Edit: tiểu an nhi
Từ trước tới nay bác sĩ Phó là người luôn đến thăm khám cho Đại thiếu gia, hết sức quen thuộc với nhà họ Chương. Ông là một người chính trực thiện tâm, trong ba tháng Thẩm Thu Uyển gả vào nhà họ Chương, bác sĩ Phó gặp cô rất nhiều lần, vô cùng yêu thích cô gái dịu dàng tốt bụng này.
Vì để tránh cho bác sĩ Phó bênh vực Thẩm Thu Uyển, thời điểm Chương Lâm chuẩn bị hãm hại cô đã mời một bác sĩ khác đến bắt mạch xác nhận cô có thai. Trước lúc bị ép dẫn đến linh đường không lâu cô mới biết mình đang mang bầu.
Hiện giờ bác sĩ Phó mang theo hòm thuốc tới, biết được Thẩm Thu Uyển mang thai lập tức vui mừng mà cười, chắp tay nói với lão phu nhân: "Chúc mừng lão phu nhân, huyết mạch của nhà họ Chương có thể kéo dài rồi. Đại thiếu gia ở trên trời có linh thiêng chắc hẳn cũng sẽ hết sức vui mừng."
Ông còn không biết được vở tuồng náo loạn khi nãy, lão phu nhân nghe xong miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, "Bác sĩ Phó mau xem xem, đứa bé có sao hay không?"
Sắc mặt bác sĩ Phó nghiêm túc một chút rồi nói: "Đại thiếu thiếu phu nhân chịu một chút kích thích, có thể là do thương tâm quá độ, tích tụ trong lòng, tinh thần cần phải thoải mái tĩnh dưỡng tốt mới được."
Thủy Ngân nghe đến đó liền "tỉnh dậy", cô rên khẽ một tiếng day day trán.
Bác sĩ Phó hỏi: "Hiện tại Đại thiếu phu nhân cảm thấy thế nào?"
Thủy Ngân yếu ớt trả lời: "Tôi, tôi vừa cùng Huệ Hồng có chút tranh chấp, trong lúc tức giận cô ta đẩy tôi ngã xuống đất. Trán bị đập mạnh, lúc này cảm thấy đầu rất choáng váng."
Cô nói đến đây, lại vội vàng ôm bụng, "Con của tôi có sao không?"
Bác sĩ Phó an ủi: "Không có việc gì, chỉ có điều tuyệt đối không thể chủ quan nữa."
Ông lại quan sát thật kỹ thêm một lúc rồi mới nói: "Đúng là dáng vẻ đã bị đập mạnh, mấy ngày nay có thể sẽ bị choáng một chút, để tôi kê cho một ít thuốc điều trị. Ngày thường cô cũng phải cẩn thận nhiều hơn, không thể làm bừa đâu."
Thủy Ngân cảm kích nói: "Tôi biết mà, cám ơn bác sĩ Phó."
Bác sĩ Phó dặn dò thêm vài câu sau đó bước ra khỏi phòng, lão phu nhân đi theo ông, bà ta vẫy tay ám chỉ cho hạ nhân lui xuống, áp sát lại nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Phó, ta nhớ được lúc trước ông có nói qua, thân thể Hoài Viễn con ta không được tốt, không dễ dàng gì có con. Vậy hiện giờ cô ta lại có thai, đây liệu có phải là..."
Bác sĩ Phó hiểu được ám chỉ của bà ta, lấy làm kinh hãi, vội vàng giải thích: "Tuy nói Đại thiếu gia làm người khác mang thai không dễ dàng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể. Thể chất của Đại thiếu phu nhân không tệ, việc mang thai cũng rất bình thường."
Lão phu nhân nghe vậy, rốt cục cũng cảm thấy yên tâm một chút, ở trong lòng thầm niệm một câu A Di Đà Phật. Sau đó lại hỏi: "Vậy Bác sĩ Phó có thể nhìn ra được cái thai là bé trai hay bé gái hay không?"
Bác sĩ Phó thật ra chẳng muốn nói, nhưng ông cũng nhìn thấy được không hiểu vì sao lão phu nhân lại có ý kiến với Đại thiếu phu nhân, trong lòng ông thấy thương hại cho Thẩm Thu Uyển, do dự trong chốc lát vẫn nói: "Mặc dù còn ít tháng nhìn không ra, nhưng theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi thì tám chín phần mười là bé trai rồi. Chăm sóc tốt thêm mấy tháng nữa, tôi xem lại là có thể xác định chắc chắn."
Lúc này gương mặt lão phu nhân mới lộ ra ý cười, "Vậy làm phiền bác sĩ Phó chăm sóc rồi."
Sau khi tiễn bác sĩ Phó ra về, lão phu nhân đi vào trong phòng, đúng lúc Huệ Hồng được người đỡ đi đến đây. Cô ta vừa nhìn thấy lão phu nhân, lập tức ào ào quỳ xuống khóc lóc: "Van cầu lão phu nhân làm chủ cho Huệ Hồng! Vừa rồi Đại thiếu phu nhân vô duyên vô cớ đánh con, túm tóc con đập đầu vào tường, còn đá con nữa!"
Lão phu nhân bị một màn ầm ĩ này làm cho đau đầu, đỡ trán cau mày nói: "Gào khóc cái gì, thật là nhức đầu."
Huệ Hồng liền thấp giọng xuống, khe khẽ nức nở. Cái trò giả bộ của cô ta, theo Thủy Ngân mà nói thật sự quá thô thiển, làm ra vẻ đáng thương cũng không đến nơi đến chốn, xem ra chỉ đủ để lừa gạt một chút người mắt mờ như lão phu nhân.
Thủy Ngân từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch thất thểu đi tới. Nhìn bộ dạng này của cô, nếu bảo cô túm tóc đập đầu Huệ Hồng vào tường thì ai tin nổi; có đổi ngược lại thì may ra, Huệ Hồng ỷ vào lão phu nhân ở nhà họ Chương suốt ngày phách lối, gây khó dễ cho Thẩm Thu Uyển chẳng phải một hai lần.
Mà vừa rồi bác sĩ Phó cũng đã nói, cô bị thương, đầu bị chấn động một chút. Nếu thật sự giống như Huệ Hồng nói, vậy vết thương của Thẩm Thu Uyển từ đâu mà có?
Lão phu nhân đã trải qua chuyện của Chương Lâm cho nên không còn tuỳ tiện tin tưởng vào người bên cạnh nữa.
Thủy Ngân lúc này bước tới nói: "Lão phu nhân, Thu Uyển có việc muốn nói cho ngài. Huệ Hồng và Chương Lâm có tư tình, cho nên khi nãy cô ta thẹn quá hoá giận ra tay với con."
"Cô nói bậy!" Huệ Hồng lập tức hét ầm lên, không ngừng thở dốc, chột dạ không dám nhìn lão phu nhân.
Thủy Ngân không để ý tới cô ta, vẫn bình ổn nói tiếp, "Lão phu nhân ngài cẩn thận ngẫm lại một chút, những năm này, có phải Huệ Hồng luôn không ngừng nói tốt cho Chương Lâm bên tai ngài, lúc nào cũng thiên vị anh ta?"
Quả thực đúng là như vậy, lão phu nhân nghe theo Thuỷ Ngân nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra vô số việc lớn bé, Huệ Hồng đối với Chương Lâm có một sự nhiệt tình khó hiểu. Mỗi lần nhắc đến anh ta đều khen ngợi một hai câu, lúc ấy bà ta không có cảm giác gì, hiện tại mới nhận ra, một nha hoàn như Huệ Hồng làm sao lại tận tâm tận lực với Chương Lâm như thế?
Thủy Ngân một mực quan sát vẻ mặt dần dần biến hoá của lão phu nhân, thấy vậy mừng thầm trong bụng. Đấy nhìn xem, bà lão này tai mềm cực kì, mới nói một chút mà đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Cô đứng ở sau lưng lão phu nhân, nhìn Huệ Hồng đang nóng ruột lo lắng, khẽ mỉm cười.
Sau đó lập tức khôi phục lại khuôn mặt mềm mại, tiến đến nói mấy câu bên tai lão phu nhân.
Lão phu nhân nghe xong, sắc mặt đại biến, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Huệ Hồng, nếp nhăn quanh khoé miệng thoáng run rẩy, bà ta vỗ bàn quát to: "Người đâu, kéo Huệ Hồng xuống dưới để quản gia nhốt ả ta lại!"
Bà ta nói giam lại, cũng không phải chỉ đơn giản là nhốt lại một chỗ, ở trong bối cảnh thời đại hỗn loạn này, một nha hoàn mắc phải sai lầm lớn mà bị giam lại thì gần như kết cục là cái chết, ngay cả việc tìm Cảnh thám đến xử lý cũng không còn cần thiết.
Huệ Hồng sững sờ, không dám tin nhìn lão phu nhân mà cô ta hầu hạ bao năm nay, "Lão phu nhân! Lão phu nhân tha mạng, con bị oan mà, con không làm gì hết. Con hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà lão phu nhân, con làm nhiều chuyện vì ngài như thế..."
Lão phu nhân hét lớn: "Bịt miệng ả ta lại cho ta!"
Thủy Ngân đứng ở một bên, ánh mắt mang theo ý cười, yên tĩnh nhìn Huệ Hồng không ngừng gào khóc bị kéo xuống phía dưới. Cô ta giãy dụa làm rớt một cái giày thêu ở bên mép cửa, được người khác mau chóng nhặt mang đi.
Những gì Thuỷ Ngân nói với lão phu nhân rất đơn giản, đối với người hay nghi thần nghi quỷ lại vừa chịu đả kích như bà ta, cô nói rằng: "Chương Lâm đã từng nói với con, anh ta biết tất cả khế ước, khế đất, ngân phiếu của lão phu nhân đều giấu ở trong hốc bên cạnh giường, chỗ có phần điêu khắc hình hoa sen. Chuyện này là do Huệ Hồng tiết lộ cho anh ta."
Đối với lão phu nhân, tài sản của bà ta quan trọng không khác gì con trai độc nhất. Đó là hai thứ bà ta coi trọng nhất trên đời này, bây giờ con trai đã không còn, tài sản chính là thứ duy nhất có thể khiến bà ta cảm thấy an tâm. Nơi cất giữ thứ đồ quan trọng như vậy đương nhiên bà ta tuyệt đối không nói cho ai biết.
Nếu trên đời này có người có thể biết được bà ta giấu những bảo bối kia ở đâu, cũng chỉ có nha hoàn thân cận phục dịch nhiều năm là Huệ Hồng. Cô ta chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của lão phu nhân, khó tránh khỏi việc thăm dò được một ít manh mối.
Đã có kinh nghiệm từ trước, lão phu nhân gần như ngay lập tức tin tưởng tất cả những gì Thuỷ Ngân nói.
Trên thực tế, Huệ Hồng không nói nơi giấu tài sản của lão phu nhân cho Chương Lâm biết, ít nhất là hiện tại vẫn chưa nói, đó là chuyện diễn ra sau này. Thủy Ngân thản nhiên lôi tình tiết từ kịch bản ra sử dụng.
Cái Hệ thống ngu xuẩn dám đánh vào đầu cô, nếu nó đã làm cô cảm thấy không thoải mái thì cô lại càng muốn khiến cho nó cảm thấy khó chịu hơn —— xem xem, còn phải cám ơn nó đã cung cấp thông tin hỗ trợ cho cô nữa.
Quả thật Hệ thống trong đầu bị thao tác dứt khoát này của cô kích thích, không ngừng bắn ra cảnh báo. Đương nhiên, nó cũng chỉ có thể bắn cảnh báo mà thôi.
【 Cảnh báo! Kịch bản bị lệch đi nghiêm trọng, nhân vật nữ chính thể hiện nhân cách thất bại! Nếu tiếp tục không làm theo kịch bản nguyên gốc sẽ tiến hành điện giật cảnh cáo lần hai! 】
Đối với sự uy hiếp này, thái độ của Thủy Ngân khá hờ hững ——[ Không sao cả, mày có thể tiếp tục giật điện, cũng có thể giật vỡ đầu của ta. Vừa hay, ta không muốn giữ đứa bé có trong thân thể này, cứ thử giật vài lần nữa xem thế nào, coi coi đứa nhỏ này có thể giữ được hay không? Ầy, hình như nó còn là một trong những nhân vật chính quan trọng đi, nếu nó không còn, mày có thể tự nhét một đứa khác vào trong bụng ta? ]
Hệ thống không còn lời nào để nói, rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Thủy Ngân phát hiện ra điều này, thầm nghĩ nhìn qua năng lực của Hệ thống cũng không có nhiều, trí năng không quá cao. Mà cái đó là đương nhiên, theo đuổi cái tư tưởng mục nát là phải làm phụ nữ tốt kia thì cũng chẳng có khả năng là dạng trí năng cấp cao. Nếu đằng sau Hệ thống có người thì đoán chừng đầu óc cũng không dùng được.
Ngày hôm nay lão phu nhân phải chịu quá nhiều kích thích, ôm ngực một hồi lâu mới đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía Thủy Ngân.
"Cô phải nhớ kỹ sự khoan dung của ta hôm nay, cẩn thận sinh ra đứa bé. Nếu nó thực sự là cháu ruột của ta thì ta có thể tha chết cho cô; còn nếu không, cô và nghiệt chủng đó đều sẽ bị ném xuống giếng. Cô nghe rõ chưa?"
Thủy Ngân cúi đầu, hết sức nhu thuận suy yếu trả lời, "Vâng, Thu Uyển đã rõ."
Đợi lão phu nhân rời khỏi, Thủy Ngân cười lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà uống cho thấm giọng.
Ở cái thời đại mà độ tuổi bình quân còn không qua nổi năm mươi này, bà già đó cũng đến tuổi có mồ yên mả đẹp rồi.
...
Là nàng dâu mới, Thẩm Thu Uyển vào nhà họ Chương là để xung hỉ, đồ cưới của cô chỉ có đúng một bộ quần áo, quá mức ít ỏi. Đồ sính lễ mà nhà họ Chương mang tới cô không được cầm một chút nào, toàn bộ đều bị người cha ham mê cờ bạc của cô lấy hết. Thời đại này vốn chú trọng xuất thân dòng dõi, đồ xuất giá của người con gái tương đương với thể diện ở nhà chồng.
Đã vậy Thẩm Thu Uyển lại là người có tính cách nhu thuận dịu dàng, ai cũng có thể bắt nạt. Vậy nên sống ở nhà họ Chương ba tháng, không chỉ có lão phu nhân nhìn cô không vừa mắt, Huệ Hồng thích ăn hiếp là ăn hiếp, ngay cả hạ nhân cũng có nhiều kẻ không thèm để cô vào mắt. Bên người ngoài tiểu nha hoàn đần độn là A Phúc có thể rót cho cô được chén nước ra thì không có bất luận một người hầu hạ nào cả.
Lúc lão phu nhân ăn cơm, Thẩm Thu Uyển muốn tới hầu hạ bà thật cẩn thận, thật lòng thật dạ hiếu thuận với bà lão này, nhưng đáng tiếc người ta không chào đón cô, làm gì cũng ghét bỏ, gây khó dễ, lập ra không ít quy củ cho cô.
Lúc trước bởi vì cô từng gắp cho lão phu nhân một miếng thịt viên quá nóng, làm bỏng cái miệng già tôn quý kia của bà ta mà bị mắng một trận, bị bắt quỳ trên mặt đất. Nếu không phải Đại thiếu gia tới khuyên nhủ, không biết Thẩm Thu Uyển phải quỳ đến bao giờ.
Hiện tại đổi thành Thủy Ngân, cô không phải là kiểu người thân thể chịu đắng cay không thoải mái mà vẫn mạnh mẽ giả bộ “kiên cường” như Thẩm Thu Uyển. Cô chính là kiểu dù không có việc gì cũng có thể diễn ra dáng vẻ suy yếu như sắp ngất đến nơi.
Cả người cô "yếu ớt", gắng gượng chống đỡ đứng bên cạnh lão phu nhân hầu hạ gắp thức ăn. Sau khi bị lão phu nhân quát lớn một tiếng liền té xỉu tại chỗ, làm cả một bát canh nóng dội vào quần áo của bà ta, lại làm phiền bác sĩ Phó tới xem một chuyến.
Bác sĩ Phó thương hại cô, uyển chuyển khuyên lão phu nhân đừng nên để Thẩm Thu Uyển mệt nhọc quá độ.
Tuy rằng lão phu nhân đen mặt, nhưng cuối cùng vẫn cứ lo lắng cho đứa bé có khả năng là huyết mạch của nhà mình. Từ đó về sau, Thủy Ngân không cần theo khuôn phép hầu hạ lão phu nhân nữa, có thể ở trong phòng của mình mà nghỉ ngơi. Ngoài ra, những hạ nhân dám làm cho Đại thiếu phu nhân đang mang thai là cô đây cảm thấy mệt nhọc, đều bị quản gia chấn chỉnh một lượt.
Thủy Ngân ngồi trong phòng uống trà, nghe từng tiếng gào khóc kêu đau vì bị đánh ở trước sân, lông mày cũng không động lấy một chút.
Còn tiểu nha hoàn hầu hạ cô – A Phúc, sau khi đi xem trở về thì líu lưỡi nói: "Đại thiếu phu nhân, những người kia đều bị đánh thật quá là thảm."
Thủy Ngân thở dài: "Đều là do tôi không tốt, nếu không phải vì tôi quá mệt mỏi té xỉu cũng sẽ không liên lụy làm bọn họ bị phạt."
A Phúc lập tức ngẩng mặt, "Sao lại là lỗi của Đại thiếu phu nhân! Rõ ràng chính là lỗi của bọn họ! Bọn họ ở sau lưng Đại thiếu phu nhân nói xấu, còn chế giễu ngài, phải bị đánh. Đại thiếu phu nhân đúng là quá thiện lương nên mới suốt ngày bị người khác bắt nạt!"
Sắc mặt Thủy Ngân u buồn, mỉm cười nói: "A Phúc, em đi mời quản gia đến đây một chuyến, tôi muốn nói với ông ấy một số chuyện."
A Phúc: "Không phải ngài cầu xin cho bọn họ đấy chứ!"
Cả mặt A Phúc đều viết "Đại thiếu phu nhân thật sự là quá thiện lương, đến mức làm người khác đau lòng". Thủy Ngân đuổi cô đi, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn chờ đợi.
Trong vở kịch nguyên bản, quản gia luôn đứng về phía của Thẩm Thu Uyển, giúp đỡ cô mấy lần. Tuy nhiên hiện giờ, sau sự kiện cô tự nhận mình có gian tình với Chương Lâm thì đối với Đại thiếu phu nhân là cô, ông có một chút cố kỵ, không còn thân thiết như trước nữa.
Quản gia mang theo nghi hoặc rất nhanh đứng trước mặt Thuỷ Ngân hỏi, "Đại thiếu phu nhân có gì sai bảo?"
Thủy Ngân đứng dậy, nhìn ông cúi đầu, nước mắt lập tức chảy ra: "Quản gia, ông là người mà Đại thiếu gia tin tưởng, tôi cũng rất tin tưởng ông, cho nên nhất định phải nói thẳng với ông một việc."