Thi Hải chớp mắt, "Hả?".
Tiểu Viên lại gần anh, gần đến mức chóp mũi có thể chạm vào nhau.
Thi Hải suýt chút nữa không dám thở, khuôn mặt trắng như tuyết của Hướng Tiểu Viên ở trước mặt anh, hơi thở thơm tho nhẹ nhàng mà khoan khoái, lông mi dài như cánh bướm, từng cánh từng cánh khiến tâm anh hốt hoảng.
Mẹ kiếp! Vẻ đẹp chí mạng! Tim đập thình thịch!
"Nếu anh còn độc thân, có muốn làm bạn trai của tôi hay không?" - Dù gì thì Tiểu Viên cũng là một diễn viên, những lời kịch tình yêu đến ngay khi cô mở miệng.
Tiểu Viên kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mình, lông mày và đôi mắt của cô đều có ý cười.
Ánh mắt nhìn sâu vào đối phương, khiến cho đối phương mất hồn, và bị động mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Một ít năng lực nhỏ nhoi này cô vẫn có, không cần người khác phải viết kịch bản, chính bản thân cô diễn xuất tại chỗ.
Có lẽ còn chưa đủ mạnh, Tiểu Viên nói với chính mình.
Cô đưa tay lên, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng véo cằm của Thi Hải, áp môi lên đó.
Cô cảm thấy cả người Thi Hải cứng ngắc, ngay cả lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ lên, cánh tay kề sát ngực anh cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch.
Hử? Anh ấy dễ mắc cỡ như vậy sao? Quả nhiên, chiêu này quá quyến rũ.
Cô nên tập trung và chăm chú hơn, không phải là không thể hôn lên tiếp nhưng trái tim trong lồng ngực của cô vẫn yên lặng và không có phản ứng gì cả.
Cô giữa chừng phân tâm, Thi Hải cũng hoàn hồn, vội vàng đẩy tay của cô ra, anh nhảy sang một bên, "Cô...", anh chưa bao giờ nói nặng với một cô gái, ra sức ho khan, "Cô, cô, cô, khụ, khụ, khụ, đồ con nít này! Đừng có đùa giỡn!"
Tiểu Viên thở dài trong lòng, chủ động ngồi trở lại, nghiêm túc xin lỗi, "Rất xin lỗi, tôi...".
"Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng"
Cô làm sao vậy? Lấy anh ấy ra diễn thử à? Hay cô thực sự muốn tìm bạn trai? Hay phiền muộn vì một số vấn đề nên vội vàng tìm một giải pháp nào đó?
Thi Hải không biết nên cười hay nên khóc, "Này, haha, không phải sự quyến rũ của cô có vấn đề", anh lo lắng cho lòng tự trọng của cô gái, "Tôi có bạn gái rồi...!Ừ, mặc dù gần đây chúng tôi có cãi nhau...! Đây, để tôi cho cô xem ảnh của cô ấy".
Anh lấy điện thoại ra và đưa cho cô xem màn hình khoá.
Tóc rất ngắn, đường nét sắc sảo, đôi mắt to long lanh và nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, mang phong cách phương tây rất đẹp.
Tiểu Viên khen ngợi từ tận đáy lòng: "Wow, rất xinh đẹp".
Cô bừng tỉnh, "Vì anh có một người bạn gái như vậy nên những cô gái khác không thể thu hút anh!".
Thi Hải xấu hổ, đúng vậy, cho dù trong lòng anh cũng bị thu hút một chút bởi vẻ ngoài của Tiểu Viên, nhưng ngoài mặt thì anh vẫn phải nghiêm túc, "Tôi đã 34 tuổi rồi, lớn hơn cô rất nhiều, tôi hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó".
Tiểu Viên còn ngạc nhiên hơn, "Nhưng trông anh vẫn còn rất trẻ".
Thi Hải cười, "Hahaha, cảm ơn vì lời khen".
Bọn họ tự nhiên bỏ qua tình huống xấu hổ vừa rồi.
Trước khi rời đi, cô còn thêm WeChat của Thi Hải và nói đùa vài câu rồi lên xe trở về.
Tiểu Viên ngồi ở ghế sau, chỉ cảm thấy màn đêm ngoài cửa sổ trở nên u buồn, cô thở dài nhàn nhạt.
Trong lúc nóng vội, cô đã có một hành động dại dột, cũng may người ta biết kiềm chế tốt nên không để ý mấy.
Cô có cảm tình với Thi Hải nhưng điều đó không khiến trái tim cô loạn nhịp.
Vừa rồi cô chỉ đọc lời thoại của mình thôi, là vở kịch do chính cô dựng nên.
Nếu là kịch bản của người khác thì phải mất công sức để thử đi thử lại.
Cô cười khổ.
Ôi thật tồi tệ.
Không thể tìm thấy ai để yêu và không có phim để quay.
Cuối con đường chẳng biết tìm nơi đâu để quay đầu.
Về đến nhà, Thái Quyển vội vàng ra đón, "Sao em không nghe điện thoại?".
Tiểu Viên lấy điện thoại di động ra xem, "Điện thoại của em hết pin rồi", nhìn thấy vẻ mặt của Thái Quyển không ổn, "Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?".
"Anh Chi Thạch đang tìm em, nhanh lên, gọi lại cho anh ấy đi, dùng điện thoại của anh này"
Tiểu Viên lấy điện thoại của Thái Quyển và gọi vào số của Hướng Chi Thạch.
Hướng Chi Thạch không trách cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Tiểu Viên à, mẹ bị bệnh rồi, phải làm phẫu thuật".
Tiểu Viên nín thở, cổ họng như bị đâm, "Phẫu thuật gì vậy anh?".
Thái Quyển nhìn cô, phát hiện vẻ mặt của cô đột nhiên thay đổi, hai vai căng lên, vừa hoảng sợ vừa cố gắng hết sức bình tĩnh.
"Không phải phẫu thuật lớn, chỉ là viêm ruột thừa cấp tính, nhưng mà em biết đấy, trước đây mẹ...!đã chịu khổ quá nhiều nên không thể hồi phục nhanh được" – Hướng Chi Thạch chậm rãi nói.
"Bây giờ mẹ vẫn đang ngủ, cơ thể rất yếu"
"..." – Tiểu Viên đứng sững ở đó, không nhúc nhích.
Thái Quyển lo lắng, đi tới kéo cô ngồi xuống thì phát hiện tay cô lạnh ngắt.
"Em đến thăm mẹ được không?" – Hướng Chi Thạch hỏi cô sau một hồi trầm mặc.
"Em có kế hoạch rồi, em còn có chuyện phải làm..."
Thái Quyển chỉ cảm thấy bàn tay của anh đang bị Tiểu Viên nắm chặt, anh sững sờ nhìn em ấy.
Giọng nói của em ấy vẫn bình thường, khóe miệng hơi giương lên, giống như cách em ấy vẫn hay nói chuyện với anh trai còn mang theo giọng điệu nũng nịu; nhưng đôi mắt em ấy đang đỏ hoe và những giọt nước mắt lần lượt lăn dài trên má.
"Em có chuyện gì cần làm thế?" – Thái Quyển nghe thấy Hướng Chi Thạch hỏi.
Anh ấy luôn dịu dàng với Tiểu Viên, hiếm khi nói chuyện với em ấy bằng một giọng nghiêm túc như vậy.
"Em...", Tiểu Viên lo lắng liếc nhìn Thái Quyển và lau mắt, "Em, em muốn quay phim nên sẽ đi thử vai...".
Thái Quyển ngạc nhiên nhìn Tiểu Viên, em ấy tránh ánh mắt của anh.
Hướng Chi Thạch ở bên kia im lặng một hồi rồi thở dài, "...!Được rồi".
Sau đó cúp điện thoại.
Tiểu Viên chờ anh ấy cúp điện thoại cúp xong thì oà khóc lên, Thái Quyển không biết phải làm thế nào để an ủi em ấy.
Cách đây không lâu, anh biết được mẹ của họ đang sống trong viện dưỡng lão ở thành phố Bằng nên anh hiểu tại sao Hướng Chi Thạch lại đến thành phố Bằng mỗi năm hai lần.
Nhưng Tiểu Viên chưa bao giờ ở đó với anh ấy, anh không biết câu chuyện bên trong là gì.
Bây giờ xem ra chuyện gia đình của họ không mấy vui vẻ, anh càng khó hỏi.
"Thái Quyển, anh có nghĩ em quá vô tình, quá bất hiếu hay không? Ngay cả mẹ ruột mà em cũng..." – Tiểu Viên nức nở và không ngừng lau mắt.
"Ôi, ôi, không có đâu, em đừng khóc mà", Thái Quyển an ủi em ấy, "Anh Chi Thạch không trách em đâu...".
Không biết phải đối diện với mẹ ra sao nên em ấy viện cớ đi thử vai.
"Anh sẽ không nói với anh Chi Thạch" – Thái Quyển không đành lòng mà vạch trần em ấy.
Tiểu Viên sững sờ ngồi trên sô pha, nước mắt còn đọng trên mi chậm rãi chảy xuống.
...
Tối hôm đó, trợ lý Cao bước ra khỏi quán bar với tâm trạng rất tốt, bắt được một anh chàng con lai đẹp trai và chuẩn bị đưa về nhà.
Anh chàng đẹp trai rất ân cần, "Chị ơi, chị có uống rượu rồi, để em lái xe nhé?".
[Thằng nhóc này, muốn xem chị đây lái xe gì à?]
Trợ lý Cao cười nhẹ, ném chìa khóa xe cho cậu ta, "Ừ, lái cho tốt đấy".
Đêm lạnh như nước, trợ lý Cao híp mắt nhìn bóng đêm trên chiếc xe thể thao mui trần, gió đêm làm lay động tóc chị.
Anh chàng đẹp trai lái xe rất ổn định, lấy lòng chị, "Chị ơi, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi hóng gió một lát nhé?".
Trợ lý Cao véo má cậu, "Không được, chị gái muốn ngủ rồi".
"Được rồi, vậy chị sống ở đâu thế?"
[Thằng nhóc này, còn muốn biết tôi sống ở đâu sao?]
Trợ lý Cao cười nói: "Chúng ta đi khách sạn Marriott1 đi".
Anh chàng đẹp trai thấy được rồi thì thu tay, ngoan ngoãn đáp, "OK!".
Trợ lý Cao lướt đến cơ ngực của cậu ta và đè lên, chị nở nụ cười hài lòng, "Cậu thường xuyên đến phòng gym à?"
Anh chàng đẹp trai lộ ra vẻ ngượng ngùng, "Em tự tập ở nhà".
Trợ lý Cao cười khúc khích, "Tập rất tốt đấy".
Anh chàng đẹp trai càng thêm ngượng ngùng, "Một lát nữa, chị có thể kiểm tra...".
Xe từ từ dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, trợ lý Cao chợt nghĩ đến sếp của mình.
[Ôi, sếp có khối tài sản mấy chục tỷ nhưng mà cô đơn quá, ngay cả người đẹp làm ấm giường cũng không có...]
Chị cầm lấy điện thoại di động và suy nghĩ vài giây.
"Chờ thêm"
Chị nhớ tới Vĩ Trang đã nói như vậy sau lần ở khách sạn, lúc đó còn đang băn khoăn không biết có phải đợi cô gái này lao vòng tay của mình không?
Sau đó, vào một đêm khi sếp đến thành phố Bội, chị đột nhiên nhận được cuộc gọi của cô ấy, yêu cầu chị làm một bản hợp đồng.
Bình thường, cô ấy sẽ không ra lệnh đột ngột như vậy nên chị suy đoán có thể họ đã gặp lại nhau ở thành phố Bội.
Vì thế câu "chờ thêm" của sếp là vậy sao?
Cho nên "chờ thêm" này có ý nghĩa là sự an bài của ông trời à?
[Nếu chị đoán đúng thì sếp khá là "lãng mạn" ha?]
[Tổng giám đốc Vĩ, ngài làm sao vậy? Hahahaha, tuổi đã cao còn rất kì quái đấy nhé, vừa ý người ta thì vội vàng muốn ký hợp đồng luôn à!]
Nụ cười của trợ lý Cao đột nhiên nhạt đi.
Ế, nhưng Hướng Tiểu Viên có vẻ không được vui, còn sếp Vĩ vậy mà nói "chờ ba ngày" nữa.
[Ôi, cũng là phụ nữ nhưng hai người phụ nữ một lớn một nhỏ này quá khó đoán vậy.]
Con mắt của trợ lý Cao chuyển động và bỗng nhiên nở nụ cười.
Chị bấm vào số của Hướng Tiểu Viên và gửi một tin nhắn, "Cô Hướng, xin hỏi ngài đã suy nghĩ ra sao rồi?".
[OK, để tôi đẩy đi nhanh quá trình này vậy...]
Tiểu Viên tắm xong, lau mặt rồi ngồi trên giường, điện thoại đặt ở bên chân.
Chiếc giường dài một mét năm kê sát một bên tường, đối diện có tấm gương trên bàn trang điểm.
Gương phản chiếu gương mặt cô, dường như cô lại nhìn thấy một cô bé đang hát trong đó.
"Một mình em đi trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô, em muốn đem bánh ngọt đến cho bà ngoại nếm thử..."
"Mày làm cái vì vậy? Sao không giặt quần áo trong nhà? Cái đồ con ghẻ, mày muốn làm biếng à?" - Người đàn ông đi vào, khắp người nồng nặc mùi rượu, hắn đánh vào đầu cô bé.
Cô bé ngã xuống đất, theo bản năng mà co rút lại, hai mắt mờ đi, nói không thành câu, "...!Máy giặt...".
"Máy giặt không cần điện à? Quần áo của bố mày phải được giặt bằng tay!" - Người đàn ông hét lên.
Cô bé bị đá vào bụng, cơn đau khiến cô bé cuộn tròn mình lại.
Cô bé không dám trả lời, ra sức lùi về phía sau, sau lưng đụng vào giường, cô bé vội vàng chui vào nhưng đối phương vẫn tiếp tục đá, đá trúng phải giường, cô bé hét lên, co người lại không dám ra.
"...!Ông xã, ông xã, đừng tức giận", tiếng bước chân của người mẹ đến gần, bà khúm núm, sợ hãi và thuyết phục, "Em sẽ rửa".
"Hừ.
Cô không cần phải đi làm sao? Tôi muốn nó rửa!"
"Được, được rồi, em sẽ bảo con bé rửa sau!"
Người đàn ông bước ra ngoài xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm chai rượu, miệng chửi rủa, "Con nhỏ chết tiệt kia, đồ con ghẻ...".
...
Tiểu Viên lắc đầu dữ dội, cố gắng vứt bỏ mọi kí ức đau khổ kia.
Cô chôn mặt xuống gối, không muốn nhìn thấy bản thân bị cuốn theo ký ức mà mất đi tiếng cười.
Lông mi dài khẽ run, chỉ nghe thấy trong lồng ngực hơi thở gấp gáp, tối đen như mực.
"Bé con à, mẹ xin con, đừng chọc giận bố con, chỉ cần nghe lời ông ấy thôi, được không? Mỗi ngày, mẹ đi làm đã rất mệt mỏi rồi..."
Trong bóng tối, những lời nói mệt mỏi và bất lực của người mẹ lơ lửng trong không khí, còn cô bé trốn dưới giường, rất khó để trở mình, đầu thì choáng váng, cả bụng đau kinh khủng, cái mũi bám đầy bụi bặm, nước mắt giàn giụa.
Hắn ta không phải là bố của con, nhưng mà mẹ là mẹ của con...
Tiểu Viên ngẩng đầu lên, mũi thút thít, lấy khăn giấy lau nước mắt, nhìn tấm gương với vẻ mặt cứng rắn.
Chuông điện thoại vang lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn qua, là anh trai của cô.
Giọng của Hướng Chi Thạch trở lại dịu dàng như xưa, "Em đừng lo lắng, mẹ không có gì nghiêm trọng đâu, anh sẽ ở đây một thời gian để chăm sóc mẹ, em ở nhà phải ngoan ngoãn đấy".
Đôi mắt của Tiểu Viên lại trở nên đau nhức, "Vâng ạ...".
"Vừa rồi em nói sẽ đi thử vai à, cũng tốt, để Thái Quyển đi cùng em, có gì thì cho anh hay nhé...!Bây giờ, em đã lớn rồi, anh hai cũng yên tâm hơn!"
Tiểu Viên cắn môi dưới, "...!Anh hai, trong nhà còn đủ tiền không? Bên phía mẹ có cần gì nhiều không?".
Hướng Chi Thạch cười, "Chuyện này em không cần lo lắng, được rồi, đi ngủ sớm đi.
Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện điện thoại".
Tiểu Viên cuộn tròn mình và chậm rãi gật đầu, "Vâng ạ".
Sau khi cúp máy, cô vẫn ngồi cuộn tròn bên giường một lúc lâu.
Có một tin nhắn hiện lên trên màn hình —
"Cô Hướng, xin hỏi ngài đã suy nghĩ ra sao rồi?"
Người ta thường nói buổi tối là thời điểm không hợp lý nhất để đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhưng cô rất tỉnh táo.
Cô gọi cho trợ lý Cao và chuông đổ một hồi.
Khi điện thoại được kết nối, phía bên kia hừ một tiếng và dường như có một giọng trầm hét lên "shit!".
Hai giây sau, trợ lý Cao nở một nụ cười chuyên nghiệp, "Alo, Cô Hướng hả?".
Tiểu Viên: "Trợ lý Cao, xin chào, tôi hy vọng đã không làm phiền cô".
Trợ lý Cao cười ha hả: "Cô Hướng? Xin hỏi ngài gọi cho tôi có việc gì không?".
Tiểu Viên chậm chạp lên tiếng, cô biết quyết định tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến cả một đời người, cô chỉ hy vọng mình có thể khống chế sự ảnh hưởng này.
Lòng bàn tay cô khẽ đổ mồ hôi, thậm chí còn cảm nhận được lưng căng thẳng đến phát lạnh, "Trợ lý Cao, tôi có thể ký hợp đồng đó, nhưng điều khoản cần phải thay đổi"..