Điện Từ Bi

Chương 53






Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lương Ngộ suy ngẫm lời nàng, nếu không có những kẻ không liên quan đó thì sẽ thế nào, kết quả vẫn sẽ là tình thâm thủ túc như cũ, hắn tìm cho nàng một nhà giàu có gả vào, sau đó mỗi năm tới ngày giỗ cha mẹ huynh muội gặp nhau cùng tế bái, xong xuôi thì lại mỗi người một ngả, thậm chí còn chẳng gặp thân thiết được như bây giờ.
Có được có mất, đây chính là cuộc sống.

Nàng cho rằng nàng thích Hoàng Đế sẽ khiến ca ca không vui, quả thật lời này là đúng, nhưng ngoài miệng nhất quyết không thể thừa nhận.
Hắn cân nhắc nói: “Huynh muội chúng ta xa cách nhau mười một năm mới được trùng phùng, ta biết muội ỷ lại vào ta, ta cũng chẳng biết phải thương muội thế nào mới tốt.

Cả một đời sẽ gặp phải đủ mọi loại người, không ai có có thể buộc chặt ai được mãi.

Muội ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ca ca không cho muội thích Hoàng Thượng, muội thích hắn cũng phải thôi.

Nhưng mà Đế Vương và người bình thường không giống nhau, Đế Vương không thể hành động theo cảm tình, càng không thể vứt bỏ mọi thứ chẳng lo chẳng quản…Muội có hiểu lời ta không?”
Nguyệt Hồi ngốc nghếch gật đầu, “Ca ca bây giờ đúng là thích giảng đạo lý.”
Lương Ngộ bị nàng phá bĩnh, nghẹn lời không muốn nói gì thêm, thuận tay sửa sang lại bút trên giá, nhàn nhạt nói: “Không sớm nữa đâu, về Nhạc Chí Trai đi.”
Nguyệt Hồi nói: “Muội có định về đâu, ban nãy đã nói rồi mà, giống như lần trước ấy, huynh trực đêm, muội trực cùng huynh.”
Lương Ngộ nhíu mày nói: “Lần trước không giống lần này, muội không nên ở lại trị phòng của ta.”
Nàng lại bướng bỉnh: “Không giống chỗ nào, muội thấy giống y hệt.”
Nàng là cái đầu lừa, không nhớ được gì lâu, Lương Ngộ nói: “Lần trước muội giả trang thái giám, bây giờ muội là nữ quan ngự tiền, sao mà giống nhau được.”
Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca đúng là giỏi lừa mình dối người: “Đâu có ai làm việc ở Càn Thanh Cung mà không biết thái giám trước kia là muội?” Dù sao nàng đã hạ quyết tâm rồi, nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc Nguyệt Hoa Môn chầm chậm đóng lại, nàng kêu úi trời: “Hạ khóa rồi, phải làm sao đây, mình muốn đi cũng không đi được nữa.”
Trong đường hẻm mơ hồ truyền đến tiếng hô của thái giám gõ mõ cầm canh: “Các đại nhân, khóa đã hạ, cẩn thận củi lửa…” Toàn bộ cửa cung lớn nhỏ khắp Tử Cấm Thành đồng loạt chuyển động, bản lề phát ra tiếng vặn vẹo nặng nề.


Càn Thanh Môn thật lớn cũng bị đẩy vào, khóa lại thật chặt, thế là hoàng thành chính thức bước vào một đêm dài.
Xua đuổi nàng nửa ngày, cuối cùng vẫn bị nàng qua mặt, hắn nhìn nàng hớn hở vì thắng lợi, quay đầu nói: “Ta sai người đưa muội về.”
Hắn dợm bước, Nguyệt Hồi luống cuống túm chặt hắn lại, dậm chân nói: “Huynh mà đuổi nữa là muội sẽ nằm xuống đây!”
Nàng đúng là người nói được làm được, cô nương đã mười tám rồi, vừa dứt lời đã chơi xấu ngay, may mà hắn nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng lại, “Lại nghịch rồi!”
Đe dọa của hắn chẳng có bất cứ tác dụng gì với nàng, nàng liền dẩu mông ngửa ra sau: “Huynh thử đuổi muội nữa đi?”
Lương Ngộ bị nàng quậy nháo hết cách, dùng sức túm nàng một phen: “Lớn từng này vẫn còn học trẻ con ăn vạ! Rồi, muốn ở lại thì ở lại đi, đau đầu quá đi mất.”
Nàng nhe răng vươn hai tay, “Thế để muội xoa cho? Huynh đau chỗ nào nào?”
Lương Ngộ né ra, thở dài nhìn nàng: “Tính tình mặt dày mặt dạn này của muội giống ai không biết? Ngày xưa mẹ cũng chẳng đến mức này.”
Nguyệt Hồi khuyên hắn nhìn rộng ra một chút, “Bởi vì mẹ không phải tranh sống ở bến thuyền, nếu không cũng sẽ giống hệt muội.”
Nàng cãi nhau chưa bao giờ thua, cuối cùng ca ca đã chịu khuất phục, không lý luận với nàng nữa.

Nàng toe toét ngồi xuống ghế bành, quanh người tản mát ra cảm giác bành trướng vì chiến thắng.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hình như mỗi lần Chưởng ấn đại nhân tàn nhẫn độc ác giao đấu với nàng đều chưa từng chiếm thế thượng phong, không phải vì hắn không lợi hại, là bởi vì hắn để tâm đến nàng.

Ca ca tốt nhường này, thế mà nàng còn thường xuyên nổi tà niệm với hắn, đúng là không đáng làm người.
Một mặt tự trách, một mặt vẫn không kìm được mà suy nghĩ bậy bạ, Lương Ngộ quá đẹp, dù là chính diện hay góc nghiêng đều không thể chê, đối với cô nương tình đậu sơ kha thì đúng là đối tượng rất tốt để ái mộ.

Đáng tiếc sinh ra trong cùng một nhà, nàng thường xuyên cảm khái như thế.

Có lẽ bởi vì chỉ mới nhận thân hơn một tháng, ngoài miệng nàng gọi vẫn gọi ca ca, còn suy nghĩ trong đầu thì đôi khi vẫn xoay chuyển loạn cả lên.

Ví dụ như hiện tại, vừa mới tĩnh tâm một chút liền nhớ đến giấc mộng hôm qua, những gì trải qua trong mơ khiến nàng mặt đỏ tim đập, nhấm nháp thêm một chút vẫn cứ là một nửa hổ thẹn một nửa vui thích.
Lương Ngộ âm thầm quan sát nàng, thấy nàng một chốc thừ người, một chốc cười ngây ngô, một chốc nghiêm mặt, một chốc lại liếc trộm hắn, không biết lại trúng phải cái tà gì.
“Muội lại có ý đồ gì?” Hắn cất đề bổn đã phê vào tráp, khóa cái chốt đồng lại.
Nguyệt Hồi nói không có, “Muội đang vui vì được trực đêm cùng ca ca.”
Lại được càn quấy trước mặt hắn, sao mà không vui cho được! Lương Ngộ thở dài: “Hoàng Thượng không khỏe, đến canh ba lại phải xem tình hình một lần nữa, nếu không thể lâm triều thì phải truyền lời đến triều phòng từ sớm cho kịp.”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi nói: “Không triệu kiến đến noãn các phía đông như lần trước nữa sao?”
Lương Ngộ lắc đầu, “Lần trước vẫn chưa tự mình chấp chính, để lộ bệnh tật ra ngoài sẽ không hay.

Bây giờ đại cục đã định, thi thoảng cho miễn triều một lần cũng không ai dám xen vào.

Còn muội nữa, suốt ngày đi bên bờ sông, kiểu gì rồi cũng ướt giày, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ thì sẽ không cần đến muội ra ngựa.”
Nguyệt Hồi gật gù, “Dù sao muội vẫn nghe huynh, huynh bảo muội ra ngựa thì muội ra ngựa, bảo muội chải đầu cho Hoàng Thượng thì muội chải đầu cho Hoàng Thượng.”
Nghe thật giống một đứa bé ngoan.

Lương Ngộ thu dọn xong xuôi giấy tờ trên án, đang định sai người đưa bữa tối lên, vừa xoay người thì thấy nàng đang chớp chớp mắt nhìn mình, hắn khựng lại, hỏi nàng làm sao thế.
Nguyệt Hồi có chút do dự, ậm ừ một lát mới mở miệng: “Ca ca, huynh có từng mơ thấy muội không?”
Hắn bảo không, “Ngày nào muội cũng ở trước mặt ta, ta mơ thấy muội làm gì?”
Vì thế Nguyệt Hồi cảm thấy có lẽ mình thực sự hơi có vấn đế, hắn nói rất đúng, ngày ngày đều chọc vào hốc mắt, vì sao nàng lại mơ thấy hắn cơ chứ?
Lương Ngộ rất đỗi bình tĩnh, gọi người vào như thường, phân phó truyền thiện như thường, lại sai người đến chính điện hỏi thăm tình hình Hoàng Đế, đến khi xong xuôi hết mới quay lại hỏi: “Sao đột nhiên muội lại hỏi cái này? Chẳng nhẽ hôm qua mơ thấy ta?”
Nguyệt Hồi giật thót, nếu thừa nhận thì chắc chắn hắn sẽ hỏi nàng mơ thấy hắn thế nào, chẳng nhẽ nói cho hắn mình táng tận lương tâm đè hắn lên cây hôn một cái sao? Không được, chết cũng không thể nói, phải dối gạt cho qua, đáp đông đáp tây: “Muội có nằm mơ bao giờ đâu…Mà tối nay ăn cơm với gì thế nhỉ?”
Lương Ngộ không trả lời, bắt đầu nổi sóng trong lòng.

Nếu hỏi có mơ thấy hay không, hắn đã mơ thấy nàng vô số lần, thấy nàng không phải là lạc mất, mà là chạy đi với người khác mất, lo lắng ẩn dưới đáy lòng đến ban đêm biến ảo thành bóng đè, khiến hắn không sao thở nổi.


Vốn là chuyện bí mật riêng tư, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nói ra, nhưng đột nhiên bị nàng hỏi đến, hắn không tránh khỏi nghi ngờ, chẳng nhẽ do mình không lưu ý chỗ nào, đã bị nàng dò ra được gì đó?
Hắn lo sợ đi lòng vòng trước cửa rồi lại quay vào.

Liếc nhìn nàng, nàng làm bộ làm tịch ngó nghiêng xung quanh, khả nghi không để đâu cho hết.
“Nguyệt Hồi, muội có gì giấu ta phải không?” Hắn cẩn thận hỏi, “Hai ngày nay muội rất lạ, không còn giống trước kia nữa.”
Nguyệt Hồi bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, rõ ràng chột dạ sắp xỉu rồi, thế nhưng vẫn mạnh miệng chắc nịch: “Muội không có gì phải giấu ca ca hết, chỉ là đột nhiên tò mò, thuận miệng thì hỏi thôi.

Người ta nói ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ cái đó mà…”
Cả hai đều có tâm sự, nhưng trông đối phương quá quang minh lỗi lạc, nhất thời nhìn nhau không lên tiếng, bầu không khí hơi ngượng ngùng.
Cũng may cơm tối bắt đầu được bày ra, người đến noãn các hỏi thăm bệnh tình Hoàng Đế cũng đã về, cong eo nói: “Bẩm lão tổ tông, Vạn Tuế Gia vẫn đang ngủ ạ.

Tiểu nhân hỏi Liễu đại tổng quản, tổng quản nói Vạn Tuế Gia đã đỡ hơn lúc sáng, ngủ rất an ổn.

Hồ viện sử và vài vị thái y vẫn túc trực trong vi phòng, nếu có biến cố gì sẽ tức khắc tới bẩm báo lão tổ tông, lão tổ tông cứ an tâm.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, đuổi người ra ngoài rồi mới bảo Nguyệt Hồi ngồi xuống, Tần Cửu An lại đi vào, chắp tay hỏi: “Trong số loạn đảng bắt được có một tên chịu làm tai mắt cho chúng ta, còn mấy tên sót lại, lão tổ tông định xử lý thế nào ạ?”
Tiểu thái giám dâng lên một chiếc khăn tay mới được giặt sạch đến trước mặt Lương Ngộ, Lương Ngộ nhận lấy khăn cẩn thận lau, đáp: “Giữ tên đã quy phục lại, còn đâu chọn một ngày tốt đưa ra cổng chợ tử hình thị chúng.

Hoàng Thượng mới tự mình chấp chính, đúng lúc cần lập uy, dùng luôn đám loạn đảng này làm bè, để cho bách tính nhìn xem kẻ đối nghịch triều đình xúc phạm luật pháp sẽ có kết cục thế nào.”
Tần Cửu An vâng, đếm đầu ngón tay tính toán: “Ngày mai hai vị Vương Gia ngoại trấn rời kinh, đúng vào ngày đẹp đại cát ạ.”
Lương Ngộ nghe xong mỉm cười: “Chọn ngày chẳng bằng đụng ngày, thế thì ngày mai đi.

Suốt đêm nay đi dán bố cáo, tin tức truyền đến Lưỡng Quảng sẽ khiến loạn đảng ở đó kinh sợ.” Hắn vừa nói vừa lấy đũa ra, giơ tay chỉ điểm: “Trước khi hành hình phải phái người mai phục xung quanh pháp trường, biết đâu lại có ai muốn cướp ngục thì càng là niềm vui ngoài ý muốn.”
Tần Cửu An lĩnh mệnh rời đi, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.

Hắn nhìn Nguyệt Hồi: “Sao lại thất thần rồi, cơm không hợp khẩu vị?”
Bàn chuyện chém đầu trên bàn ăn nghe đơn giản như thái rau xắt dưa, đây chính là bản lĩnh của Đề đốc Đông Xưởng.

Mỗi khi Nguyệt Hồi ở bên hắn chỉ cảm thấy hắn là ca ca, nàng có vô sỉ thế nào hắn cũng bao dung.

Nhưng một khi có người ngoài, ca ca liền sinh ra một gương mặt khác, tàn nhẫn, ác nghiệt, người sống chớ lại gần.
Nguyệt Hồi ôm bát cơm trong tay, sợ hãi mà bảo: “Muội nghe nói huynh có một biệt hiệu là Lương Thái Tuế, gọi chuẩn thật đó.”
Hắn cũng từng nghe nói về cái tên này, nhưng hắn chẳng bận tâm sau lưng người ta gọi hắn thế nào.

Làm việc cho Tư Lễ Giám, làm Đề đốc Đông Xưởng, nếu chỉ một lòng muốn được tiếng thơm thì e cỏ trên mộ đã cao ba thước.
“Ta không làm Thái Tuế thì người khác sẽ coi ta như miếng đậu.

Bên ngoài nói chửi bới thế nào cũng chỉ được cái sướng miệng, ta nắm sinh tử của bọn chúng trong tay mới là thực tế nhất.”
Đúng là danh xứng với thực mà, Nguyệt Hồi lùa cơm nghĩ thầm.

Khiến người ta sợ hãi vẫn tốt hơn bị người ta bắt nạt, hắn làm gì cũng đúng tình hợp lý.
“À, Tiểu Tứ đã xuất phát chưa nhỉ?” Lúc trước bận bịu nàng chưa kịp hỏi, giờ mới nhớ đến tiểu tử kia, “Nó có nhờ huynh nhắn gì cho muội không?”
Lương Ngộ nói: “Đi từ buổi trưa rồi, cũng không nhắn lại gì, chỉ bảo muội học nữ công một chút, khi nào xong việc trở về nhất định sẽ đến thăm.”
Nguyệt Hồi nghe xong buồn bã lẩm bẩm: “Thằng bé này chẳng đáng yêu gì cả.

Muội tốn bao nhiêu công sức, kim đâm chảy máu mấy lần, nó không khen nổi hai câu lại còn bắt bẻ, đúng là cái đồ ăn cháo xong đá bát.”

Lương Ngộ không tham gia đề tài của nàng, nhàn nhã ăn cơm của hắn, hai bàn chân dưới bàn bắt chéo vào nhau.
Đương nhiên cũng có lúc Nguyệt Hồi vẫn khá tinh tế, nàng biết Tiểu Tứ sắp xa nhà, gấp gáp làm cho nó hai đôi lót giày.

Tiểu Tứ có, ca ca không có, lại còn chuyển nhờ qua ca ca, chỉ sợ ca ca không vui, bèn nịnh nọt nói: “Tiểu Tứ phải đi Nam Uyển nên làm cho nó trước, chờ khi nào muội đỡ bận cũng làm cho huynh một đôi…”
Một đôi? Lương Ngộ cười nhạo, Tiểu Tứ hai đôi, hắn chỉ xứng được một đôi, nàng đúng là thiên vị đến mức thẳng thắn.
“Không cần đâu.” Hắn vươn tay múc một muôi canh, vừa chầm chậm uống vừa nói: “Những thứ ta dùng đều có người của Cân Mạo Cục chuyên lo liệu, thiếu cái gì đến đó lấy là được.”
Nguyệt Hồi vẫn còn muốn lấy lòng, cười nói: “Cái đó không giống được, muội tự tay làm, là một mảnh tâm ý của muội.”
Lương Ngộ giương mắt liếc nàng, “Muội có tấm lòng này ca ca đã thấy đủ rồi, đừng có bận bịu khâu vá dưới đèn làm gì, coi chừng đau mắt đau tay.

Đã thế hoa văn muội thêu quá xấu, ta không thích, rảnh thì đọc sách luyện chữ còn có ích hơn.”
Lời phía trước tràn ngập săn sóc, rất ra dáng một ca ca tốt, càng về sau càng biến chuyển đi, không nghe lọt nữa.

Nguyệt Hồi bị hắn làm cho tức ngã ngửa, “Được thôi, lòng hảo tâm biến thành lòng lang dạ thú, không cần càng tốt, đỡ tốn công muội.” Vừa nói vừa hung hăng và cơm hai cái, chua chát lẩm bẩm: “Người khác được học từ nhỏ, được dạy dỗ đàng hoàng, muội cắt ra được cái hình miếng lót đã tốt lắm rồi, còn bày đặt chướng mắt! Đúng là Chưởng ấn đại nhân tầm mắt cao, muội đây không xứng, chỉ có Tiểu Tứ là tốt, huynh đệ nghèo biết tích phúc cùng nhau, không giống như ai đó.”
Tâm tình Lương Ngộ rất tốt, không hề để bụng mấy lời mỉa mai của nàng.

Ban đầu còn thấy hai miếng lót dưới chân hơi cộm, bỗng dưng giờ lại thấy rộng hẳn ra, rất đỗi thoải mái.
Nàng càu nhàu thì cứ mặc nàng càu nhàu, hắn coi như không nghe thấy.

Dùng cơm xong thì đến noãn các một chuyến, thấy Hoàng Đế ngủ an ổn thì yên tâm trở lại phòng tấu sự.

Liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ mọi người đi ngủ, Càn Thanh Cung không có nhiều vi phòng thừa ra như nha môn Tư Lễ Giám, chỉ đành để nàng ngủ trên giường hắn như lần trước, còn mình thì nằm tạm ở ghế một đêm.
Nguyệt Hồi miệng kêu ngượng ngùng, đến lúc trèo lên giường thì nhanh như chớp, sau đó quấn chặt chăn thò đầu ra nói: “Ca ca, huynh đổi mùi ướp giường rồi à? Muội vẫn thích mùi ban đầu hơn, ngửi kỹ ra sẽ thấy có cả mùi chân thúi.”
Nàng hết lòng hắt nước bẩn lên hắn để báo thù đây mà, Lương Ngộ không thèm bận tâm, buông mành ra ngoài lau người, sau đó mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Thực ra trong lòng vẫn rất yên ổn, người thân duy nhất trên đời đang ở ngay cạnh, tuy rằng hay cãi cọ nhưng hắn đã không còn cô độc nữa.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, đôi mắt nàng dưới đèn vừa đen vừa sáng, hắn nhỏm dậy thổi tắt cái đèn lụa vẽ hoa, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn một ngọn nến nhỏ trước án thi thoảng nhảy lên.

Hắn nói ngủ thôi, trước nửa đêm còn có thể tranh thủ chợp mắt một lát, đến giờ tý đã phải dậy đi xem bệnh tình Hoàng Đế rồi.
Chỉ là trong một canh giờ ngắn ngủi này vẫn gặp mơ, trong mơ có chút không phân rõ thật giả, thấy Nguyệt Hồi đang cầm một con diều mỹ nhân chạy vội trên cánh đồng bát ngát.
Gió rất lớn, lớn đến nỗi nếp gấp trên tà áo hắn tung bay cả lên, che khuất tầm mắt, đợi đến khi tiến về phía trước thì chẳng hiểu sao Nguyệt Hồi đã biến thành diều bay vút lên rồi.

Hắn sốt ruột, cuống quýt đuổi theo, bỗng nhiên dây diều đứt, nàng giãy giụa giữa tầng mây, chẳng mấy chốc bay đi rất xa, hắn không còn đuổi kịp.

Hắn sợ đến nỗi trái tim như muốn nứt ra, cuồng loạn mà gọi “Nguyệt Hồi”, gọi quá khẩn thiết, đến nỗi tự khiến mình bừng tỉnh.
Là mơ…hắn mê man mở mắt ra, thở dài đợt khí tắc nghẹn trong cổ, còn chưa kịp hoàn hồn thì bóng người ngồi xổm cạnh ghế làm hắn giật mình.
Trong tia sáng tù mù, cặp mắt Nguyệt Hồi giống như mắt cú phát sáng, nàng víu vào tay vịn ghế nằm, nói: “Ca ca, lần này huynh mơ thấy muội rồi nhé!”