi nước mắt, quỳ xuống bên tấm đạp chân gào khóc, “Mẫu hậu, Mẫu hậu làm sao thế này? Con là Tình Nhu đây, Mẫu hậu mở mắt ra đi, nhìn con đi mà!”
Nhưng mặc kệ nàng kêu khóc, Thái Hậu vẫn là dáng vẻ mơ màng hồ đồ.
Thực ra mắt vẫn mở to, chỉ là ánh mắt không còn tiêu cự, một chốc lại nhắm vào.
Nhưng nếu nói Thái Hậu bất tỉnh nhân sự thì cũng không phải, Trưởng công chúa nhìn thấy một giọt nước nhỏ lăn qua khóe mắt, rốt cuộc giọt nước mắt này chất chứa bao nhiêu uất ức lẫn chua xót, người khác không biết được, nhưng phận làm con gái vừa nhìn đã hiểu ngay.
Trân ma ma bước vào, sầu thảm nói: “Điện hạ, bệnh tới như núi đổ, Hoàng Thượng đã phái thái y tốt nhất đến…” Nhưng còn chưa kịp nói xong thì bị Trưởng công chúa vung tay đẩy ra.
Trưởng công chúa nghiến răng nói với Trân ma ma, “Ma ma chớ nóng vội, rốt cuộc chứng bệnh của Mẫu hậu ra sao, kiểu gì cũng phải có một lời thỏa đáng.
Thái y trong cung vô dụng, trong phủ ta có đại phu y thuật cao siêu, để ông ta thăm khám một chút, tự khắc sẽ ra.”
Trân ma ma hoảng hốt, trơ mắt nhìn một người đi ra từ trong đám tùy tùng của Trưởng công chúa, cuốn tay áo bước lên bắt mạch cho Thái Hậu.
Trân ma ma nôn nóng không thôi, khẩn thiết nói: “Điện hạ, Điện hạ đã quên quy củ trong cung rồi sao, không thể đưa nam nhân bên ngoài vào cung…”
Trưởng công chúa hằn học trừng mắt nhìn Trân ma ma, “Bà già này, đừng có tưởng ta không biết bà ăn cây táo rào cây sung! Người cũ bên cạnh Mẫu hậu đều không thấy, trong cung chỉ toàn những kẻ lạ hoắc, hai mươi lăm năm làm Hoàng Hậu Thái Hậu chứ chẳng phải tiểu phi tần mới tiến cung, tại sao bên người chỉ còn lại đúng một mình bà? Bà đừng vội, cứ chờ đi, khám không thấy gì thì thôi, nếu khám ra thì ta đương nhiên sẽ lột da bà!”
Nàng là huyết mạch của nhà Đế Vương, phần kiêu ngạo tôn vinh trong xương cốt đủ để khiến người ta kinh sợ.
Trân ma ma bị nàng hù dọa, chỉ biết nhìn nhau với mọi người trong điện, mấy chục đôi mắt đều đổ về vị đại phu kia, chỉ thấy đại phu nhíu mày liếm môi, trước nói khí huyết sau nói kinh mạch, kết quả cuối cùng là tổn thương do ngoại lực gây ra.
Trưởng công chúa xanh mặt, “Ngoại lực tổn thương? Được lắm, Thái Hậu Đại Nghiệp lại bị người ta tàn hại đến nông nỗi này, ta phải đi hỏi Hoàng Thượng xem rốt cuộc hiếu thảo của hắn ở đâu!” Nói rồi chỉ vào vị đại phu kia, “Cẩn thận kiểm tra thực hư cho ta, nói rõ hết một năm một mười ra!”
Đại phu bên ngoài không giống thái y trong cung, ngoài cung khám cho trăm dạng người, xem qua trăm dạng bệnh, thủ đoạn tàn ác bao nhiêu đều từng gặp cả.
Nhìn bệnh trạng Thái Hậu thì chẳng cần suy nghĩ nhiều lắm, liền nói: “Bẩm Điện hạ, lấy kim bạc châm vào huyệt Phong Trì Ách Môn 1 tấc 6 phân, lập tức gây ra tê mỏi tứ chi, miệng không thể nói.
Bởi vì kim rất mảnh, sẽ không để lại vết thương, hết cách điều tra rõ nguyên do, đây đều là thủ đoạn hại người của những tà môn ma đạo trước kia.”
Trưởng công chúa nghe xong vẫn dũng khí như núi, cố nước nuốt mắt hỏi: “Có chữa khỏi được hay không?” Chỉ cần chữa được là có thể nói chuyện, có thể chiêu cáo thiên hạ Hoàng Đế mưu hại Thái Hậu, có thể khiến người trong thiên hạ lao vào khiển trách phỉ nhổ.
Đáng tiếc, những loại tổn thương kiểu này vĩnh viễn không thể đảo nghịch, đại phu buồn bã lắc đầu, “Hết cách.
Để càng lâu thần trí càng mê man, ù tai hoa mắt.”
Trưởng công chúa đứng đó, ngửa mặt lên trời gào khóc, kêu từng tiếng Mẫu hậu thê lương xé lòng, “Con biết là kẻ nào hại Mẫu hậu, chính là tên gian nịnh Lương Ngộ, còn có muội muội của hắn!”
Dù sao Trưởng công chúa vẫn là Trưởng công chúa, nàng biết phải cân nhắc mạnh yếu.
Không có chính miệng Thái Hậu làm chứng, không thể chỉ thẳng mũi giáo vào Hoàng Đế được.
Nhưng Lương Ngộ là Đại bạn của Hoàng Đế, chỉ cần Lương Ngộ ngã ngựa, Hoàng Đế cũng sẽ vấy bùn một nửa.
Thực ra nhìn vào thế lực của Tư Lễ Giám và Đông Xưởng hiện tại, chống lại Lương Ngộ không khác gì lấy trứng chọi đá, thế nhưng trơ mắt nhìn mẹ ruột bị hãm hại thành như vậy, trên đời có người con nào cam lòng nổi đây!
“Cung nữ tên Lương Nguyệt Hồi bây giờ đang ở đâu?” Trưởng công chúa lạnh giọng hỏi, “Tiện tì đó giám giả mạo giọng nói Thái Hậu, giả truyền ý chỉ, hôm nay không giao người ra thì đừng hòng ta bỏ qua!”
Trân ma ma bồn chồn trong lòng, tại sao Trưởng công chúa lại biết chuyện Nguyệt Hồi học giọng Thái Hậu được? Nếu chuyện này lộ ra thì chính là đại họa phá trời, đến lúc đó Nguyệt Hồi dính đến Lương chưởng ấn, Lương chưởng ấn liên lụy đến Hoàng Đế, chẳng phải là loạn như nồi cháo sao.
“Điện hạ, trong cung không có người nào như vậy, Điện hạ nghe được từ đâu lời đồn này thế…”
Đáng tiếc Trưởng công chúa không hề dễ lừa, đưa mắt ra hiệu người xung quanh giữ lấy Trân ma ma, “Ma ma đừng nóng vội, ta tự có tin tức linh thông của ta.
Bà được mẹ ta đưa vào cung cùng từ khi còn là cô nương, nhiều năm chủ tớ như vậy, thế mà bà vẫn xuống tay được.
Nghe nói gần đây con trai bà thăng chức, là ai cho bà cái phúc này, Bồ Tát trên trời đang nhìn đó.
Bán chủ cầu vinh không phải đạo lý làm người, tranh thủ khi ta vẫn còn muốn gọi bà một tiếng ma ma, muốn nói chuyện hẳn hoi với bà, bà mau khai thật hết với ta đi.
Ta biết với lá gan của bà thì nhiều lắm cũng chỉ là đồng lõa, nhưng nếu bà còn che dấu, cẩn thận đến cuối cùng bọn chúng hắt hết nước bẩn lên người bà đó, rồi thì cả người mọc miệng cũng không kêu oan nổi đâu, liên lụy cửu tộc là cái chắc.”
Trưởng công chúa coi như cũng biết nắm bắt tâm tư người ta, đáng tiếc vẫn chưa bằng được Lương Ngộ.
Nếu Trân ma ma đã vì con trai mà về phe Lương Ngộ, lúc này chỉ cần dám lay động chính là tự tìm đường chết, Trân ma ma hiểu rõ.
Bà thở dài, “Điện hạ, Điện hạ chỉ nghe thuật sĩ giang hồ đồn dăm ba câu, nếu dính dáng đến nhiều người như vậy, Điện hạ đã lường hết lợi hại bên trong chưa?”
Trưởng công chúa thấy không moi được gì từ Trân ma ma thì cũng không tốn thêm miệng lưỡi, quay sang túm lấy một tiểu cung nữ, “Lương Nguyệt Hồi ở đâu, nói!”
Tiểu cung nữ ấp úng, không hỏi ra được gì, nàng bỗng thấy bi thương thấu xương, Tử Cấm Thành này đã không còn là Tử Cấm Thành trong trí nhớ của nàng, Từ Ninh Cung này cũng chẳng phải Khôn Ninh Cung nàng từng sống.
Mọi thứ đều xa lạ, giống như phải xông vào một thế giới chưa từng đặt chân.
Trưởng công chúa buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói được thôi, “Các ngươi không nói, vậy thì ta tự đi tìm Hoàng Thượng.
Hiện tại vẫn chưa họp triều xong, nếu ta đến nhanh thì có khi còn kịp gặp mặt cả triều văn võ.”
Đại Nghiệp không có quy định hậu cung không được tham gia vào chính sự, ngày nàng còn bé, Tiên Đế từng đưa theo nàng lâm triều gặp mặt sứ thần ngoại bang, mỗi năm trong cung mở đại yến nàng đều có một vị trí nhỏ, nàng đã quá quen thuộc đường lên Phụng Thiên Điện ngự môn thính chính.
(*) Ngự môn thính chính: Ý nói việc Hoàng Đế lên triều xử lý chính vụ.
Từ Từ Ninh Cung đi về hướng nam, dọc đường đi phải qua rất nhiều cửa cung, cấm quân đại nội cũng không ít, mỗi cửa đều có Cẩm Y Vệ đứng gác.
Nàng gả đi đã ba năm, vậy nên mỗi khi qua cửa sẽ gặp trở ngại, những kẻ không có mắt đó dám cản đường nàng, nàng giơ lệnh bài ngà vào mặt bọn họ, “Ta là Vĩnh Niên trưởng công chúa, ai dám động vào ta, ta rút móng kẻ đó ra!”
Cứ như vậy, suốt một đường qua quan chém tướng đến được Hữu Quân Môn, Hoàng Đế ngự môn thính chính ở ngay Phụng Thiên Điện phía trước, lúc này mặt trời đã lên cao dần, trên quảng trường rộng lớn lắng đọng một tầng sương mù mong mỏng, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ đông đảo bóng người đang đứng dưới ánh nắng.
Nàng đánh cược cả tính mạng cũng phải đòi lại công bằng cho mẫu thân.
Nhưng mà đang dợm tiến lên, từ một bên Trung Hữu Môn có người bước ra, một thân duệ tát màu son tỏa sáng như lửa, đôi mắt dài xinh đẹp nheo lại, khuôn mặt đó thân hình đó, so với ba năm trước đã phong lưu thêm vài phần.
Hắn luôn luôn dùng diện mạo hiền hòa để đối mặt với kẻ khác, ngay cả thời khắc này vẫn giữ nguyên vẻ tao nhã, chắp tay nói: “Điện hạ hồi kinh, sao trước đó không sai người thông báo thần một tiếng, để thần ra cổng thành đón chào.”
Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn hắn, “Lương xưởng thần, ta muốn gặp Hoàng Thượng, mời ngươi dẫn đường cho ta.”
Lương Ngộ lộ ra một biểu cảm khó xử, chắp tay nói: “Hiện tại vẫn chưa tan triều, thần nghe người ta bẩm báo Điện hạ tiến cung nên mới xin nghỉ ra đây được.
Điện hạ muốn gặp Hoàng Thượng thì đành đợi thêm một lúc, thần hầu Điện hạ đến Càn Thanh Cung trước, nhiều nhất một chén trà Hoàng Thượng sẽ trở lại.”
Hắn nói từng lời ấm áp, đôi mắt đẹp lưu chuyển, thế nhưng Trưởng công chúa không hề hài lòng.
“Xưởng thần hà tất làm bộ làm tịch, Thái Hậu bị người ta hãm hại, hai huyệt Phong Trì – Ách Môn bị thương, chuyện lớn như vậy mà Tư Lễ Giám của ngươi lại không biết, bảo ta phải tin ngươi thế nào! Hôm nay ta nhất định phải gặp Hoàng Thượng, gặp ngay trước mặt cả triều văn võ.
Ta bôn ba ngàn dặm chạy về cung là để đòi lại công bằng cho mẫu thân mệnh khổ của ta, lôi bằng hết đám tiểu nhân hại mẫu thân ra tử hình ngay tại chỗ.”
Trưởng công chúa đỏ mắt nói xong, cũng mặc kệ Lương Ngộ ngăn cản, cứng đầu cứng cổ xông lên triều.
Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An đứng hầu một bên vội bước tới cười làm lành, “Điện hạ…Điện hạ, triều đình có quy củ của triều đình, Điện hạ lớn lên trong cung từ nhỏ, không thể không rõ đạo lý này.”
Trưởng công chúa do chính cung nương nương sinh ra, là lá ngọc cành vàng chân chính, đương nhiên tính tình không thể giống với những công chúa tầm thường.
Thấy bọn họ vươn tay ngăn cản thì cao giọng quát lên: “Tránh ra! Các ngươi là cái thá gì mà dám đứng gần ta! Ta lại Trưởng công chúa của Đại Nghiệp, là ngự tỷ của Hoàng Thượng, các ngươi ăn phải gan trâu hay sao, dám phạm thượng làm loạn động tay động chân với ta!”
Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An bình thường oai phong nhưng cũng chỉ là nô tài trước mặt Trưởng công chúa, đừng nói bọn họ, ngay cả Lương Ngộ nàng cũng không thèm để vào mắt.
Bị nàng quát lớn thì lập tức co rúm, vươn tay cản cũng không được, rụt lại cũng không xong, nhất thời đều luống cuống.