Mình nhìn lén ca ca thì yên tâm thoải mái, thế nhưng ca ca lại nhìn mình trước, cái này làm nàng không hiểu.
Nhưng mà chẳng thể hỏi thẳng hắn “huynh nhìn muội làm gì”, sẽ phá hỏng không khí mất.
Nàng chỉ đành rụt rè mỉm cười, lòng thầm nghĩ đừng nói là hắn có lời gì khó mở miệng muốn nói với nàng đấy! Chẳng nhẽ là muốn nàng dùng sắc mị quân, để Hoàng Đế lơ lỏng triều chính? Hay là hắn nhìn trúng cô nương nào, định đưa về nhà sống chung?
Nhưng mà vẻ đẹp của Lương Ngộ đúng là không thể chê vào đâu, dù nhìn gần thế này mà vẫn chẳng soi ra một chút tì vết.
Hắn là kiểu người khắp nơi khắp chốn đều tinh xảo, người như vậy phải làm thái giám, thực sự là tiếc nuối của các cô nương khắp thiên hạ.
Có biết được chân tướng hay không, có nên lao đầu vào điều không nên nghĩ đến hay không? Tuy dây thần kinh háo sắc của Nguyệt Hồi lúc nào cũng căng ra nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của tình thân.
Nàng biết ca ca chính là ca ca, dù có đẹp đẽ đến mấy thì nàng cũng không thể nảy sinh tà tâm khinh nhờn, nếu không sẽ bị Thiên Lôi đánh chết.
Còn Lương Ngộ, đường lui cuối cùng đã hiện ra sau một trận giao đấu nội tâm kịch liệt, nếu làm theo đường lui kia thì sẽ là trái lại nhân luân, hắn chỉ đành ép mình xoay người đi trong hoàn cảnh xấu hổ này.
Xoay người được rồi lại thấy trái tim đập loạn.
Nhưng hắn rất giỏi tự kiếm chế, cũng tự thấy thẹn, nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ là chút lửa tàn vùi dưới lớp tro mà thôi, không ai khơi lên thì chẳng mấy chốc sẽ nguội.
Cho đến bây giờ, hắn chỉ có thể nương theo danh nghĩa ruột thịt để thỏa mãn chút tâm tư không thể để người khác biết này, hổ thẹn là có, nhưng cũng không thấy hối hận.
Nàng thích những đồ chơi nho nhỏ, hắn liền tìm mọi cách cho nàng giải buồn.
Hắn biết nếu thổ lộ ra sẽ khiến nàng sợ, cho nên phải che giấu thật kỹ, làm ca ca tốt của nàng cả đời là đủ rồi.
“Ngày bé ta cũng đã từng làm người trúc cho muội, muội còn nhớ không?”
Nguyệt Hồi nghiêng đầu trầm ngâm, nói không nhớ.
Thế rồi lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Nhưng muội nhớ ca ca đưa muội đi thả diều, chờ trời ấm lên chúng ta tìm một chỗ trống trải không có ai, huynh lại đưa muội đi thả diều, được không?”
Hắn nhè nhẹ mỉm cười, gật đầu đồng ý, dừng một chút lại bóng gió nhắc nhở nàng: “Chỉ cần muội vẫn là nữ quan, ta có thể đưa muội đến mọi nơi muội muốn.
Nếu một ngày kia muội trở thành phi tần của Hoàng Đế, dù ta có bản lĩnh thông thiên cũng không thể dẫn muội ra khỏi Tử Cấm Thành.”
Nguyệt Hồi không lo lắng chút nào về vấn đề này, bây giờ nàng chẳng muốn lún sâu vào dây dưa với Hoàng Đế nữa, mà cho dù đến phút chót không thể trốn thoát khỏi vận mệnh đại phú đại quý này đi chăng nữa thì cũng là chuyện của rất lâu về sau, sẽ không gây trở ngại đến việc mùa xuân đi thả diều với ca ca.
Nàng nói: “Chúng ta chọn ngày đi, để cho muội có hy vọng.”
Lương Ngộ liền đáp không nghĩ ngợi, “Mồng bảy tháng Tư, nếu như trời nắng.”
Thả câu dài thế sao, nói cách khác chính là ngay trước khi đại hôn của Đế Hậu, nàng sẽ phải giữ khoảng cách với Hoàng Đế đến cùng.
Tuy Nguyệt Hồi cẩu thả nhưng nàng không ngốc, đồng ý liên tục, sau đó lẩm bẩm nói: “Trước kia huynh muốn muội làm nương nương lắm mà, bây giờ đã đổi ý rồi?”
Lương Ngộ rũ mi nhìn chằm chằm người trúc, ngữ khí thong thả, vì thế mà động tác của người trúc cũng thong thả theo: “Ta chỉ còn người thân duy nhất là muội, một khi muội gả đi, dù có là gả cho Hoàng Thượng thì ta cũng không thể ngày ngày gặp muội được nữa, ta cũng cảm thấy muội đã chẳng còn là của ta.”
Lời trong lòng thế này, hẳn là nói ra cũng không sao đâu, là chuyện thường giữa người nhà với nhau thôi mà! Giống như cha già không nỡ nhìn con gái xuất giá, huynh trưởng như cha, không tính là quá phận.
Nhưng chẳng hiểu đầu óc Nguyệt Hồi lớn lên kiểu gì, nàng bật thốt hỏi: “Thế huynh cảm thấy bây giờ muội là của huynh?”
Hàng mi dài ấy khẽ rung động, Nguyệt Hồi nhìn ra một chút yếu ớt, bỗng nhiên cảm thấy ca ca tuy lợi hại nhưng vẫn là một đóa hoa xinh đẹp cần được che chở.
“Là của ta…” Hắn mấp máy, thì thào nói: “Là muội muội duy nhất của ta, là ruột thịt của ta.”
“Huynh xem huynh này, lưu luyến muội quá chừng!” Nàng làm bộ làm tịch thở dài: “Chẳng phải ngày đó chúng ta nhận thân muội đã nói rồi sao, muội không gả chồng ở lại với huynh, huynh lại bảo không muốn.”
Sao có thể không muốn cơ chứ, nhưng hắn dựa vào cái gì mà muốn đây?
Mười ngón tay dưới giường trúc dừng lại, người trúc cô độc đứng đó, toát ra vẻ ảm đạm bi thương.
Hắn không muốn nói những chuyện này với nàng nữa, xốc lại tinh thần, hỏi nàng có muốn chơi không.
Nguyệt Hồi rốt cuộc vẫn là tính tình trẻ con, lập tức vươn tay ra nói muốn.
Lương Ngộ đưa mắt ra hiệu, “Duỗi tay xuống đây, đưa tay cho ta.”
Nàng nhanh chóng thò tay vào, giường trúc tạo thành một tấm chắn, tầm mắt không thể lọt qua, chỉ có thể sờ soạng trong bóng tối.
Chạm được vào ngón tay hắn, dù không nhìn thấy nhưng trong đầu vẫn có thể phác họa ra đôi tay xinh đẹp.
Lòng bàn tay Lương Ngộ mềm mại, chẳng hề giống người biết vung đao múa kiếm, chậm rãi dẫn đường cho nàng, chuyển sợi tơ cuốn trên ngón giữa sang tay nàng.
Trái tim Nguyệt Hồi nhảy huỳnh huỵch, bởi vì không nhìn thấy được, mỗi động tác nhỏ bên dưới giường trúc đều ảnh hưởng đến thần kinh.
Rất dịu dàng, rất ấm áp, đụng chạm như gần như xa, loại cảm xúc này là thứ nguy hiểm nhất.
Giả như cứ vồ bắt lấy, động tác dứt khoát nhanh gọn rồi xong, nhưng lại cứ là thế này.
Nàng ỉu xìu, bỗng dưng có chút rã rời, đợi hắn cuốn hết dây lên tay nàng, nhẹ nhàng nói một câu được rồi, người trúc trên giường vẫn im lìm như đã chết, nằm dang chân dang tay, chẳng hề nhúc nhích.
Lương Ngộ thấy nàng yên lặng, vươn người qua nhìn nàng, “Sao thế?”
Nguyệt Hồi lắc đầu, miễn cưỡng vui vẻ chuyển động ngón tay, người trúc vụng về bước đi trên khe hở giữa giường, trông cũng buồn bã ủ rũ theo.
Cảm xúc của nàng tuột dốc không phanh, đương nhiên hắn nhìn ra được, một lần nữa hỏi nàng: “Có phải có tâm sự gì không? Có muốn nói với ca ca?”
Người không thể nói cùng nhất chính là hắn, nàng trút ra một hơi, nằm ngửa mặt lên trời thở ngắn than dài: “Sắp đến giờ cơm rồi phải không?”
Thì ra là đói bụng, cuối cùng trái tim lửng lơ của Lương Ngộ đã trở về vị trí.
Hắn cũng lo lắng ban nãy tâm thần không yên bị nàng phát hiện ra, càng lo sau khi nàng phát hiện thì sẽ khiếp sợ, sẽ tức giận.
Tình cảm huynh muội vốn đã hiếm có được, nếu để tâm tư xấu xa này bại lộ trước mắt nàng, có lẽ ngay cả làm huynh muội cũng là không thể.
May mà nàng không phải người tỉ mỉ đến thế.
Khi toàn bộ món ăn được bưng hết lên thì nàng cũng vui sướng trở lại, cái này ngon, cái kia không tồi, ân cần chia thức ăn cho hắn, mồm miệng lúng búng nói: “Ca ca ăn đi.”
Hắn ăn mà chẳng biết mùi vị gì, nhưng vẫn nếm cho có lệ.
Đợi đến khi gần xong bữa mới gác đũa xuống, nói: “Sắp đến thiên thu của Thái Hậu, những năm trước chúc thọ đều có quy trình, năm nay đúng lúc Hoàng Thượng vừa mới tự mình chấp chính, nếu tự dưng im hơi lặng tiếng thì chỉ sợ bên ngoài sẽ nghi ngờ.”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, nàng không có quá nhiều lo lắng với những việc quyền mưu nọ kia, gặm một miếng trứng cuộn, tranh thủ hỏi: “Huynh cứ nói sẽ làm thế nào đi.”
Hắn không lòng vòng, “Ta muốn tạm thời đưa muội vào Từ Ninh Cung, tuần tự làm ra quá trình Thái Hậu bệnh nặng, để cho sau này dù nàng ta băng thệ hay bất tỉnh nhân sự thì đều dễ giải thích.”
Nguyệt Hồi nhớ đến ánh nhìn ngày đó của Thái Hậu, lập tức chột dạ, cúi đầu nói: “Thái Hậu hận muội đến chết mất thôi.”
Đứa bé chưa từng chứng kiến trò ngươi lừa ta gạt trong cung luôn có một trái tim trách trời thương dân(*), Lương Ngộ cười nói: “Làm gì có ai Thái Hậu không hận? Hận Hoàng Thượng, hận ta, hận tất cả những người hầu hạ trong Từ Ninh Cung, càng hận Tiên Đế.
Tính tình nàng ta vốn không nên sống trong cung, nếu chỉ là một phi tần bình thường có con nối dõi, con trai đến phiên địa thì cũng đi theo luôn đi, vậy thì sẽ chẳng có những việc này.
Tiếc cho nàng ta đức mỏng, không biết hưởng phúc, đến cuối cùng cũng chỉ đành như vậy.”
(*) Trách trời thương dân: Than khóc thời đại gian nan, thương tiếc mọi người đau khổ.
Nghĩa rộng là thấy bi phẫn và bất bình cho người dân vì xã hội mục nát.
Nguyệt Hồi thở dài, “Cũng không phải là muội áy náy, trước đây muội chẳng trêu chọc gì nàng mà nàng lại sai người chặn muội giữa đường, bắt muội đứng hứng gió tây bắc phạt bản trứ kia kìa.
Thà đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân, muội chính là tiểu nhân!”
Nàng cố hết sức chọc vui chính mình, Lương Ngộ cười, thấy bên môi nàng dính mẩu vụn, duỗi tay giúp nàng lau.
Bởi động tác này mà Nguyệt Hồi đỏ bừng hai má, cắn một miếng trứng cuộn chữa ngượng: “Thế bao giờ muội đến Từ Ninh Cung?”
Lương Ngộ đan hai tay vào nhau, trên mặt nhuốm màu do dự, “Hoàng Thượng vẫn chưa buông tay, ta biết hắn không nỡ, nhưng đại cục ở ngay trước mắt, chỉ mải mê nhi nữ tình trường thì không ổn.
Hơn nữa Từ Ninh Cung chỉ cách Càn Thanh Cung hai cửa cung mà thôi, có phải cái sông cách biển gì đâu, sao phải đến nỗi ấy.”
Nguyệt Hồi rất nhanh nhẹn, nàng nghĩ ngợi nói: “Để muội nói với Hoàng Thượng, cũng chỉ là mấy ngày thiên thu thôi mà, đến khi xong việc mọi người đều thảnh thơi.”
Đúng là Lương Ngộ tính toán để nàng rời ngự tiền, nếu nàng tình nguyện nói ra thì đương nhiên không gì tốt hơn.
Vì thế ăn cơm trưa xong, Nguyệt Hồi về tha thản thay y phục, cắm cây trâm ngự ban trên tóc, cười tủm tỉm đi tới trước long sàng Hoàng Đế.
Trông Hoàng Đế đã tốt lên không ít, ngồi dậy uống một chén cháo tổ yên, đang dựa nửa người vào gối xem đề bổn.
Thấy nàng đến thì bỏ đề bổn xuống, mỉm cười nhìn về phía nàng.
Nguyệt Hồi lắc lư đầu: “Hoàng Thượng nhìn này, có thấy gì không?”
Hoàng Đế liếc mắt một cái liền thấy cây trâm kia, tơ vàng chuốt thành vảy cá, nàng ngọ nguậy đầu, cặp mắt cá liền lay động tán loạn.
“Đẹp, trông vui mắt lắm!” Hoàng Đế vươn tay vuốt lên tóc nàng, “Chờ trẫm khỏe lên, trẫm lại chọn cho nàng một bộ trang sức, để nàng cài thay phiên mỗi ngày một cái.”
Nguyệt Hồi nói: “Nô tỳ chỉ cần một cái này thôi, quá nhiều sẽ không còn thấy đáng giá.
Nô tỳ đem theo nó đến Từ Ninh Cung làm việc cho Vạn Tuế Gia.
Ban nãy Chưởng ấn vừa nói với nô tỳ rồi, thiên thu của Thái Hậu sắp tới, nếu trong cung im ắng sẽ khiến người ta cảm thấy Vạn Tuế Gia không chính trực, khắt khe với Thái Hậu nương nương.
Cứ để nô tỳ đi vậy, miễn tiết thiên thu cũng phải do chính miệng Thái Hậu nói ra mới khiến người ta tin tưởng, đùn đùn đẩy đẩy sẽ càng làm các thần công ngờ vực.”
Hoàng Đế cũng đã suy nghĩ chuyện này, theo lý thì nên để nàng đi, nhưng không có nàng ngay trong tầm mắt thì lại cảm thấy rất không tiện.
Xem ra bây giờ không thể không đi, huynh muội nàng trăm phương nghìn kế để chu toàn tất cả, mình lại đứng ra ngáng chân thì đúng là buồn cười.
“Đành vậy.” Hoàng Đế nói, “Dù sao cũng chỉ vài bữa, xong việc nàng sẽ lại về.”
Nguyệt Hồi vâng lời, che miệng cười nói: “Vạn Tuế Gia mới ốm một trận mà tính tình trẻ con hẳn đi.”
Hoàng Đế ngẩn ra, giả bộ tức giận, “Nàng dám chê cười trẫm?”
Đáng tiếc lá gan nàng rất to, lời ngon tiếng ngọt há miệng là có: “Nhưng mà thế này mới đúng với thiên chất tự nhiên của Vạn Tuế Gia.
Trên triều đình phải giả bộ như ông cụ non đành thôi, đang ở trong tẩm cung của mình, không đáng phải thế.”
Vậy là sau dăm ba câu, chuyện này đã định xong.
Hoàng Đế nắm tay nàng thở dài: “Trẫm thực sự không muốn để nàng rời xa trẫm.”
Nguyệt Hồi nói không sao, “Trên đầu nô tỳ còn cài trâm Hoàng Thượng thưởng, nó cho nô tỳ thêm can đảm đến Từ Ninh Cung, giống như Hoàng Thượng đang ở ngay bên cạnh nô tỳ.”
Nàng rất thông minh, thông minh ở chỗ không để Hoàng Thượng phải lâm vào thế yếu, tự giác hạ mình xuống vị trí thấp hơn, dù phải rời đi thì cũng là nàng không thể xa Hoàng Đế.
Tất nhiên Hoàng Đế không còn lời nào để nói, chỉ đành đồng ý cho nàng tạm thời tới Từ Ninh Cung, nàng đến đó cũng kiếm một chút việc để làm, đi theo Trân ma ma lau mình thay áo cho Thái Hậu.
Đối với một người đã không thể động đậy toàn thân trên dưới thì sống cũng chẳng còn ý nghĩ gì mấy, ăn uống tiêu tiểu cũng chẳng do mình làm chủ, nằm liệt giường quá lâu, cả ngày mơ mơ màng màng, không biết đang thức hay đang ngủ.
Nguyệt Hồi giúp Thái Hậu thay vải lót, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm, đã từng tôn quý đến vậy, bây giờ thành ra chật vật nhường này, hà tất cơ chứ.
Đúng là người của Tư Lễ Giám ngoan hiểm gian ác, nhưng cũng hết cách rồi, không thể để Thái Hậu lên đại náo triều đình được.
Còn mình thì sao, ít nhiều cũng có chút thẹn với nàng, những việc khác đã không thể đền bù được nữa, chỉ đành tận tâm hầu hạ những việc dơ này hơn một chút vậy.
Kết quả là khi Lương Ngộ biết được nàng dọn phân lau nước tiểu cho Thái Hậu thì thẳng tay ném vỡ chén trà, “Ai dám để nàng phải làm những việc đó? Người trong Từ Ninh Cung chết hết rồi hay sao?”
Tần Cửu An sợ hãi rụt cổ, nơm nớp thưa: “Là cô nương khăng khăng muốn tự làm, người bên dưới không ngăn được.
Tiểu nhân đã đến thông báo rồi, nếu còn thấy cô nương muốn vào noãn các thì nhất định phải cản lại, đến khi Hoàng Thượng biết được cũng khó lòng giải thích.”
Lương Ngộ lạnh lùng đứng dậy, đi hai vòng quanh phòng, “Truyền lời cho Tôn gia, cứ nói Thái Hậu có ý chỉ, tuyên Tôn phu nhân ngày ma tới Từ Ninh Cung yết kiến.
Phải sớm ngày dứt điểm chuyện này, cứ lần khần mãi không phải cách.”
Tần Cửu An dạ vâng, vội nhấc áo ra cửa đi truyền lệnh.
Đằng Tôn gia nhận được tin, hai người đưa mắt nhìn nhau, đợi đến khi tống cổ hết hạ nhân ra ngoài Tôn phu nhân mới nói: “Chẳng phải ông nói đại lễ chấp chính có bất thường sao, Thái Hậu truyền tôi ngày mai tiến cung, thế là thế nào?”
Tôn Tri Đồng cũng kinh ngạc, “Tôi mua chuộc được người của Tư Thiết Giám, nói là nghi trượng ngày đó của Thái Hậu không phải do nha môn bọn họ lo liệu, tất cả đều qua tay Tư Lễ Giám.
Bây giờ Lương Ngộ bận bịu mấy việc cơ yếu thủ quỹ này nọ, rảnh tay mà đi quản mấy việc vặt này hay sao, nếu đã giao cho Tư Lễ Giám thì chứng tỏ bên trong ắt ẩn giấu gì đó.
Bà còn nhớ không, lần đó sách lập Hoàng Hậu còn giao cho Trương Hằng đi tìm những kẻ biết nhại giọng ở địa giới Trực Lễ đấy thôi? Khó mà biết rốt cuộc có phải do chính miệng Thái Hậu nói hay không, bà với Thái Hậu đã là tỷ muội mấy chục năm, ngày mai vào sẽ rõ.”
Tôn phu nhân vẫn còn ngờ vực, “Cả triều văn võ nhiều người như thế, chẳng nhẽ không ai nghe ra có phải Thái Hậu hay không? Điếc hết rồi chắc!”
Tôn Tri Đồng trừng mắt nhìn Tôn phu nhân một cái, “Phụng Thiên Điện rộng như thế, tiếng gió tiếng nhạc trộn vào nhau, đố bà phân biệt kiểu gì!”
Tôn phu nhân bị nạt nộ, ngượng ngùng im miệng, cân nhắc nói: “Ông bảo lần trước trên điện buông rèm, nếu ngày mai vào cũng không gặp mặt được thì phải làm sao? Đâu thể nào xông thẳng vào được! Đám phiên tử Đông Xưởng kia đã hành hình không ít quan viên triều đình, nếu chúng ta lỗ mãng…”
Lỗ mãng tức là tự tìm đường chết, đương nhiên Tôn Tri Đồng hiểu rõ, nếu không phải vì ngai Hậu thay đổi quá đột nhiên thì ông ta cũng chẳng muốn dây vào vũng nước đục này.
Tuy con người Thái Hậu thích tùy hứng nhưng nhất định sẽ không bất cẩn đại sự, là bởi vì không phục cho nên mới muốn truy đến tận cùng, ít nhất cũng phải biết rõ nguyên nhân vì sao chiếu thư lập Hậu bị sửa.
“Không thấy mặt cũng không sao, chỉ cần lưu ý thật cẩn thận xem có gì khác thường không.” Tôn Tri Đồng nói, nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài: “Năm ngoái Phò mã đã được điều đến Giang Chiết, nếu Công chúa nhanh chóng hồi kinh thì chỉ mất hai ngày là đến Trực Lệ.
Tư Lễ Giám có thể cản thần công gặp mặt Thái Hậu, lại không ngăn được con gái gặp mẹ ruột, đến lúc đó Điện hạ vào cung, tôi chờ xem tên Lương Ngộ kia đối mặt thế nào.”