Diện Thủ

Chương 70: Nhận cha




Diệp Tiềm cùng công chúa triền miên một đêm như thế, sáng sớm tỉnh lại, hắn mở mắt, chỉ thấy công chúa trong lòng tuyết trắng thơm tho, vì một đêm điên cuồng, lúc này lười nhác mềm mại, mơ hồ tựa vào ngực mình, nhắm mắt ngủ.

hắn không khỏi cảm thấy giống như mộng, nhấc tay, dè dặt cẩn trọng chạm vào gương mặt nàng, ngón tay vừa chạm đến da thịt bóng loáng nhu ngấy kia, chỉ thấy Triêu Dương công chúa hình như có cảm giác, hơi hơi nhíu mi, cái mũi động đậy, giống như một đứa trẻ mới sinh.

Diệp Tiềm thấy, bên môi không khỏi tràn ra một nụ cười, hắn cẩn thận ôm công chúa vào lòng, nằm ở đó nhìn đỉnh trướng mạn, một lòng nghĩ tâm sự.

hiện giờ Hoàng thượng dã tâm bừng bừng, hàng phục Nam Man rồi, mục tiêu kế tiếp đó người Bắc Địch, mà hắn đương nhiên là người chiến đấu anh dũng vì thiên tử.

Diệp Tiềm nhớ tới đây, lại cúi mắt nhìn công chúa, hắn biết nữ tử này từng chịu khuất nhục rất lớn trong tay người Bắc Địch. Nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhắc với mình, nhưng cũng không có nghĩa mình có thể làm bộ như không biết.

Nữ tử này, là nữ nhân hắn âu yếm. sẽ có một ngày, hắn mang theo kiếm, cưỡi chiến mã, suất lĩnh tướng sĩ, chém đầu tặc nhân ngày xưa khinh nhục nàng, rửa nhục cho nàng.

Diệp Tiềm nhắm hai mắt, trong lòng đắn đo tình thế trước mắt, nghĩ đợi hoàn thành việc này, hắn nên thế nào? Trước kia tiểu nô Diệp Tiềm sẽ không nghĩ đến chuyện này, đại tướng quân hiện tại lại khôngthể không suy nghĩ.

đang nhắm mắt, Triêu Dương công chúa hơi giật thân mình, chậm rãi tỉnh lại, nàng mở hai mắt, thấy mình ở trong lòng Diệp Tiềm, đầu tiên là có chút thất thần, sau đó chậm rãi phản ứng lại, đầu vô lực tựa vào ngực Diệp Tiềm, nhíu mày nói: "Hôm qua chàng rất phóng đãng, chọc ta giờ còn mềm cả người."

Diệp Tiềm trong lòng đang trầm trọng, nhưng lúc này nghe Triêu Dương công chúa oán giận như thế, bên môi nhất thời xuất hiện độ cong.

Triêu Dương công chúa nhớ tới sừng bò tót xanh biếc lúc trước, càng nhíu mày: "Mấy năm nay, chàng lại học xấu."

Diệp Tiềm không biết ý tứ trong lời công chúa, chỉ cho rằng Triêu Dương oán trách hắn tối hôm qua ép buộc một đêm, liền khàn khàn nói: "Nàng tra tấn ta nhiều năm như vậy, ta chỉ tra tấn một đêm." hắnkhẽ thở dài, ôm Triêu Dương công chúa sát vài phần: "Nàng cũng biết, mấy năm nay ta nhớ nàng thế nào."

Triêu Dương công chúa ngón tay ngọc thon thon cào lưng hắn: "Ta không biết chàng nghĩ thế nào, nhưng nhìn sừng bò tót kia, liền biết không phải chuyện tốt."

Diệp Tiềm sửng sốt, nhíu mày nói: "Sừng bò tót? Liên quan gì?"

hắn hơi có chút ngoài ý muốn, vội giải thích: "Sừng bò tót là tín vật đính hôn của người Nam Man, ta vì thế, mới --" hắn định nói cửu tử nhất sinh, nhưng lời đến bên miệng, lại không nhắc tới.

Triêu Dương công chúa nghe mấy chữ "tín vật đính hôn", cũng có chút mới mẻ, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục thở dài nói: "Thế nhân đều nói phong tục Nam Man cởi mở, nam nữ hào phóng, hóa ra tín vật đính hôn cũng --" nàng hạ mi, rốt cục tqf môi mỏng nhàn nhạt phun ra lời nói: "trực tiếp như thế."

Diệp Tiềm cũng không biết thâm ý trong lời Triêu Dương công chúa, chỉ gật đầu nói: "Nam Man xa xôi, chưa giáo hóa, làm việc thường không theo khuôn mẫu, nếu giữa nam nữ có tình, đưa vật biểu đạt rồi ước hẹn tư hội, nghe nói đều thường có..."

Triêu Dương công chúa lại nhìn chằm chằm Diệp Tiềm: "Nhưng ta vạn không nghĩ tới, chàng sẽ đưa cái đó cho ta."

Diệp Tiềm nghe vậy ngẩn ra: "Ta ngẫu nhiên có được, không tặng nàng thì đưa ai? Chẳng lẽ nàng cho là ta có thể đưa cho người nào?" Tức thời Diệp Tiềm nhớ đến Hoài Nhu quận chúa, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ nàng lại hiểu lầm ta với Hoài Nhu quận chúa?"

Triêu Dương công chúa lắc đầu: "Cũng không phải." Hoài Nhu quận chúa chỉ sợ nhận được, cũng khôngbiết vật ấy có diệu dụng gì.

Diệp Tiềm nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng nàng hiểu là tốt rồi! Chỉ có thể hận nàng ngày xưa thế nhưng tác hợp ta và nàng ấy, ta thật không biết, trong lòng nàng nghĩ gì? Chẳng lẽ ta cưới nàng ấy, trong lòng nàng mới dễ chịu?"

Triêu Dương công chúa cúi mắt không nói, nửa ngày mới thấp giọng: "Kỳ thực nếu như chàng cưới nàng ấy, cũng tốt."

Diệp Tiềm nghe lời ấy, trên mặt càng không vui, ôm Triêu Dương công chúa, tay hung hăng đè kiều mông nàng, giọng căm hận nói: "Được, nàng đã nói như vậy, đưa sừng bò tót cho ta, ta bây giờ đi đưa cho nàng ấy!"

Triêu Dương công chúa ngước mắt ngắm hắn, đạm thanh nói: "Chàng đã muốn, lấy đi là được!" nóixong tìm phía sau ngọc chẩm, nhưng thò vào bên trong, lại trống không, hất ngọc chẩm ra tìm một lúc, rốt cục nhíu mày nói: "Kỳ quái, không thấy."

Diệp Tiềm bên môi hơi cười, từ phía sau ôm nàng nói: "Nàng có phải miệng nói không thèm để ý, kỳ thực trong lòng luyến tiếc, cho nên cố ý nói tìm không thấy."

Triêu Dương công chúa hai gò má đã hồng, dựa trong lòng Diệp Tiềm lắc đầu nói: "không có, ta mới không luyến tiếc."

Diệp Tiềm thấy kiều thái trên mặt nàng, trong lòng mừng rỡ, áp đảo nàng ở đó, bừa bãi hôn một phen, mới buông ra.

Lúc này sắc trời đã sáng, thị nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt, thấy tình cảnh hai người, không khỏi đỏ mặt, cũng may đều quen, việc này cũng không kỳ quái.

Diệp Tiềm không thể ở lâu, đành phải rửa mặt chải đầu mặc áo cáo từ, lúc cáo từ không khỏi lưu luyến nhìn lại, nhưng quay lại nhìn thấy trên mặt Triêu Dương công chúa tựa hồ cũng không lưu luyến, trong lòng liền thấy bất mãn, nghĩ tiếp theo, phải phạt nàng.

Diệp Tiềm rời khỏi phòng công chúa, theo đường nhỏ lững thững đi đến đại môn, ai ngờ đang đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi non nớt: "Đại tướng quân dừng bước!"

Diệp Tiềm nghe vậy, quay đầu nhìn, thấy A Ly nho nhỏ thở hổn hển chạy tới, phía sau vài thị nữ vội vã đi theo.

A Ly đi đến trước mặt, bước chân vẫn lảo đảo, Diệp Tiềm thấy, vội giơ tay dìu hắn.

A Ly ngưỡng mặt nhìn Diệp Tiềm, trong mắt có chút tò mò nói: "Sư phụ, đại tướng quân, ta muốn hỏi một việc, được không?"

Diệp Tiềm lúc này tâm tình sung sướng, gật đầu nói: "Ngươi hỏi đi."

A Ly cúi đầu, nhíu mày nhỏ, lại cắn cắn môi, rốt cục cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Đại tướng quân, có phải ngươi tính toán cưới mẫu thân ta không?"

Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng càng vui sướng, trên mặt ngày xưa luôn luôn lãnh nghị nghiêm túc tràn ra một cái cười, tươi cười này phảng phất làm tan băng mùa đông, ánh mắt hắn cúi xuống nhìn A Ly nho nhỏ, gật đầu nói: "Ừ."

A Ly nghe xong, lại thấy vẻ mặt Diệp Tiềm thân thiện, trên mặt hiện ra ngượng ngùng, nghiêng đầu cười nói: "Vậy về sau ngươi là phụ thân ta rồi."

Diệp Tiềm nghe được hai chữ "Phụ thân", lồng ngực nóng lên, lại cúi đầu chăm chú nhìn A Ly nho nhỏ, thấy hai tròng mắt A Ly tinh thuần hàm chứa chờ mong nồng đậm, tức thời nhịn không được nâng tay xoa mái tóc hắn mềm mại, ôn thanh nói: "Đúng vậy."

A Ly nghe xong, trong mắt lộ ra chờ đợi, nở nụ cười với Diệp Tiềm, sau đó lại hưng phấn lên, túm tay Diệp Tiềm hỏi: "Ngươi là đại tướng quân, có ngày ngươi xuất ngoại chinh chiến, có thể mang ta cùng đikhông?"

Diệp Tiềm nghe vậy, trong lòng âm thầm nhíu mày, tức thời cân nhắc một phen, khó xử nói: "Vậy... cũng phải hỏi mẫu thân của ngươi."

A Ly nghe xong, mày nhỏ nhất thời nhăn lại, nghi hoặc nhìn Diệp Tiềm: "Tương lai nếu như ngươi cưới mẫu thân của ta, ngươi là đại tướng quân cũng là phụ thân ta, sao lại không thể làm chủ? còn muốn hỏi mẫu thân ta?"

Diệp Tiềm nghe nói như thế, trên môi lại nổi lên tươi cười, ngồi xuống ôn thanh nói: "Mẫu thân ngươi nếu gả cho ta, đương nhiên ta nghe nàng."

A Ly nhất thời thất vọng đến cực điểm, "A" một tiếng, cúi đầu nói: "Ta nghĩ ngươi là đại tướng quân, lớn hơn công chúa, như vậy là có thể làm chủ. Hóa ra căn bản vẫn không lớn bằng công chúa a!"

Diệp Tiềm lúc này trong lòng giống như uống mật, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa: "Ngươi nói cực kỳ đúng, đại tướng quân không lớn bằng công chúa." hắn ngừng lại, bổ sung thêm: "Chỉ sợ cả đời ta cũng không lớn bằng nàng, đều phải nghe nàng."

A Ly lúc này đã không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng: "Ta đây chẳng phải là cả đời đều phải buồn ở nhà, vĩnh viễn không thể ra trận giết địch!"

Diệp Tiềm nhìn thân mình hắn tròn vo cùng vẻ mặt sầu lo, trong lòng không khỏi muốn cười, lại khôngdám cười ra, chỉ an ủi vỗ vỗ vai hắn.

==========================

Diệp Tiềm thừa lúc bóng đêm chưa hết, một đường cưỡi ngựa về nhà, đã thấy Thu Nương lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng mình, hai mắt đỏ bừng, phảng phất đợi đã lâu. Lúc này Thu Nương thấy Diệp Tiềm trở về, bước lên phía trước cúi đầu thỉnh an, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Diệp Tiềm nhớ tới việc ngày xưa, trong lòng không vui, tức thời nhíu mày hỏi: "Sao ngươi chờ ở trong này?"

Thu Nương hơi hơi hạ thấp người, dịu ngoan nhu hòa nói: "Đại tướng quân, hiện giờ thời tiết lạnh, trênngười tướng quân có vết thương cũ, Thu Nương chuẩn bị canh bổ, mời tướng quân thừa lúc còn nóng uống vào."

Diệp Tiềm gật đầu nói: "Thu Nương, để ngươi lo lắng."

Thu Nương ngước mắt nhìn Diệp Tiềm, muốn nói cái gì, nhưng lại cắn cắn môi, chung quy không mở miệng, yên lặng cúi đầu lui ra.

Diệp Tiềm lại không để ý, trở về trong phòng, thay đổi quần áo, chuẩn bị đến doanh trung, hắn mộtđêm không ngủ ngon, hiện giờ vẫn thần thanh khí sảng. Thay xong quần áo, hắn tùy tay cầm lấy sừng bò tót đặt bên cạnh.

Sừng bò tót vốn có một đôi, hiện giờ một cái đặt ở chỗ Triêu Dương công chúa, tự hắn giữ lại một cái. hắn một mình đùa nghịch sừng bò tót, trong lòng lại nghĩ tâm sự.

hiện giờ nếu hắn cầu cưới công chúa, theo đủ loại thần thái của công chúa tối hôm qua, hẳn không có gì phản đối. Nhưng Diệp Tiềm hiểu, muốn kết hôn với nàng, con đường phía trước trở ngại trùng trùng, không nói cái khác, ngay tỷ tỷ mình, chính là chướng ngại to lớn. Càng không cần nói Hoàng thượng, thái hậu nơi đó, chỉ sợ cũng không dễ đối phó.

hắn nắm sừng bò tót trong tay, đang nghĩ tâm sự, ai biết lại nghe thấy bên ngoài thị vệ truyền báo, nóilà hoàng hậu cho mời.

Diệp Tiềm trong lòng trầm xuống, nhìn ngoài cửa sổ, hắn không từng để ý, khi nào thì tin tức về mình truyền nhanh như vậy?