Diện Thủ

Chương 95: Săn thú




Diệp Trường Vân trái tim hoảng hốt, trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ly vốn mượt mà béo trắng, khuôn mặt này ngũ quan thế nhưng dần dần trùng hợp với Diệp Tiềm nhỏ gầy khi còn bé kia, bởi vì quần áo đơn bạc mà bị đông lạnh đến gò má phiếm đỏ. Giờ khắc này nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra tương tự dĩ nhiên thật rõ ràng, nhưng xưa nay nàng luôn phản cảm và coi thường A Ly nên chưa bao giờ suy nghĩ đến khả năng này.

Diệp Trường Vân khiếp sợ rồi, trái tim nổi lên mừng rỡ như điên, nàng đang nghĩ nên lợi dụng việc này như thế nào, lại nghe tiếng chủ tớ bên trong định đi ra, cuống quít ra dấu để cung nữ tùy thị bên người không làm ồn, mọi người không tiếng động nhanh chóng rời đi.

Trở lại Tê Hà điện, Diệp Trường Vân vội sai thị nữ bên người đi phủ đại ca thỉnh mẫu thân đến. Diệp lão phu nhân nghe nói nữ nhi có chuyện quan trọng muốn thương lượng, cuống quít tới, ai ngờ nghe được Diệp Trường Vân nhắc tới tin tức kinh thiên này.

Diệp lão phu nhân vừa nghe, vui sướng đến run rẩy, vội túm lấy tay nữ nhi nói: "Trường Vân, theo lời con nói, là sự thật?"

Diệp Trường Vân biết mẫu thân vài năm nay quan tâm đến Tiềm rất nhiều, lo lắng hắn đến già cũng không ai nối dõi, chỉ ngóng trông hắn có thể thêm một nam nửa nữ, chuyện này cơ hồ thành tâm bệnh của lão nhân gia, hiện giờ biết tin tức này, đương nhiên là mừng như điên, vội gật đầu nói: "Mẫu thân, người chưa từng gặp A Ly, nếu như gặp, tất nhiên cảm thấy hắn cực kỳ giống Tiềm hồi nhỏ!"

Diệp lão phu nhân dậm chân, cơ hồ rơi nước mắt: "Đúng rồi, lão thân thế nhưng chưa từng gặp đứa nhỏ đó đâu! Chỉ thương tôn tử của ta, thế nhưng luôn nhận người kia làm cha, đứa bé đáng thương của ta a!"

Diệp Trường Vân thấy mẫu thân thương tâm, vội trấn an: "Mẫu thân không cần thương tâm, hiện giờ Tiềm đã có hậu, đây là việc vui bằng trời, nên cao hứng mới đúng!"

Diệp lão phu nhân gạt lệ, liên tục gật đầu: "Con nói đúng, nói đúng!" nói đến đây, bà nóng vội muốn lôi kéo Diệp Trường Vân: "đi, chúng ta nhanh đi nhận ta tiểu tôn tử A Ly đi!"

Diệp Trường Vân cười khổ, giữ chặt mẫu thân nói: "Mẫu thân, chuyện này, sợ là phải hỏi ý tứ của Tiềm trước."

Diệp lão phu nhân vốn cũng không ngốc, bà nhớ ngày xưa mình đại náo phủ công chúa, lập tức hiểu được, lúc này vạn phần lo lắng: "Trường Vân, lần trước chuyện chúng ta đắc tội trưởng công chúa, nếu bởi vậy nàng giận chó đánh mèo, không cho chúng ta nhận A Ly, thì nên thế nào?"

Diệp Trường Vân nhíu mày nghĩ lại một lát, mới nói: "Mẫu thân, trưởng công chúa tính tình quật cường quái đản, vốn là nàng nói muốn gả cho Tiềm, nhưng bởi vì đủ loại chuyện, hiện giờ hai người mới thành cực kì xa lạ, Tiềm dù muốn gặp nàng một lần cũng khó như lên trời. Lúc này, nếu chúng ta vội vàng đến nhận A Ly, sợ là càng chọc nàng không vui."

Diệp lão phu nhân nghe xong, càng sầu lo, dùng quải trượng hung hăng gõ mạnh, vô cùng đau đớn nói: "Đều do ta ngày ấy đắc tội nàng, nếu không, hôm nay Tiềm sao khổ sở như thế, càng không đến mức muốnn nhận tiểu tôn tử cũng không thể!"

Diệp Trường Vân đỡ mẫu thân, đề nghị: "Mẫu thân người tạm thời nhẫn nại đã, ta bây giờ mời Tiềm đến, nói rõ với hắn việc này, xem hắn phản ứng thế nào rồi nói."

Nhưng Diệp lão phu nhân nghe xong, vẫn buồn bực không vui như cũ: "Dù Tiềm biết thì sao, nếu trưởng công chúa căn bản không muốn để A Ly nhận tổ quy tông, Tiềm có biện pháp nào? Nếu Tiềm cũng không còn cách nào, vậy không phải chúng ta không thể nhận về tiểu tôn tử của ta! Mà đến tiểu tôn tử, ta cũng chưa từng gặp!" Diệp lão phu nhân nói tới đây, bi thương đến, nhịn không được lại lệ già tung hoành.

Diệp Trường Vân nói: "Mẫu thân, người ngẫm lại, công chúa ngày đó vì sao sinh hạ A Ly?" Nàng nói việc này, như là định liệu trước: "Ta tính ngày, lúc công chúa sinh hạ A Ly, Tiềm không có công huân, còn sinh tử chưa biết, nàng vốn cao ngạo, mục vô hạ trần, nhìn thân phận và địa vị nàng là trưởng công chúa, vì sao ngày đó lại sinh con cho Tiềm đây?"

Diệp lão phu nhân trong mắt đục ngầu có nước mắt, kinh ngạc nghĩ vấn đề này, nửa ngày rốt cục chần chờ hỏi nữ nhi: "Trường Vân, ý của con là?"

Diệp Trường Vân cười khẽ, gật đầu nói: "Những năm gần đây, Tiềm đối với trưởng công chúa cuồng dại, nhưng ta nghĩ, việc này cũng không phải hắn nhất sương tình nguyện. Nếu thực hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, theo tính tình hắn, lúc này cũng sẽ không dây dưa không bỏ."

Diệp lão phu nhân trong mắt vẫn có nghi hoặc, không hiểu nói: "Nếu như thế, thì được không, nhưng vì sao trưởng công chúa hiện giờ lãnh đạm với Tiềm như thế? Vì sao nhiều năm như vậy, nàng luôn dấu thân thế A Ly không nói ra, khiến Diệp gia ta cốt nhục chia lìa, gặp mặt không biết?"

Diệp Trường Vân nhíu mày, trầm tư nói: "Theo ta hiểu biết về trưởng công chúa, ngày đó chúng ta làm ra chuyện khiến nàng tâm sinh lui ý, cuối cùng khiến nàng hạ quyết định này, sợ là có nguyên do khác, chính là ta cũng không dám khẳng định."

Diệp Trường Vân lôi kéo tay mẫu thân, ngồi bên cạnh, đem thế cục triều đình Đại Viêm triều ngày đó tinh tế giảng cho mẫu thân nghe, cuối cùng mới nói: "Nếu lúc này Tiềm với được trưởng công chúa, đó là lửa lớn thêm dầu dệt hoa trên gấm, không biết bao nhiêu người tiện sát, như thế không có gì --" nóitới đây, nàng đè thấp thanh âm: "Chỉ sợ là trong lòng Hoàng thượng sinh nghi a."

Diệp lão phu nhân làm nô nhiều năm, cũng có thể đoán được một ít ý trên, chẳng qua mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, đến chỗ nào cũng là người khác cẩn thận hầu hạ bà, đương nhiên mới lạ với chuyện này. Lúc này được Diệp Trường Vân nói như vậy, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, liên tục cảm thán: "Nếu như thế, trưởng công chúa đối với Tiềm dùng tình thật thâm hậu."

Diệp Trường Vân nhíu mày nói: "Trong đó có lẽ còn có khúc chiết khác, ta không thể đoán được, mà làm ta sinh nghi nhất, vẫn là Thành Hiên Hầu kia, vì sao công chúa nguyện ý gả cho hắn, vì sao hắnphải đưa người câm kia lên." Nàng không hiểu thì thầm nói: "Còn có, giọng của Thành Hiên Hầu kia, ta cuối cùng cảm thấy quen tai, phảng phất thật lâu trước kia đã từng nghe được..."

Nhưng lời của Diệp Trường Vân, Diệp lão phu nhân cũng đã không nghe vào trong lòng, bà toàn tâm toàn ý nghĩ, khi nào mới nhìn thấy tiểu tôn tử chưa từng gặp mặt kia. Đó là cốt nhục Diệp gia, tiểu tôn tử của bà, nghe nói vừa sinh ra, đã phong hầu. Diệp gia tuy đã có bảy người phong hầu, nhưng huyết thống cao quý như tiểu tôn tử, cũng là người đầu tiên.

Diệp lão phu nhân bắt đầu khẩn cấp muốn triệu con trai Diệp Tiềm của mình, nói việc này cho hắnnghe, cũng thúc giục hắn mau mau dỗ công chúa, nhận con về!

==============================

Diệp Tiềm lúc đầu nghe tỷ tỷ triệu kiến, còn nhíu mày, lại nghe mẫu thân cũng ở trong cung, trong lòng càng phản cảm. Tức thời tránh thị vệ đến đưa tin, tự mình cưỡi ngựa chạy ra ngoại ô.

đi đến trong rừng ngoại ô, thấy nơi này cỏ dài oanh bay, chim hót hoa thơm, một phen cảnh xuân tươi đẹp. Diệp Tiềm sờ sờ trường kiếm, lại cảm thấy cảnh này càng khiến trong lòng phiền muộn.

hắn cưỡi ngựa lững thững đi trước, đang đi tới, lại nghe một mảnh tiếng hô to nhỏ, tức thời đoán được nơi đây có người đang săn thú, liền muốn tránh đi. Nhưng đang muốn nắm dây cương rời đi, lại nghe trong tiếng quát xen lẫn một thanh âm con trẻ, có chút quen tai.

hắn là loại người nào, ngay cả cách rất xa cũng nghe rõ tiếng trẻ con kia chính là A Ly.

Diệp Tiềm nhíu mày, hơi do dự rồi xua con ngựa tiến lên. ĐVàoến trong rừng, quả nhiên gặp Bình Tây Hầu Phùng Đào dắt ngựa, mang theo A Ly, hai người tự tại tiêu dao, đang ở trong rừng chơi đùa, khi gặp được một ít chim bay thú chạy, Phùng Đào liền giơ cung bắn, bên cạnh có các thị vệ đi theo.

Diệp Tiềm dừng dây cương, đứng bên cạnh, chỉ yên lặng xem huynh đệ hai người.

Thị vệ rất nhanh phát hiện ra Diệp Tiềm, vội thông báo Bình Tây Hầu, Bình Tây Hầu Phùng Đào thấy vậy, tức thời bế A Ly tới chào.

A Ly bị nâng ở trong tay Phùng Đào, ngửa mặt nhìn Diệp Tiềm, cũng ngậm miệng không nói.

Diệp Tiềm thấy vậy, ngồi xuống, nhìn thẳng A Ly: "A Ly, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói lúc xuất chinh không?"

A Ly gật đầu, nghiêm cẩn nói: "Khi đó đại tư mã vẫn là đại tướng quân, đại tướng quân nói, sẽ mang ta ra ngoài săn thú du ngoạn, còn nói chờ đại thắng trở về, sẽ đến tìm A Ly."

Nhớ tới ngày xưa, lại nghĩ tới hiện giờ có rất nhiều biến cố, Diệp Tiềm có cảm giác cảnh còn người mất, nhất thời thế nhưng nói không nên lời.

Bên cạnh Bình Tây Hầu Phùng Đào thấy vậy, cười đề nghị: "Đại tư mã ngày xưa đã từng hứa hẹn với A Ly, đương nhiên không thể nuốt lời. Đào cũng từng nghe nói đại tư mã lúc thiếu niên đã học được mộtthân bản lĩnh kỵ xạ, chỉ tiếc ngày đó không có cơ hội lĩnh giáo đại tư mã, hôm nay may được kiến văn rộng rãi, đại tư mã ý tứ thế nào?"

A Ly nhìn ca ca, trong mắt cũng lộ ra vui mừng, chờ đợi nhìn Diệp Tiềm nói: "Đại tư mã, không cho ngươi không đồng ý a!"

Diệp Tiềm thấy A Ly cao hứng, tích tụ trong lòng cũng tiêu tán vài phần, trên mặt nổi lên một cái cười: "Được."

Phùng Đào thấy vậy, cũng ngoài ý muốn, không khỏi trêu ghẹo cười: "Đào vốn tưởng rằng đại tư mã từ nhỏ không nói không cười, giờ mới biết, đại tư mã thế nhưng cũng cười."

A Ly lúc này tâm tình cực tốt, khẽ hừ một tiếng: "Ca ca, chuyện ngươi chưa thấy nhiều lắm!"

Tức thời Diệp Tiềm vươn tay, ý muốn cầm tay A Ly, A Ly ngẩng đầu nhìn ca ca, lại nhìn Diệp Tiềm, rốt cục vẫn vươn tay cầm tay Diệp Tiềm, để cho Diệp Tiềm ôm lấy, cùng Diệp Tiềm ngồi trên lưng ngựa của hắn.

Phùng Đào thấy vậy, cười to: "A Ly, ngươi gặp đại tư mã, thì không cần ca ca a!"

A Ly ngồi ở trước ngựa Diệp Tiềm, trong lòng vui sướng, quay đầu nhìn Phùng Đào, cười gọi: "Ca ca, ngươi nhanh lên, đuổi theo ta và đại tư mã!" nói xong, hắn nhỏ giọng nói với Diệp Tiềm: "Đại tư mã, chúng ta chạy mau!"

Diệp Tiềm nghe hắn nói như vậy, nói gì nghe nấy, vội vàng giục ngựa yêu phi nhanh, phía sau Phùng Đào thấy vậy, cũng vội cười đuổi theo.

Tiếng gió gào thét, hai người cùng ở trong rừng cưỡi tuấn mã, gặp chim bay cá nhảy, liền giơ cung bắn, ngẫu nhiên bắt được, A Ly mười phần kinh hỉ, ở đó cười vang.

Lúc đang phóng ngựa phi nhanh, Phùng Đào nhìn bóng lưng Diệp Tiềm, nhớ tới ngày xưa hắn bất quá là tiểu nô trong Hầu phủ nhà mình thôi, sau này dựa vào bản lãnh, lập được kỳ công, vang danh triều dã, rốt cục làm được đại tư mã đương triều ở Đại Viêm, dưới một người trên vạn người. Lúc này Phùng Đào nhớ lại ngày đó, vẫn nhớ phụ thân muốn mạo phạm mẫu thân, thiếu niên cầm kiếm kia, con ngươi và giọng nói thâm trầm. Khi đó phụ thân, mẫu thân còn có hắn, ai có thể nghĩ đến thị vệ nho nhỏ đó có thể làm đến vị trí hôm nay đâu?

Diệp Tiềm ôm A Ly, trong lòng mặc dù tràn đầy chuyện của hắn và Triêu Dương công chúa, nhưng khóe mắt ngẫu nhiên thoáng nhìn thân ảnh Phùng Đào bên cạnh, cũng nhớ tới nhiều năm trước, nhớ lúc Bình Tây Hầu mới mất, hài đồng này mất phụ thân.

Khi đó, Triêu Dương công chúa cũng rời phủ Bình Tây Hầu, hắn làm thế nào tự lực chống đỡ Hầu phủ, sau này đương kim thiên tử giết hại các chư hầu, Phùng Đào bởi vì việc Phùng Kiệt cũng bị liên lụy, Triêu Dương công chúa nỗ lực bảo vệ mới có thể miễn cho hắn khỏi nguy nan. Nhiều năm như vậy, hắnmột người cô độc đi tiếp, giật mình đã là chiến sỹ đỉnh thiên lập địa, tiêu sái quả cảm.

Lúc phóng ngựa phi nhanh, hai người từng đã là chủ tớ ngày xưa, trên chiến trường từng cùng sát cánh, trong lúc đó sinh ra cảm giác tướng tiếc lẫn nhau. Vài người săn thú mãi đến buổi chiều, liền lệnh thị vệ lập trại, ở trong này ăn ngủ một đêm.

Hai lớn một nhỏ ngồi trước lửa trại, nhai món ăn thôn quê Diệp Tiềm tự nướng, Phùng Đào khen ngợi, A Ly ăn đầy bụng, cuối cùng rầm rì nằm ngủ trên đùi Diệp Tiềm.

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương tiếp theo a, Diệp Tiềm sẽ biết...