Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
(9)
Trường trung học Surval Montreux.
Jessica cùng Trầm Uyển tới hội trường để gặp mặt đoàn nam sinh tới giao lưu. Trong lần giao lưu lần này, bên trường nữ sinh và trường nam sinh tổ chức cuộc thi thi kiến thức, xem xem bên nào hơn. Nhưng dù có thắng hay thua thì hai bên cũng đều rất vui vẻ thoải mái. Trầm Uyển là một học sinh xuất sắc ưu tú nhất trường, cuộc thi này không thể không tham gia, dù cô có không muốn thì vẫn bị bắt buộc tham gia.
Nhà trường chọn ra 10 nữ sinh xuất sắc nhất để thi với 10 nam sinh bên trường bạn. Mà Trầm Uyển lại bị phân làm đội trưởng.
Trầm Uyển đành bước lên thay mặt cho cả đội nữ sinh chào hỏi đội nam sinh, cô nở nụ cười có chút miễn cưỡng:
- Chào các bạn, mình tên Ngự Trầm Uyển, mình là đại diện cho trường nữ sinh Surval Montreux.
Bên trường nam sinh cũng xuất hiện một cậu bạn có khuôn mặt hết sức tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu xanh tượng trưng cho người gốc châu Âu chính thống. Mái tóc màu vàng của cậu ta vuốt vuốt lên, hiện rõ vẻ cuồng ngạo. Cậu ta đứng lên trên, giơ tay ra trước mặt Trầm Uyển.
- Mình là Harvey Hiddleston, cứ gọi mình là Harvey là được.
Cậu nam sinh nở nụ cười tươi rói, giống y như tính cách cuồng ngạo của cậu ta. Mấy nữ sinh của trường Surval Montreux liền che miệng lại, mắt ai cũng biến thành hình trái tim khi nhìn thấy nụ cười rõ là đẹp trai của Harvey. Giống như là hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra vậy.
Còn Trầm Uyển chỉ miễn cưỡng đưa tay lên bắt tay với cậu ta. Đối với cô, cha nuôi vẫn là đẹp nhất.
Nghĩ tới đây, lòng cô lại ấm áp lại thường. Trái tim cũng đập nhanh hơn thường ngày. Đã 11 năm trôi qua, không biết cha nuôi thế nào rồi? Cô thật sự rất nhớ cha nuôi.
Nhưng cha nuôi chưa từng tới thăm cô lần nào...
Mải suy nghĩ, Trầm Uyển lơ đãng để bàn tay mình vào bàn tay Harvey một hồi lâu.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại của nữ nhân, Harvey mỉm cười tà mị, cố tình nắm chặt tay cô.
Trầm Uyển lúc này mới giật mình, cô nhíu mày, muốn rút tay lại nhưng không được. Chết tiệt thật.
- Harvey, bạn còn điều gì muốn nói sao?
Trầm Uyển miễn cưỡng lên tiếng rồi cố rút tay lại thêm lần nữa, lúc này Harvey mới chịu buông tay cô ra. Cậu ta lại cười cười:
- Không có gì. Mong bạn Trầm Uyển giơ cao đánh khẽ.
Trầm Uyển cười nhàn nhạt:
- Harvey, khiến bạn phải chê cười rồi.
Chào hỏi xong, Trầm Uyển trở về chỗ của mình, Harvey cũng vậy. Giáo viên liền bước lên và thông báo:
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi thi kiến thức. Đêm nay đoàn nam sinh sẽ tạm thời nghỉ ngơi tại trường. Mong rằng qua lần giao lưu này, tình hữu nghị giữa hai trường sẽ được bền chặt và tốt đẹp hơn.
Giáo viên tươi cười nói, tất cả học sinh trường nữ sinh và trường nam sinh đều nổ một tràng vỗ tay.
Jessica lúc này ghé vào tai Trầm Uyển nói nhỏ:
- Sướng nha, được một bạn nam sinh ưu tú như vậy bắt tay.
Nghe Jessica nói vậy, Trầm Uyển nhíu mày:
- Bộ cậu thực sự cuồng đàn ông đến thế sao?
- Haha, đâu có. Mình thấy cậu và Harvey rất hợp nhau đó. - Jessica cười trêu Trầm Uyển.
- Nói bậy, mình không thích cậu ấy....
Trầm Uyển vừa phản bác, đầu óc lại nhớ tới hình ảnh cha nuôi dịu dàng vuốt ve cô đầy yêu thương. Không hiểu, không hiểu vì sao lại như thế nữa? Hai má xinh đẹp của cô nóng lên.
A, chắc tại trời hôm nay hơi nóng...
Jessica lập tức phát hiện ra phản ứng bất thường của Trầm Uyển, nghi hoặc hỏi:
- Uyển, có phải là cậu có ý trung nhân rồi không?
A!
Câu nói của Jessica như sét đánh ngang tai Trầm Uyển, suýt nữa cô hét lên. Cái gì mà ý trung nhân chứ?
- Cậu...cậu đừng có nói bậy. Mình chỉ là đang nhớ tới cha nuôi của mình mà thôi...
Trời ơi, sao Trầm Uyển cứ cảm giác như càng bôi càng đen ý. Jessica quyết tâm không tha cho cô:
- Sao tự nhiên lại nhớ tới cha nuôi thế? Mặt còn đỏ nữa chứ?
Trầm Uyển phát cáu, cô gắt:
- Cậu còn nói nữa là mình giận đó. Cha nuôi...ông ấy là người mà mình kính trọng nhất.
Trầm Uyển đã nói vậy rồi nên Jessica cũng không dám trêu chọc thêm nữa, cô đành dỗ dành Trầm Uyển đang dỗi:
- Được rồi, coi như là mình sai. Cậu đừng giận mình nha.
- Hứ.
Trầm Uyển là người không giận được lâu, lại thấy cô bạn của mình có vẻ thành thật nên cô cũng mềm lòng.
Từ đầu tới cuối Trầm Uyển không hề hay biết, ở phía đối diện, Harvey nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Cậu ta khẽ cong môi lên cười.
...
Buổi tối tại trường Surval Montreux.
Ăn cơm tối xong, Trầm Uyển tự mình đi dạo quanh trường một vòng. Những ánh đèn lung linh lấp lánh chiếu vào bóng dáng nhỏ bé của cô, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, tà váy bay bay trong gió. Những lọn tóc xoăn tự nhiên càng tôn lên vẻ đẹp kiều mị của cô, nhìn cô giống như nàng công chúa Bạch Tuyết vậy.
Trầm Uyển đang bước đi, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi mình:
- Ngự Trầm Uyển.
Trầm Uyển giật mình, theo phản xạ tự nhiên, cô quay lại nhìn cậu nam sinh vừa gọi tên mình.
Là Harvey!
Anh nợ em một câu yêu thương!