Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nhà họ Lưu tổng cộng có ba người, ngoại trừ Lý Lam Chi và Lưu Quý Sinh, còn có Lưu Tôn thị, cũng chính là mẹ chồng của Lý Lam Chi. Vốn dĩ Lý Lam Chi còn có một cô con gái nữa, nhưng mấy năm trước trên đường đi chạy nạn không thể nuôi tiếp nổi, đứa bé đã bị mẹ chồng Lưu Tôn thị ném ở bên đường.
Lưu Tôn thị cũng giống như nguyên chủ Lý Lam Chi, là một người phụ nữ coi Lưu Quý Sinh như trân bảo. Ngày nào cũng kêu to gọi nhỏ là tâm can bảo bối, tuyệt không thể chấp nhận được việc cháu trai phải chịu thiệt thòi. Lúc này Lưu Quý Sinh phạm phải sai lầm lớn, Lưu Tôn thị bị doạ cho sinh bệnh, nằm ở trên giường không dậy nổi, chỉ gấp gáp kêu Lý Lam Chi mau chạy đi cứu cháu trai. Hiện tại bà ta nằm ở nhà, tha thiết mong mỏi chờ cháu trai bảo bối bình an quay về.
Mặc dù Thủy Ngân không biết được hướng phát triển tiếp theo của kịch bản, nhưng chỉ nhìn vào những chuyện trước kia thì cô cũng biết vị Lưu Tôn thị này là hạng người gì. Trong mấy câu chuyện xưa trước đó cũng không phải cô chưa từng gặp kiểu mẹ chồng giống như vậy, các bà đều có chung một tính cách đặc thù; mà tính cách đặc thù đó là dấu vết do thời đại gây nên.
Bởi vì chỉ có đàn ông mới có khả năng chèo chống một ngôi nhà, chỉ có sức lao động mới có thể bảo đảm cho các bà sống sót, và cũng bởi vì nhờ có đàn ông mà các bà tránh được rất nhiều quấy rối; cho nên bọn họ coi đàn ông quan trọng hơn tất cả những gì có trong nhà, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình.
Kiểu phân chia giai cấp tự nhiên này cứ thế kéo dài, rồi dần dần trở thành quy tắc được mọi người ngầm hiểu thừa nhận trong lòng. Mỗi một thế hệ được sinh ra thì quy tắc phân chia địa vị lại tiến thêm một bước để củng cố.
Người phụ nữ chỉ như cái ruột chăn bông được bao bọc bởi quy tắc ấy. Hành vi của một người phải nhìn vào quy tắc của thời đại, không cần biết là Lưu Tôn thị hay là Lý Lam Chi, đều là hình ảnh của người phụ nữ phổ biến có trong thời đại này.
"Chị Lam Chi à, sau khi trở về chị biết ăn nói ra sao với mẹ chồng đây?" Hàng xóm đi cùng đường về nhà với Lý Lam Chi, hiểu rõ tình huống của gia đình cô, có chút lo lắng hỏi.
Trong lòng Thủy Ngân không có một chút dao động, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khó xử, "Cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể nói hết với mẹ chồng mà thôi, hi vọng bà có thể tha thứ cho mình."
Hàng xóm: "Nếu có chuyện gì thì chị nhất định phải gọi chúng tôi đấy nhé."
Bình thường Lưu Tôn thị không đánh thì mắng Lý Lam Chi, những người hàng xóm này đều thấy rõ. Bây giờ Lý Lam Chi tự tay giết chết Lưu Quý Sinh, chỉ sợ Lưu Tôn thị cũng sẽ đánh chết cô.
Thủy Ngân cám ơn ý tốt của hàng xóm, đẩy cổng ra đi vào nhà họ Lưu, đồng thời thuận tay đóng lại, cài then chốt chặt cổng.
Cô nhìn căn nhà của nhà họ Lưu một vòng, căn nhà vừa nhỏ vừa rách, nhưng quét dọn rất sạch sẽ. Lý Lam Chi cực kỳ giỏi giang, những năm vừa rồi đều do một tay cô chèo chống gia đình, giúp người khác giặt quần áo, may vá linh tinh. Trong sân có nuôi gà, đang kêu cục ta cục tác. Mấy con gà này chiều nào cũng đẻ hai ba quả trứng, một quả sẽ để cho Lưu Quý Sinh ăn, còn lại thì tích trữ để đấy bán lấy tiền.
Nghe thấy tiếng cổng mở, Lưu Tôn thị ở trong phòng hô to: "Quý Sinh? Quý Sinh đâu rồi, có phải là về rồi hay không?"
Thủy Ngân không lên tiếng trả lời, đi đến vạc nước ở góc sân múc nước rửa mặt rửa tay. Trên người cô bị bắn rất nhiều máu của Lưu Quý Sinh, vừa dính vừa tanh, cảm giác không được tốt cho lắm.
Đợi hồi lâu không nghe thấy ai trả lời, Lưu Tôn thị ngồi dậy đi ra khỏi phòng. Bà ta trông thấy bóng lưng của Thủy Ngân, nhưng lại không nhìn thấy Lưu Quý Sinh đâu, hoảng loạn lớn tiếng hỏi: "Cháu của ta đâu, sao mày không đưa nó trở về? Mày cái thứ sao quả tạ này, mau cứu cháu của ta quay về đây ngay!"
Thủy Ngân quay đầu nhìn bà ta một cái, máu trên mặt còn chưa rửa sạch hết, nước với máu hoà vào nhau thành một thứ chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống. Khuôn mặt lạnh lẽo của cô nhìn thoáng qua trông thật đáng sợ.
Lưu Tôn thị hét lên một tiếng: "Máu!"
"Đó là máu của ai? Quý Sinh đâu? Quý Sinh đâu?"
Thủy Ngân mắt điếc tai ngơ, cúi xuống tiếp tục rửa mặt. Trên tóc cũng bị dính máu, cô không thể không dỡ mái tóc được bện đuôi sam, thả tóc ra rửa cho sạch sẽ. Sau đó thuận tay cầm một cái khăn vải phơi trên sào trúc lau khô.
Lưu Tôn thị bổ nhào về phía Thuỷ Ngân, cô dễ dàng tránh thoát bà ta, để lộ ra bộ quần áo mặc trên người dính đầy máu.
"Lưu Quý Sinh chết rồi, tôi giết, hiện giờ thi thể đang được treo ở ngoài cửa thành đấy." Thuỷ Ngân bất chợt bật cười, đầu tóc rũ rượi, thấp giọng nói.
Lưu Tôn thị nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì thoáng giật mình. Dáng dấp của Lý Lam Chi rất đẹp, lúc trước con trai muốn sống muốn chết đòi cưới cô ta về, Lưu Tôn thị đã không hài lòng rồi. Về sau con trai chết, Lý Lam Chi thủ tiết, Lưu Tôn thị chỉ cảm thấy dung mạo của cô ta thật đẹp, khẳng định không phải là một người phụ nữ biết an phận thủ thường, không biết chừng sau này còn có thể thông đồng cấu kết với người đàn ông khác, làm mất mặt đứa con trai đáng thương đã mất sớm của bà ta. Vì vậy Lưu Tôn thị vẫn luôn thấy ngứa mắt với Lý Lam Chi, đối xử cực kỳ hà khắc.
Lúc này, thấy Lý Lam Chi thả tóc loà xoà giống như rong biển, nụ cười quỷ dị, nửa thân dính máu, bà ta lập tức cảm thấy sợ hãi, nói không rõ tiếng, "Mày là yêu quái ở đâu, mày không phải là Lý Lam Chi! Mày làm gì cháu trai của ta rồi?"
Thủy Ngân: "Tôi nói, tôi giết nó rồi, xác treo ở cửa thành, bà không tin thì tới đó nhìn đi."
Lưu Tôn thị vừa gào khóc vừa kêu cô là quỷ nhập vào người, mặt cắt không còn một giọt máu bổ nhào về phía cổng, lảo đảo chạy thẳng ra bên ngoài.
Nhìn bà ta chạy khoẻ chưa kìa, sao trước đó còn ép Lý Lam Chi đi ra chặn trước đầu sóng ngọn gió chứ. Nếu bà ta tự mình đi thì chưa biết chừng cháu trai bảo bối của bà ta cũng không phải chết.
Thủy Ngân lại đi ra đóng cổng lại, bước vào căn phòng của Lý Lam Chi tìm quần áo để thay. Thay quần áo xong, cô tiện tay nhóm lửa nấu cơm. Sức khoẻ của Lý Lam Chi cũng không tệ lắm, chỉ là quá đói. Trước đó cô đã dùng hết sức lực toàn thân để chặt đầu Lưu Quý Sinh, hiện tại đã đói không còn khí lực gì nữa.
Ngày xưa Lý Lam Chi không nỡ dùng dầu, không nỡ ăn trứng. Hiện giờ Thuỷ Ngân lôi cả đường đỏ mà Lưu Tôn thị giấu ở phòng của bà ta ra, làm món canh trứng nước đường đơn giản để lót dạ.
Ăn xong rồi ngủ, về phần Lưu Tôn thị, có quan hệ gì với cô đâu.
Lưu Tôn thị khóc lóc chạy ra cửa thành, trông thấy thi thể của cháu trai bảo bối treo lơ lửng ở nơi đó, gào lên một tiếng rồi ngất ngay tại chỗ. Nhưng tiếc là đúng lúc đó cửa thành không có người nào đi qua, bà ta nằm ở đấy hồi lâu, bị nước mưa xối cho tỉnh dậy. Lưu Tôn thị lại ngồi dưới cơn mưa to vỗ đùi khóc tiếp một trận đứt ruột đứt gan nữa. Lúc trời sắp tối, một người đàn ông đi ngang qua phát hiện ra, mới đưa bà ta trong tình trạng thoi thóp về nhà.
Thủy Ngân đã tỉnh ngủ, đang kiểm kê lại tài sản trong phòng thì thấy có người đưa Lưu Tôn thị trở về, cô lập tức tỏ vẻ lo lắng vội vàng cho người tiến vào.
"Ầy, hiện tại Quý Sinh đã chết, bà Tôn chắc chắn là đau lòng khổ sở. Cô chú ý tới bà ấy một chút, đừng để bà ấy chạy ra ngoài nữa. Nếu tôi không đi ngang qua thì e là bà ấy nằm ở ngoài cửa thành nguyên một đêm rồi. Nhỡ bị dã thú ở trên núi tha đi mất thì biết làm sao."
Người đàn ông này cũng là một trong những người hô hào gào thét muốn giết chết Lưu Quý Sinh, nhưng anh ta không có thành kiến gì đối với Lưu Tôn thị. Tuy rằng Lưu Tôn thị đối xử với Lý Lam Chi rất hà khắc, nhưng đối xử với người khác lại đặc biệt khách khí. Có lẽ là trước kia đã từng là phu nhân nhà giàu, tiêu tiền khá hào phóng, phần lớn những người dân sống gần đây đều có quan hệ không tệ với bà ta.
Con người vốn dĩ là như vậy, người đối xử tốt với mình thì là người tốt, còn đối xử không tốt với mình thì là người xấu. Đối với Lý Lam Chi mà nói, Lưu Tôn thị vứt bỏ đứa con ruột của cô, nói những câu ác độc với cô mỗi ngày, chắc chắn là một người xấu, nhưng ở trong mắt của những người khác, bà ta lại là người tốt.
Thủy Ngân cười cười tiễn người ra cửa, xoay người lại đúng lúc Lưu Tôn thị đã tỉnh dậy. Bà ta dùng đôi mắt đục ngầu tràn ngập hận thù nhìn đăm đăm về phía cô, "Cái thứ mày, cái thứ yêu quái đáng chết! Trả cháu của ta lại cho ta!"
Thủy Ngân: "Tôi không trả lại cháu trai cho bà được đâu. Nếu bà muốn gặp nó thì tôi có thể đưa bà đi gặp đấy."
Cô nói xong liền quay lại căn phòng của Lý Lam Chi nghỉ ngơi.
Nửa đêm mưa rất lớn, tiếng sấm rền rĩ, Thủy Ngân đột nhiên bừng tỉnh. Cô nghe thấy tiếng chiếc ghế chèn ở cửa phòng bị di chuyển. Cửa phòng của Lý Lam Chi không khoá được, cho nên trước khi đi ngủ, cô dùng một chiếc ghế để chống vào cánh cửa. Hiện tại cái ghế đó đang bị người đẩy ra.
Giữa tiếng sấm thế này, tiếng động từ chiếc ghế cũng không phải quá lớn. Một bóng dáng thấp bé xuất hiện ở ngoài cửa, lúc tia chớp loé lên, con dao mà cái bóng cầm trên tay cũng loé sáng.
Là Lưu Tôn thị, bà ta nửa đêm cầm dao đến đẩy cửa phòng của cô, nhất định không phải là đến giúp cô cắt tóc.
Bà ta đến để giết cô.
Chuyện này vượt ra khỏi dự liệu của Thuỷ Ngân, cô không ngờ một bà lão như vậy lại dám ra tay giết người. Xem ra cái chết của Lưu Quý Sinh quả thực đã khiến cho bà ta cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Trong bóng đêm, Thủy Ngân lặng lẽ ngồi dậy, sờ đến dây lưng quần, cúi người chậm rãi di chuyển ra phía sau cửa.
Đôi mắt của Lưu Tôn thị cũng giống như đa phần những người lớn tuổi khác, ở trong đêm tối gần như không nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ trông thấy cái bóng. Bà ta bước đi nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, rón rén cầm dao đi đến bên giường, thân thể khẽ run, nhìn đống chăn mền nhô cao kia dùng sức giơ dao lên đâm mạnh xuống.
Lưu Tôn thị với khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn nhe răng ra nở một nụ cười đắc ý. Nhưng sau khi ấn mạnh con dao xuống, bà ta thoáng giật mình. Cảm giác này không đúng! Đúng lúc ấy, tay bà ta đau nhói, dao trong tay bị người đá văng ra ngoài, cổ cũng bị bóp chặt.
"Ức ―― "
Lưu Tôn thị hoảng sợ muốn kêu to, nhưng cổ bị bóp thật chặt, hoàn toàn không có cách nào kêu ra tiếng. Bà ta nhấc chân đá lung tung, đá vào chiếc ghế đặt ở bên giường. Tiếng ú ớ và tiếng giãy giụa bị mưa to và tiếng sấm lấn át đi.
Thật lâu sau, tiếng sấm ngừng lại.
Thủy Ngân buông tay ra, thi thể của Lưu Tôn thị lăn xuống đất.
【 Nhân vật chủ chốt Lưu Tôn thị tử vong 】
Trước đó vào lúc Lưu Quý Sinh chết, Hệ thống cũng có đưa ra một thông báo. Bình thường thì một thế giới có hai nhân vật chủ chốt tử vong, chẳng mấy chốc Hệ thống sẽ đưa cô tới một thế giới khác. Nhưng bây giờ, Hệ thống lại chẳng có phản ứng gì.
Thuỷ Ngân đứng yên trong bóng tối một lát, sau đó xoay người kéo thi thể của Lưu Tôn thị lên, đưa về phòng của bà ta. Cô cởi dây lưng quần của Lưu Tôn thị, treo thi thể của bà ta lên xà nhà.
Sáng hôm sau mưa tạnh, mây đen phủ kín nhiều ngày đã tản bớt. Tuy bầu trời đã trong xanh nhưng tiết trời vẫn còn se lạnh. Ông cụ Chúc mặc áo bông cũ màu nâu xanh đứng ở trước cửa ra vào nói chuyện với người ta về trận sấm sét đêm hôm qua.
"Tiếng sấm hôm qua dội xuống đúng là hù chết người, đến khung cửa sổ cũng còn rung rung."
"Đúng thế, mấy năm rồi chưa khi nào như thế này. Tháng hai mà đã có sét đánh, dễ năm nay lại hạn mất thôi."
Hai người đang bàn luận thì chợt nghe thấy nhà họ Lưu bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ hét lên. Hai người giật nảy mình, vội vàng chạy qua xem tình hình.
Tin tức Lưu Tôn thị treo cổ tự sát nhanh chóng truyền khắp Liên thành. Không một ai cảm thấy có bất thường gì, Lưu Tôn thị coi cháu trai như sinh mệnh của mình, cháu trai không còn, bà ta nghĩ quẩn tìm đến cái chết cũng có thể hiểu được. Mà cũng chẳng có ai hoài nghi Lý Lam Chi, cô sống ở Liên thành đã mấy năm, đối xử với Lưu Tôn thị còn tốt hơn so với mẹ ruột, bị đánh bị mắng cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng, không một ai nghĩ đến khả năng cô giết bà ta cả.
Làm một đám tang đơn giản, chôn thi thể của Lưu Tôn thị ở trên núi ngoài thành, Thủy Ngân bán nhà rồi thu thập hành lý rời khỏi Liên thành. Cô chuẩn bị tìm đến một nơi không có ai quen biết Lý Lam Chi để tiếp tục sinh sống. Liên thành quá nhỏ, trong thành không có chỗ nào cần người làm thuê. Còn cô phải tìm một công việc phù hợp để nuôi sống chính mình, do vậy cần đổi sang một địa phương lớn hơn một chút.
Hiện tại đang là thời chiến loạn, khắp nơi đều gặp tai ương. Vùng đất nhỏ bé Liên thành này trước đó không lâu mới bị quân xâm lược càn quét cướp bóc một lần, những người bị mất gia đình chạy nạn ra bên ngoài không thiếu. Thủy Ngân một thân một mình, giấu vũ khí, cầm theo đồ ăn, hoá trang bản thân thành một người da vàng như nến, mặt đầy sẹo mụn, đi theo con đường tiến về Mai Thị ở phía nam.
Nghe nói trước mắt chỗ đó là nơi an toàn nhất, tạm thời quân xâm lược sẽ không hướng về phía ấy. Bởi vì chính phủ lâm thời ở bên kia ký cái gì mà hiệp ước ngưng chiến, Mai Thị còn là nơi đóng quân của hai đội quân quốc gia, tình hình cực kỳ hỗn loạn. Cũng chính nhờ sự hỗn loạn đó mà không ít người có thể cố gắng sinh tồn ở giữa kẽ hở kia.
Đi đường mất hai tháng, rốt cuộc trước khi sử dụng hết số tiền mang theo, Thuỷ Ngân đến được Mai Thị.
Quả nhiên bên này khá náo nhiệt, chỉ nhìn đám xe cộ và những người quần áo chỉnh tề đi trên đường cũng có thể thấy được, so với những khu vực có chiến loạn mà cô đi qua giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Trên đường đi Thuỷ Ngân đã nghĩ kỹ mình muốn làm gì, cô có thể giúp người ta làm những việc liên quan đến tính toán, quản lý sổ sách các loại. Đây cũng là công việc mà cô dễ tìm thấy nhất vào thời điểm này. Chỉ có điều trước đó cô cần đi cắt mái tóc của mình ngắn hẳn lại, đổi sang mặc trang phục của đàn ông. Nếu không ở thời đại hiện giờ, một người phụ nữ đi xin công việc làm thuê, trên cơ bản sẽ không có ai muốn nhận.