Điện Từ Bi

Chương 19






Phía Long Tông Môn có một tiểu thái giám bước nhanh lại đây, đến trước mặt hắn cong eo truyền lời: “Lão tổ tông, Vạn Tuế Gia cho truyền ạ, mời lão tổ tông đến Càn Thanh Cung một chuyến.”
Lương Ngộ cũng đang định đi gặp Hoàng Đế, dặn dò Dương Ngu Lỗ vài câu rồi quay người đi về hướng Nội Hữu Môn.
Trên triều đủ thứ việc, cũng coi như vừa lòng, hôm nay Hoàng Đế thường ngày trung dung(*) đã lên tiếng, quả thực rất có khí thế nhất ngôn cửu đỉnh(**).

Việc nội quan tham chính vốn luôn chỉ ngầm thực hiện, đám quan viên xuất thân khoa cử đứng đắn chưa bao giờ nghĩ kẻ thiếu hai lạng thịt dưới hông có thể sánh ngang với mười mấy năm dùi mài đèn sách của bọn họ, cho dù Tư Lễ Giám nắm quyền to thì trong mắt bọn họ nô vẫn hoàn nô.

Nhưng mà từ hôm nay trở đi sẽ khác, theo dân gian nói chính là thay thời đổi thế.

Khắp trên dưới hoàng cung, khắp trong ngoài triều dã, còn chỗ nào Tư Lễ Giám không với đến nữa? Ngẫm nghĩ lại, e là không có đâu!
(*) Trung dung: Một tiêu chuẩn đạo đức của Nho gia, ý nói phải công bằng trong đối nhân xử thế, không được thiên về bên nào.
(**) Nhất ngôn cửu đỉnh: Lời nói rất có sức nặng, rất có sức ảnh hưởng.
Cuối cùng cũng không uổng tâm huyết bao năm, tiểu Hoàng Đế tư chất thường thường, ngày hôm nay bắt đầu để cho Tư Lễ Giám lên triều, về sau dần dần tiến lên từng bước, giống như nghiện nha phiến vậy, rồi sẽ càng ngày càng không thể rời xa hắn.
Chuyện vui trong lòng, Lương chưởng ấn nghênh ngang sải bước.

Nguyệt Hồi đứng bên cửa sổ xa xa nhìn theo, Phi Ngư phục đỏ thẫm rực rỡ như lửa, khi còn nhỏ nàng thường bám lấy ca ca đòi ăn kẹo, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ca ca biến thành dáng vẻ này.
Hoàng Đế cũng đứng một bên, lẩm bẩm nói: “Mấy năm nay Đại bạn vất vả, ngay từ thời kì Thái Tông trong cung đã thịnh hành việc kết đối thực, cớ sao mà trước nay Đại bạn chưa bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình?”
Nguyệt Hồi bỗng nhiên phát hiện thì ra Hoàng Đế cũng rất thích hỏi đến những chuyện vụn vặt thế này.
Nàng chép miệng: “Nô tỳ cũng không hiểu, trạch viện đẹp như vậy lại bị bỏ không, chẳng chịu đưa ai vào sống cùng, cũng đâu phải không nuôi nổi.


Thực ra đã có lần nô tỳ hỏi rồi, ca ca nói bận bịu cống hiến cho Hoàng Thượng, không rảnh lập gia đình.” Dứt lời thì mỉm cười, nói dối trơn tru đến mức mặt không đỏ mắt không chớp.
Hoàng Đế cảm động, “Làm việc vẫn phải làm, nhưng cũng nên tìm lấy một người biết ấm biết lạnh, chưa vì gì khác, để bầu bạn cũng tốt lắm rồi.”
“Đúng là lẽ ấy…”
Nguyệt Hồi còn đang cảm khái thì nghe tiếng người đứng gác ngoài điện thông truyền nói Chưởng ấn đã tới, Hoàng Đế vội trở lại chỗ ngồi, Nguyệt Hồi lập tức cụp mắt rũ mi, nghiêm chỉnh đứng một bên.
Lương Ngộ bước vào, trước tiên liếc nhìn nha đầu kia một cái, thấy thần sắc nàng vẫn như thường mới yên tâm, quay về phía Hoàng Đế hành lễ: “Chủ tử truyền thần, thần cũng đang có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với chủ tử.”
Hoàng Đế gật đầu: “Thái Hậu cho truyền ngươi tới Từ Ninh Cung là vì chuyện trên triều hôm nay sao?”
Lương Ngộ đáp: “Đây là chỉ là một chuyện, truyền một lời nói một xe, thần đã sớm quen rồi.

Còn có việc khác thần muốn xin chủ tử một chỉ thị, Thái Hậu cho thần xem một bức họa, là bức họa của khuê nữ nhà Thượng thư bộ Hộ Tôn Tri Đồng.

Phu nhân của Tôn Tri Đồng vốn có họ hàng với Thái Hậu, luận vai vế cô nương phải gọi Thái Hậu là dì họ.

Thần thấy chủ trương của Thái Hậu rất có ý muốn chọn người nhà làm Hoàng Hậu, lên tiếng bảo thần hợp tác với Trương thủ phụ gánh vác…Không biết chủ tử có vừa lòng với Hoàng Hậu được chọn hay không ạ?”
“Vừa lòng?” Hoàng Đế cười lạnh, “Đôi tay Thái Hậu thật sự quá dài, cái gì cũng muốn ôm lấy, rốt cuộc cũng quản đến hôn sự của trẫm rồi cơ đấy.

Nàng ta là muốn biến hậu cung Đại Nghiệp thành sân vườn họ Giang nhà nàng.

Khi Tiên Đế còn sống hai tỷ muội nàng ta chèn ép các phi tần khác, bây giờ lại muốn liên hợp với đằng ngoại Giang gia, bức trẫm đi lên vết xe của Tiên Đế.”
Lương Ngộ đã sớm đoán được Hoàng Đế sẽ phản ứng như vậy, thù mới cộng thêm hận cũ của mẹ đẻ Lưu Thục phi.

Nay Thái Hậu lại muốn thay hắn an bài hậu cung, dù có là người nặn từ cục bột cũng không hiền nổi.
Lương Ngộ trầm ngâm: “Thần vẫn biết tính tình Thái Hậu, bây giờ nàng ta đang vui, ai dám làm trái ý thì chắc chắn sẽ ầm ĩ vô cùng.

Thần đành lãnh mệnh trước, trở về xin ý kiến chủ tử, nếu chủ tử không muốn, thần sẽ nghĩ cách khác giúp chủ tử phân ưu.”
Lương Ngộ là người cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều cân nhắc đúng mực, khi nào Hoàng Đế đi đến ngõ hẹp lại có Đại bạn tới giúp bài ưu giải nạn, tuy buồn bực nhưng trong lòng không phải chịu uất ức.
“Dựa theo Đại bạn, chuyện này nên xử trí thế nào?”
Lương Ngộ hơi ngưng lại, nói: “Cách đơn giản nhất là khiến cô nương kia hoặc là chết đuối hoặc là gặp nạn, Đông Xưởng có rất nhiều biện pháp.

Chỉ là đối sách này trị được ngọn chứ không trị được gốc, dù cô nương Tôn gia xảy ra bất trắc thì Thái Hậu chọn một người khác cũng chẳng tốn mấy công, đến khi đó Hậu vị vẫn rơi vào tay Giang gia.

Theo thiển kiến của thần, cách triệt để nhất chính là chặt đứt đường lui của bọn họ, chỉ cần khiến Hoàng Hậu được chọn chiêu cáo thiên hạ, Thái Hậu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cho nên thần mới từng hỏi trong lòng chủ tử đã có người nào thích hợp chưa, đến lúc đó đổi trắng thay đen, chuyện này liền xong.”
Mọi việc khó trên đời rơi vào tay Đông Xưởng đều chẳng coi là khó, chỉ riêng việc chọn Hoàng Hậu là không thể tự tiện định đoạt, Lương Ngộ thoáng nhìn vẻ mặt Hoàng Đế, chỉ thấy có một ánh mắt chậm rãi dời về phía Nguyệt Hồi.
Có cái liếc mắt này cũng coi như đủ rồi, đáng tiếc Nguyệt Hồi là đồ ngốc, nàng chỉ muốn làm thái giám, chưa bao giờ nghĩ đến làm nương nương.

Lương Ngộ chỉ có một muội muội là nàng, đương nhiên sẽ phải thay nàng tính toán con đường về sau, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, rốt cuộc lòng người vẫn cách nhau một lớp da, nói không chừng Hoàng Đế đang dùng chuyện này làm mồi thử cũng nên.
Qua một lúc lâu sau mới nghe Hoàng Đế lên tiếng: “Thái phó Từ Túc có một cháu gái gần tuổi với trẫm.


Từ gia ba đời làm thầy, cũng coi như trung thành.

Nếu chọn cô nương Từ gia làm Hậu, Đại bạn thấy thế nào?”
Lương Ngộ nói: “Ý này của chủ tử rất hay, Từ gia nhiều đời trâm anh, con cháu trong nhà đều làm quan, Hoàng Hậu xuất thân Từ gia có thể khiến cả triều văn võ im miệng, cũng là một lời nhắn nhủ với người trong thiên hạ.

Nếu người được chọn đã định xong, trong lòng thần đã nắm chắc rồi, còn lại cứ giao cho thần xử lý là được.”
Hoàng Đế chậm rãi gật đầu, “Nhưng e là chuyện này vẫn cần hao tâm tốn sức, Thái Hậu lệnh Nội các can thiệp chính là để cản tay Tư Lễ Giám.

Trương Hằng nghe lời Thái Hậu, nếu có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay thì sợ sẽ không gạt được Thái Hậu đâu.”
Mức độ làm bậy tùy hứng của Giang Thái Hậu có thể nói là đứng bậc nhất trong các đời Thái Hậu, không để nàng biết thì còn đỡ, nếu mà bị thám thính được, nàng không phá thủng bầu trời ra mới là lạ.

Trương Hằng thì sao, đường đường Thủ phụ Nội các, không giống mấy vị Các lão kia, Tư Lễ Giám mới trừng trị mấy tên làm gương rồi, lần này lại động vào một Thủ phụ nữa thì không hay, thời cơ chưa đến, ngược lại còn cho người ta thêm nhược điểm buộc tội.

Bởi vậy phải không được kinh động đến cả hai bên, im ắng mà làm, ít nhất phải đảm bảo trước khi ban bố chiếu thư sẽ không có nhiễu loạn gì.
Lương Ngộ dời tầm mắt về phía Nguyệt Hồi, Hoàng Đế lập tức hiểu ý, đây đã là biện pháp ít thương gân động cốt nhất.
Nguyệt Hồi không hiểu mấy thứ chính sự, Hoàng Đế muốn cưới vợ thôi mà cũng tốn bao nhiêu công sức, nàng nghe bọn họ bàn bạc mà cứ như đang nghe sách trời.
Vốn tưởng chẳng phải việc của nàng, nàng đứng im như món đồ bài trí, tựa cái bình hoa cái lò than, không ngờ hai luồng ánh mắt đều đồng loạt hướng về đây, khiến nàng đâm hoảng hốt.
Nàng trố mắt: “Làm…làm sao thế? Lại có việc cần dùng đến muội sao?”
Lương Ngộ không đáp, chỉ chắp tay mỉm cười, coi như không nói cũng hiểu.
Vật tẫn kỳ dụng(*) chính là là lý lẽ này.

Ngoại trừ các chủ tử ra, Tử Cấm Thành không nuôi người rảnh rỗi, Nguyệt Hồi rất thức thời, hướng về phía Hoàng Đế thành kính mà nói: “Nô tỳ nguyện vì Hoàng Thượng cúc cung tận tụy, tuyệt không hai lời.”
(*) Khai thác triệt để mọi tác dụng.
Hoàng Đế gật đầu, quay lại nói với Lương Ngộ, “Trẫm cho người truyền ngươi tới, kỳ thật là vì việc khác.

Trẫm muốn giữ Nguyệt Hồi lại trong cung, lại lo Đại bạn không vui, muốn hỏi ý tứ Đại bạn một chút.”
Còn gì để hỏi nữa đâu, Hoàng Đế đã mở miệng vàng, thế là hết đường cứu vãn.
Lương Ngộ liếc nhìn Nguyệt Hồi một cái, nha đầu kia trông mong nhìn hắn, nàng không có chủ trương gì cho chính mình, kiểu người đi một bước tính một bước như nàng gặp phải chuyện thế này đành hoàn toàn dựa vào ca ca xử trí.
Giữ lại là không thể nghi ngờ, nhưng dùng phương thức gì để giữ thì khó nói.

Lương Ngộ cong eo về phía Hoàng Đế, “Huynh muội thần có thể phụng dưỡng chủ tử, ấy chính là tạo hóa của chúng thần, chủ tử đã nói giữ thì cứ giữ là được.”
Hoàng Đế nhìn Nguyệt Hồi, gương mặt kia tràn ngập dũng khí thích ứng mọi hoàn cảnh, thứ hắn thích chính là phong thái thản nhiên không tranh đoạt ấy của nàng.

Hắn đã nhìn trong cung tranh đấu quá nhiều, xuất thân càng tôn quý lại càng thích phân cao thấp, ngay cả 4 nữ quan trước mặt hắn cũng đấu đá nhau.

Còn chẳng bằng Nguyệt Hồi xuất thân khổ sở, cho nàng một miếng Tô Nhi Ấn đã vui mừng khôn xiết, nàng biết tốt xấu, dễ dàng hài lòng, Hoàng Đế ngắm nàng còn thấy hưởng thụ hơn nằm trên giường để cho những nữ nhân kia sờ mó.
“Nguyệt Hồi, ý ngươi thế nào?” Khi nói chuyện với nàng, Hoàng Đế đều dùng gâm điệu mềm mại; “Ngươi vào cung, muốn làm công việc gì? Làm nữ quan bên cạnh trẫm, hay là…”
Hay là cái gì, cũng không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng ra.


Hoàng Đế đã sớm biết tình ái nam nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mơ hồ hiện nỗi thảng thốt tình đậu sơ khai, thứ nhất xuất phát từ nàng là muội muội của Lương Ngộ, thứ hai là vì nàng hợp với tỳ vị của hắn——quãng đời còn lại có một người thú vị ở bên bầu bạn, hẳn sẽ không đến nỗi tịch mịch.
Đáng tiếc năng lực lý luận suông của Nguyệt Hồi rất lớn, đến khi động vào việc thật mới lòi dốt ra.

Nàng thậm chí còn chẳng bận tâm đến vế sau, thẳng lưng nói: “Hoàng Thượng đã mời nô tỳ ăn táo, thế thì nô tỳ cũng hầu hạ Hoàng Thượng, làm nữ quan bưng trà rót nước cho Hoàng Thượng.” Tràn đầy một thân nghĩa khí giang hồ, vỗ ngực bồm bộp ầm vang.
Hoàng Đế chỉ đường nửa ngày đều hóa vô dụng, không khỏi nhụt chí: “Nhưng sang năm ngươi mười tám rồi, trẫm sợ ngươi ở trong cung phí thời gian, làm chậm trễ ngươi.”
Nguyệt Hồi nói: “Chưởng ấn hai mươi lăm vẫn cô độc một mình đó thôi, nô tỳ mới mười tám, không tính là gì hết.”
Hoàng Đế sờ trán, phát hiện rất khó để dẫn nàng về chính đạo, hắn là người chưa đâm vào tường nam chưa quay đầu(*), đành chờ nàng dần dần đổi ý.
(*) Ý nói rất cố chấp.
Trên mặt Lương Ngộ vẫn nhàn nhạt, không tỏ bất cứ thái độ gì với lựa chọn của Nguyệt Hồi, chỉ chắp tay nói: “Xin chủ tử cho thần hai ngày, đợi thần an bài thỏa đáng, tức khắc sẽ đưa Nguyệt Hồi tiến cung.”
Từ Càn Thanh Cung đi ra, Lương Ngộ vừa đi vừa hỏi nàng: “Muội thật sự chịu tiến cung hầu hạ người ta?”
Nguyệt Hồi tỏ vẻ không biết phải làm sao, “Nếu không thì thế nào, Hoàng Thượng đã lên tiếng, chúng ta từ chối kiểu gì đây.

Muội không muốn hầu hạ người ta, làm nha đầu trong nhà giàu cùng lắm chỉ bị phạt trừ cơm, làm cung nữ trong cung không cẩn thận là toi đời, còn chẳng phải muội sợ huynh khó xử sao.”
Nàng thế này cũng không quá ngốc, Lương Ngộ liếc nàng một cái, “Thế còn ý tứ của Hoàng Thượng, muội có nghe ra không?”
Nguyệt Hồi đè thấp giọng: “Huynh với Hoàng Thượng bàn chuyện lập Hậu nửa ngày, nếu muội nói muốn làm nương nương lại chẳng khiến Hoàng Thượng hoài nghi dã tâm của huynh?”
Thì ra nàng đều hiểu hết, chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi.

Lương Ngộ không khỏi bật cười: “Kẻ trộm câu bị chém, kẻ cướp nước phong hầu(*), muội đã từng nghe những lời này chưa? Nếu muội thực sự muốn làm nương nương cũng không khó…” Nói tới đây thì dừng lại, lại hỏi nàng: “Muội nói thật cho ta, có phải vì diện mạo Hoàng Thượng không hợp ý muội hay không?”
(*) Trước đây câu này dùng để châm biếm sự bất cập dối trá của luật pháp.
Nguyệt Hồi sửng sốt, phát hiện hóa ra ca ca còn hiểu nàng hơn cả nàng nghĩ.

Nhưng mà nguyên nhân nàng không muốn làm nương nương không phải cái này, hắn đoán sai rồi.
“Không phải dân gian có câu ‘nam Vũ Văn, bắc Mộ Dung’ đó sao, người nhà họ Mộ Dung, muốn xấu cũng không xấu nổi.

Chỉ là muội thấy mỗi người trong cung đều mệt đến phát sợ, chẳng bằng chạy ra ngoài đất trời rộng lớn.

Nhưng mà bây giờ đã phô bày năng lực ra cho vị gia kia, chạy cũng không chạy được, đành chịu khó chờ vậy, thời gian trôi qua Hoàng Thượng sẽ thấy phai nhạt, thế là muội có thể thuận lợi xuất cung!”
Lời nào lời nấy đều có thể chọc ra đại họa, Lương Ngộ thở dài, “Chỉ sợ còn phải làm phiền muội thêm một chuyến, đã bước vào thế cục này, giả một lần là giả, giả hai lần cũng là giả.”
Nguyệt Hồi nhận mệnh gật đầu, “Lần này là ai, ca ca nói rõ ra đi.”
Lương Ngộ nhìn về hướng Từ Ninh Cung xa xa, lạnh giọng nói: “Giang Thái Hậu.”