Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 35: 35: Em Đọc Kịch Bản Còn Sếp Thì Đi Nghỉ Ngơi Không Ai Làm Phiền Ai Cả






Ngày hôm sau, Hướng Tiểu Viên bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô ngồi mơ màng một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cô xếp chăn và gối rồi để lại trên giường, dùng IPad bật đèn lên, kéo rèm và mở cửa sổ, không khí trong lành tràn vào mũi, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Đi vào phòng tắm để tắm rửa, chăm sóc da, thay quần jean và áo len mỏng rồi bước ra khỏi phòng.
Căn nhà im ắng, cô đi một vòng thì phát hiện Vĩ Trang không còn ở trong nhà.

Có lẽ chị ta đã đi làm rồi, Tiểu Viên lại một lần nữa thở dài, làm sếp không dễ chút nào.
Đúng lúc này, điện thoại trong nhà vang lên, cô nhấc máy, là trợ lý Cao, "Chào buổi sáng, cô Hướng, ngài nghỉ ngơi có tốt không?".
Tiểu Viên cười, "Chào buổi sáng, trợ lý Cao".
Còn có kế hoạch gì nữa không?
"Quản gia mười phút nữa sẽ mang bữa sáng cho ngài.

Ăn sáng xong sẽ có người đưa ngài ra sân bay"
Tiểu Viên: "Cô biết tôi sắp ra sân bay sao?"
Trợ lý Cao cười nhẹ, như thể Tiểu Viên có thể nhìn thấy nụ cười chuyên nghiệp ấy vậy, "Tôi cũng đã liên hệ với trợ lý của ngài rồi, anh Thái sẽ đợi ngài ở sân bay".
Tiểu Viên thực sự kinh ngạc, ngay cả Thái Quyển cũng được thông báo rồi.
Khi đến sân bay, cô không ngờ có một chiếc máy bay tư nhân năm chỗ ngồi chờ sẵn, Thái Quyển đã ngồi đợi ở bên trong, trên cổ đeo tai nghe chống ồn.

Nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng lên, "Tiểu Viên, mau đến, đây là đầu tiên anh đi máy bay tư nhân đó!".
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Viên đi máy bay tư nhân, cơ trưởng đến chào cô và giới thiệu đường bay cho cô.

Nói đại khái thì nửa tiếng nữa sẽ đến sân bay của Hoành Điếm và hướng dẫn cho cô nút để nói chuyện với buồng lái, có tình huống gì thì có thể gọi cho anh ta.
Khoang máy bay rộng rãi và thoải mái, được trang bị ghế da cao cấp, sau khi máy bay cất cánh, hai người đều ở trong khoang máy bay, cuối cùng Thái Quyển vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tối hôm qua...!như thế nào? Anh lo lắng muốn chết, cả đêm đều không ngủ ngon".
Tiểu Viên gật đầu, "Em ngủ rất ngon".
Thái Quyển không đồng ý, "Ý anh muốn hỏi là hai người có hợp nhau không? Có nói chuyện gì với nhau không?".
Tiểu Viên dừng lại, thực ra, cô không biết hai người có hợp với nhau không.

Cuộc trò chuyện trong phòng tiếp khách đêm qua khá tốt, Vĩ Trang có vẻ là một người dễ ở chung.

Nhưng khi ở trong phòng ngủ, Vĩ Trang rất khó lường, không có cách nào để miêu tả hết nên cô chỉ có thể giấu nhẹm những "chi tiết" đó.
Cô nghiêm mặt nói: "Em đọc kịch bản, còn sếp thì đi nghỉ ngơi, không ai làm phiền ai cả".

Trong đầu Thái Quyển đặt nhiều dấu chấm hỏi, có chút khó tin, "Vậy là sếp kêu em tới chỉ để xem em đọc kịch bản à?".
Vẻ mặt của Tiểu Viên trở nên nghiêm túc hơn, "Hình như...!đúng là vậy".
Thái Quyển khó hiểu, "Sở thích của bà sếp nhà giàu này thật là kỳ lạ!".
Tiểu Viên gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, đúng vậy...".
Máy bay bay nhanh và ổn định.

Thời tiết cũng rất tốt, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, nhìn ra xa là một khoảng sáng ngời, ánh lên người có chút ấm áp.

Thái Quyển nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Viên quan sát cảnh vật bên dưới, ánh sáng màu vàng chiếu rọi cả gương mặt cô.

Đường xá chằng chịt, hồ nước dài vô tận, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều nhỏ bé.

Cô vô tình quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, bây giờ trong mắt cô đều háo hức mọi chuyện sắp tới ở Hoành Điếm.

Nghĩ đến sắp được quay phim, trong lòng cô rất phấn khích, trái tim đã đáp xuống đất từ lâu.
Đến Hoành Điếm, hai người về khách sạn do đoàn phim sắp xếp để nghỉ ngơi.

Đến chiều, cô đến nơi tập luyện để gặp nhà sản xuất, trợ lý đạo diễn, hai người chỉ đạo võ thuật và nam nữ chính.
Tiểu Viên không khỏi vui mừng khi nhìn thấy nữ chính, đúng là tình bạn thắm thiết vượt sông núi1.

Cô nở nụ cười ngạc nhiên và mừng rỡ khi gặp được bạn cũ nên tiến lại chào hỏi: "Tôi thực sự không thể nghĩ đến việc chúng ta sẽ hợp tác lần nữa!".
1.

Sơn thuỷ hữu tương phùng:Nghĩa là cho dù cách xa như thế nào, chúng ta cũng sẽ gặp lại.
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn thấy cô thì vẻ mặt thay đổi, nụ cười của cô ta rất miễn cưỡng, trông giống như cô ta không thể nhớ cô là ai, "Xin chào, cô là ai vậy?".
Thái Quyển bí mật đảo mắt, hai năm không gặp, cô Trâu vẫn như vậy.
Độ nổi tiếng của Tiểu Viên không bằng cô ta, danh tiếng cũng không đủ lớn.

Cô ta không thèm đoái hoài đến cô, trong mắt mọi người xung quanh, sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ Tiểu Viên đang lừa người.
Tiểu Viên mỉm cười không để ý, cô đã hoàn toàn khác xưa.


Cô thực sự muốn chăm chỉ quay phim, đã biết co biết duỗi, "Cô Trâu thực sự là một quý nhân hay quên.

Chúng ta đã làm việc cùng nhau trong đoàn phim "Lựa Chọn", tôi đóng vai chị gái của cô đấy".
Nụ cười trên khuôn mặt thanh tú của Trâu Nhất Nhuỵ trở nên mất tự nhiên, "Vậy sao?".
Nụ cười trong mắt Tiểu Viên càng thêm nồng đậm, "Kế tiếp còn phải nhờ cô Trâu chỉ giáo nhiều hơn".
Khóe miệng Trâu Nhất Nhuỵ khẽ co giật, "Cô khách sáo rồi".
Những người bên cạnh hoàn toàn không biết ngọn nguồn mối quan hệ của họ.

Hai nữ diễn viên nhìn có vẻ rất hòa hợp, nhưng không hiểu tại sao lại nghe được vẻ khó xử trong đó.

Tất cả mọi người trong đoàn đều là những người tinh tường, sẽ không chọn phe sớm như vậy, hiện tại chỉ có thể bí mật quan sát, âm thầm hóng hớt.
Thái Quyển nhịn cười đến đau bụng và cũng cảm khái trong lòng, Tiểu Viên tiến bộ quá rồi! Anh thật sự tự hào!
Hai cô gái đứng đối mặt với nhau, trợ lý của họ đứng bên cạnh và một số nhân viên đứng rải rác xung quanh, tạo thành một hình vuông đối lập mầu nhiệm.
Đột nhiên, một giọng nam ấm áp mang theo ý cười vang lên, phá vỡ cảm giác đối lập này.
"Hướng Tiểu Viên? Có phải là Hướng Tiểu Viên không?"
Nhân viên công tác tản ra, Tiểu Viên lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, có chút kinh ngạc, "Phương Hạo?".
Tiểu Viên không ngờ nam nữ chính trong đoàn phim này đều là người quen, Trâu Nhất Nhuỵ chỉ có kinh ngạc, còn Phương Hạo là một bất ngờ ngoài mong đợi.
Lúc ở đoàn phim "Hai Ba Chuyện Của Họ", cô và Phương Hạo không đóng chung một khung hình.

Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên của Tiểu Viên nên cô gần như ở trong đoàn phim suốt cả khoảng thời gian đó, theo dõi kỹ năng diễn xuất của Phương Hạo được mài dũa từng chút một.
Từ sự ngây ngô ban đầu đến việc thoải mái trước ống kính và diễn chung với Lục Tĩnh Niên ngày càng thuần thục.

Cậu ấy đã rất chăm chỉ, có thái độ diễn xuất tốt, có lòng tin và cũng rất siêng năng.

Tiểu Viên có ấn tượng tốt với cậu ấy.
"Hóa ra lần này hợp tác với chị Tiểu Viên, em cảm thấy yên tâm rồi!".

Sau hai năm không gặp, cậu ấy không còn là thần tượng gặp người thì dễ đỏ mặt nữa.


Bây giờ, cậu ấy là một diễn viên mà Bác Nghị nâng đỡ chủ lực.

Sự nổi tiếng đã nuôi dưỡng khí chất của cậu ấy, ngoại hình toả sáng, cao lớn và cuốn hút hơn.

Điều không thay đổi là thái độ luôn khiêm tốn và nụ cười tỏa nắng.
Thái Quyển không khỏi khen ngợi, thắng mà không kiêu, kiêu mà không ngạo, còn rất giỏi ăn nói.
"Tôi cũng không ngờ lại là cậu, cũng yên tâm rồi" - Tiểu Viên cũng cười.
Phương Hạo: "Lần trước em không lưu WeChat của chị, thật sự rất sai lầm, bây giờ em đã có cơ hội! Quá tốt rồi!".
Tiểu Viên: "Dễ thôi, bây giờ chúng ta thêm đi".
Phương Hạo: "Tới đây, tới đây, để em quét mã QR cho".
Tiểu Viên: "OK, đợi tí, tôi mở máy trước đã".
Trâu Nhất Nhuỵ ở bên cạnh càng nghe càng thấy khó chịu, càng nhìn thì sắc mặt càng cứng.

Tại sao hai người này là người quen của nhau vậy? Ban đầu, trong kịch bản có một mối tình tay ba, nam nữ chính và nữ thứ hai dây dưa không rõ với nhau.

Thân là nữ chính, cô không thể để hai người này trong và ngoài vở kịch đều gạt mình ra được, không thể bọn họ lạnh nhạt với cô.
Trâu Nhất Nhuỵ xác định xong thì vội vàng tham gia, "Mấy người ở đây thêm bạn sao? Cũng không thể quên tôi chứ! Tôi cũng muốn thêm!"
Phương Hạo đã thêm WeChat của họ.

Ở bên kia, chỉ đạo võ thuật gọi cậu, cậu vừa đi vừa nói: "Này, đợi em quay lại thì lập nhóm nhé, em sẽ kéo hai người vào, để mọi người có thể trao đổi dễ dàng".
"Em đi đây, lát nữa tán gẫu tiếp"
Cậu bé này thực sự như ánh mặt trời tươi rói, cảm giác như các bạn học nam trong khuôn viên trường đại học, ở trong vòng tròn này lâu như vậy nhưng vẫn không dính chút bụi bặm nào.
Tiểu Viên chợt hiểu tại sao cậu ấy lại nổi tiếng và có nhiều người hâm mộ đến vậy.
Ánh mắt của cô và Trâu Nhất Nhuỵ lại gặp nhau, Tiểu Viên giơ giơ điện thoại, "Thêm WeChat không?".
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn cô, khóe miệng giật giật, "Thêm".
Tiểu Viên đã thêm WeChat của cô ta và nở một nụ cười trước khi rời đi, "Nhân tiện, tôi tên là Hướng Tiểu Viên".
Trâu Nhất Nhuỵ nhớ lại lúc ở phim trường đó, cô không thích Hướng Tiểu Viên lấy diễn xuất để lấn át người khác.

Cũng chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt đóng được một bộ phim không tệ, mà đã bày ra dáng vẻ "Diễn xuất của tôi là giỏi nhất còn các vị ở đây đều là đồ bỏ đi" nên cô không muốn gọi tên cô ta một chút nào.
Khi đó, Hướng Tiểu Viên với vẻ mặt kiêu ngạo, đứng khoanh tay, "Tôi có tên".
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn Tiểu Viên đang trao đổi với chỉ đạo võ thuật mà không khỏi rơi vào trầm tư.
Cô đã có hai năm suôn sẻ, sau "Lựa Chọn", tất cả tài nguyên phim truyền hình mà Đồng Hoa đưa cho cô đều có đội ngũ sản xuất không tồi, yêu cầu về kỹ năng diễn xuất cũng không cao.

Hầu hết các vai cô đóng đều trẻ trung, dễ thương, không phải là một nữ chính đầy mưu mô, nhìn rất đáng yêu và có thể thu hút người hâm mộ, nhưng nhìn chung đều rất một màu.
Ban đầu, cô không phải là nữ chính của "Tuý Tiêu Dao".


Bộ phim này là một hạng mục có đội ngũ sản xuất lớn của Bác Nghị, nam nữ chính đáng lẽ phải là nghệ sĩ của Bác Nghị.

Nhưng có tiểu hoa bên Bác Nghị rất ít, nhưng người nổi tiếng nhất là Lục Tĩnh Niên thì có lịch trình không phù hợp, còn lại không phải có khí chất không phù hợp thì cũng là danh tiếng không đủ.

Đồng Hoa hợp tác với Bác Nghị sớm hơn Hoa Nạp một bước, và kịp thời bù đắp cho sự thiếu hụt này.
Đồng Hoa ký hợp đồng với diễn viên rất ít, đa số đều là những diễn viên đã có thành tựu trong lĩnh vực điện ảnh, có rất ít diễn viên trẻ, và người thích hợp nhất chính là cô.
Người đại diện luôn nói cô may mắn, trở thành bạn gái của Vĩ Gia Bảo và thành công ký hợp đồng với công ty có tiếng khó ký nhất trong ngành là Đồng Hoa.

Sau này còn được hợp tác với nữ diễn viên hàng đầu Hà Thần Ảnh, bộ phim điện ảnh đầu tay thành công vang dội.

Những điều đó đã giúp cô tạo dựng được tên tuổi cho mình.

Ngay cả khi tách khỏi Vĩ Gia Bảo, tài nguyên của cô vẫn thuộc hàng tốt nhất trong các tiểu hoa.

Lần này, nữ chính của bộ phim IP lớn "Tuý Tiêu Dao" cũng là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống để cho cô ăn.
Cô cảm thấy mình thật may mắn, được Đồng Hoa hậu thuẫn.

Mấy năm nay cô hầu như không gặp phải khó khăn gì, chỉ có Hướng Tiểu Viên này, cô luôn nhớ cảm giác bị cô ta lấn át trên phim trường.

Dù có thay đổi vai diễn cũng không thể trội hơn cô ta, mọi cử động đều bị kiểm soát, cảm giác đó thật đáng sợ và buồn bực.
Cô biết Hướng Tiểu Viên đã đắc tội với Vĩ Gia Bảo, người khác không biết chuyện bên trong nhưng cô biết, cô cười nhạo cô ta giả bộ kiêu ngạo sẽ khổ sở rất nhiều.

Quả nhiên, trong hai năm qua, cô đã không nghe tin tức gì về Hướng Tiểu Viên.

Cô đã đi hỏi thăm qua và biết rằng cô ta đang đóng ba bộ phim điện ảnh chiếu mạng, nhưng đó là những bộ phim "thô tục" không được coi trọng.

Trong khoảnh khắc Trâu Nhất Nhuỵ biết được cũng không nỡ lòng mà xem thường cô ta.
Tại sao lại trở thành như vậy? Quá lãng phí với khuôn mặt đó rồi!
Trong vòng tròn này, ai có thể trở nên nổi tiếng chỉ nhờ kỹ năng diễn xuất? Không phải phụ thuộc vào may rủi nhiều hay ít sao? Nếu không luồn cúi thì cơ hội từ đâu mà đến?
Hướng Tiểu Viên nghĩ mình là người duy nhất trên thế giới này có thể diễn xuất sao? Ra vẻ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn à? Đã nếm mùi đau khổ chưa?
Trâu Nhất Nhuỵ vẫn luôn để mắt đến cô ta và xem từng bộ phim chiếu mạng của cô ta, cô cảm thấy không thể hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng nổi và thậm chí còn cảm thấy rằng cô ta đang lãng phí tài năng của mình.

Suy cho cùng, nếu cô ta muốn lãng phí nó thì lãng phí đi, như vậy cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ đến vị thế sau này.
Cô vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Hướng Tiểu Viên, càng không ngờ rằng sẽ có ngày hợp tác lần nữa? Rốt cuộc cô ta làm thế nào mà có được tài nguyên này?
Trâu Nhất Nhuỵ cau mày và im lặng nhìn Hướng Tiểu Viên, những kí ức trong quá khứ hiện về từng chút trong tâm trí cô, những cảm xúc khó chịu lúc đó cũng ùa về..