Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 38: Tất cả đều vui vẻ




Sau khi trên chân không còn sâu xanh xám, Tô Lệ cảm thấy bản thân đột nhiên biến thành đứa con của thiên nhiên, xuân về đua hoa nở, nàng gặp chú chim nhỏ xông thẳng tới mình mà bay tới, cũng gặp con bướm xinh đẹp bay lượn.

Bồn hoa nhỏ trong nhà trồng thêm loài hoa mới, Tô Lệ mỗi ngày ra cửa dạo quanh đến xem, đi qua ngắm nghía một một phen.

Hôm nay nàng đang thưởng thức hoa nhà mình, nhân tiện cầm một cuốn sổ ký hoạ, ở trên đó vẽ tranh, xung quanh thân cây vẽ từ các góc độ khác nhau.

Đột nhiên hắt xì một cái.

Cánh hoa màu đỏ xinh đẹp bay lả tả, bị dòng khí đẩy bay lên trên trời, Tô Lệ chưa kịp ổn định bản thân đã dùng nét bút vẽ lại hình ảnh này.

"Mùa xuân cẩn thận bị dị ứng phấn hoa."

Phía sau truyền đến một câu như vậy.

Tô Lệ quay đầu lại nhìn lên, là Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ mặc một áo len hồng nhạt cùng chiếc váy dài trắng, tóc dài dịu dàng xõa rối tung xuống, bộ dáng so với lúc trước có vẻ càng thêm...... Không có tính công kích, nét mặt cũng thay đổi thật nhiều.

Tô Lệ chỉ nhìn thoáng qua, quay đầu lại, xoay người chuẩn bị đi về nhà mình.

Âm thanh mềm mại điềm mỹ ở sau nói:

"Xin chào, tôi là, Giang Chước Dạ."

Tô Lệ đứng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, như bị mê hoặc.

Ánh mắt Giang Chước Dạ tựa hồ như đang sáng lên, cô đứng ở giữa con đường, không có đi về phía trước giới thiệu, trên mặt là nụ cười tự nhiên, một lần nữa tự giới thiệu:

"Tôi là một diễn viên, hiện tại ở căn số 15, chúng ta là hàng xóm."

Tô Lệ có chút không biết đây là hành động gì, mày chậm rãi nhăn lại, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi, vẫn là không muốn nói chuyện.

Giang Chước Dạ tiếp tục nói:

"Vừa rồi tôi tính nhắc nhở em, mùa xuân tới, thể chất của con người cũng có thể phát sinh biến đổi, chủng loại hoa mới có thể dễ dàng tạo thành dị ứng phấn hoa, em có thể thì nên cách xa một chút."

Tô Lệ nhịn không được:

"Chị có phải bị mất trí nhớ hay không?"

Giang Chước Dạ nhẹ nhàng cười lên:

"Không phải. Tôi chỉ là muốn, một lần nữa quen biết em một chút."

Sau khi Tô Lệ ngây người một lúc lâu, quay đầu lại đi vào cửa, đóng cửa, tự động khoá lại.

Giang Chước Dạ bị nhốt ngoài cửa, cũng không có biểu hiện khổ sở, ngược lại mắt thường có thể thấy được hưng phấn.

Tô Lệ nguyện ý cùng cô nói chuyện!

Từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Lệ nói chuyện với cô! Đến cùng Tô Lệ vẫn để ý!

Bước chân Giang Chước Dạ nhẹ nhàng, đi đến vị trí vừa rồi của Tô Lệ, ngửi ngửi đoá hoa trong bồn kia.

Cô thật vui vẻ, được Tô Lệ đáp lại, chính là vui vẻ ngoài ý muốn, cũng đã đủ vui vẻ, so với trong dự đoán của cô còn tốt hơn rất nhiều.

Giang Chước Dạ chậm rãi đi tới, trở về biệt thự của mình.

Tô Lệ ở trong phòng của mình xem dưới lầu, nhìn bóng dáng Giang Chước Dạ trở về, bĩu môi.

Hiện tại là mùa xuân, nàng có một danh sách di nguyện quan trọng phải làm.

Nàng gọi điện thoại cho một người:

"Alo? Khi nào rảnh? Vậy buổi sáng ngày mai, ở......, có thể, vất vả cho cô rồi."

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Lệ đúng giờ đi đến nơi địa điểm đã hẹn, đây chính là công viên rừng tốt nhất trong tỉnh, đúng vào mùa hoa nở, rất đông du khách đến.

Tô Lệ đứng ở cổng chờ, chẳng được bao lâu, Chu Khỉ Ngữ phủng một bó hoa tươi đi tới, trên người đeo túi nhiếp ảnh thật lớn.

Hôm nay Tô Lệ tới để chụp chân dung, nàng tính là nhân lúc bệnh tình của mình còn chưa nặng, chụp lại một bộ ảnh đẹp, sau này có thể cho người nhà nhung nhớ.



Chu Khỉ Ngữ không chỉ là bác sĩ mà còn là nhiếp ảnh gia, Tô Lệ đã xem qua ảnh chụp của đối phương, lấy thẩm mỹ của hoạ sĩ xem cũng rất không tồi, liền hẹn trước, hôm nay cùng đi chụp ảnh.

Tô Lệ vì để tiện cho việc chụp ảnh, mặc một chiếc váy hoa nhỏ, trên đầu còn đội khăn voan, trang điểm cũng tương đôi khá đậm, nhìn khác hẳn với phong cách đơn thuần bình thường, trông có vẻ đáng yêu rạng rỡ.

Trong mắt Chu Khỉ Ngữ tràn đầy kinh ngạc, đưa hoa trong tay, sợ đối phương không nhận, còn bỏ thêm một câu:

"Đạo cụ chụp hình, phải nhận, không được bỏ nha!"

Tô Lệ mím môi ôm bó hoa, cùng Chu Khỉ Ngữ một đường đi vào công viên rừng, tìm nơi ít du khách thử chụp một ít.

Chu Khỉ Ngữ cau mày kiểm tra ảnh chụp, bản thân cô tính cách thẳng thắn, hiện giờ mặc một bộ đồ dễ vận động đéo túi nhiếp ảnh, dưới ánh mặt trời khí chất A ẩn hiện, đã có không ít cô gái hướng đến bên này lướt mắt đưa tình.

Chu Khỉ Ngữ một bên kiểm tra một bên nói:

"Bên này hoa nở còn ổn, nhưng người quá nhiều, không dễ điều chỉnh vị trí, chúng ta đi vào sâu một chút đi."

Hai người liền tiếp tục đi sâu vào trong, đây chính là đường núi, Tô Lệ đi vài bước liền cảm thấy mệt mỏi, bước chân liền chậm lại, nàng tràn ngập xin lỗi gọi Chu Khỉ Ngữ lại:

"Có thể ...... Nghỉ ngơi một chút không?"

Chu Khỉ Ngữ:

"Đương nhiên có thể, chúng ta đến bên trong đình kia ngồi trong chốc lát đi."

Chu Khỉ Ngữ duỗi tay muốn đi đỡ cánh tay Tô Lệ, Tô Lệ không để lại dấu vết xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, làm bộ dáng hít sâu, sau đó cười nói:

"Được rồi, tôi lại nỗ lực một phen."

Tay Chu Khỉ Ngữ vươn ra không còn mục tiêu, sờ sờ camera của mình, cười lại theo sau.

Hai người ở trong đình ngồi nghỉ ngơi, Chu Khỉ Ngữ lấy ra một đống đồ ăn vặt, từng cái đưa cho Tô Lệ.

Tô Lệ nhìn những gói đồ ăn vặt nhỏ, suy nghĩ lại không tự chủ được chuyển đến thật lâu trước kia, Giang Chước Dạ ở trên bãi cát cho mình khoai tây lát và coca.

Đồ ăn vặt lúc ấy hình như ăn ngon một chút, chưa từng nếm thử qua đồ ăn vặt, luôn cảm thấy mới lạ.

Nhưng hiện tại nhìn thấy cái này, Tô Lệ đã không muốn chạm vào, nàng lễ phép xua tay.

Chu Khỉ Ngữ mở đồ ăn vặt ra , tự mình ăn vui vẻ vô cùng, còn vừa ăn vừa nói:

"Tôi biết bệnh của cô yêu cầu cần khống chế ẩm thực, bất quá cũng không cần thiết phải khống chế nghiêm khắc. Lần kiểm tra gần đây nhất là khi nào? Chỉ tiêu các mục như thế nào?"

Tô Lệ ra ngoài đi du lịch về liền làm một lần kiểm tra toàn thân, bác sĩ làm trò trước mặt nàng mỉm cười, quay đầu lại liền lẩm nhầm lầm bầm với Lý Chân Chân, khi Lý Chân Chân lại vào nhà đôi mắt đều đã hồng, Tô Lệ liền hiểu.

Chắc là số phận trong nguyên tác khó có thể thay đổi, bản thân mình chính là một nhân vật nhất định phải chết sớm, hiện giờ giãy giụa cũng đều không thay đổi được.

Chuyện này không cần thiết phải nói với người bạn mới, vì thể Tô Lệ cười nói:

"Tôi cũng không rõ lắm, tôi toàn là nghe người nhà tôi."

Chu Khỉ Ngữ cười cười nói sang chuyện khác.

Bên cạnh đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người cầm camera, vây quanh ở giữa một thân ảnh thon thả mảnh mai.

Nhóm người này là tổ tiếc mục theo chỉ định của chính phủ, đang làm quay tuyên truyền chủ đề về công viên rừng, mời vài minh tinh tới đây hỗ trợ.

Người quay phim vác máy quay quay chụp khung cảnh xung quanh, còn có hàng máy bay không người lái.

Máy bay không người lái quay được hai cô gái trẻ tuổi trong đình, diện mạo khí chất xuất chúng, nhanh chóng đưa tới đi hỏi tổ đạo diễn:

"Ai đi phỏng vấn một chút hai du khách kia đi?"

Loại chuyện phỏng vấn du khách này, vốn dĩ có phóng viên chuyên nghiệp đi làm, nhưng mà lúc này, vị phóng viên kia vừa lúc đi WC, đoàn đội không ai lên tiếng.

Đạo diễn hỏi lại một lần, kết quả, ngoài ý muốn có một âm thanh nhu mỹ truyền đến:

"Để tôi làm đi."

Tô Lệ còn không có phát hiện có mấy người hướng về phái mình đi tới, chỉ lo thưởng thức cảnh quan mỹ lệ xung quanh, ngửi mùi hương hoa của núi, chỉ cảm thấy tâm tình trong trẻo rộng mở.

Phía sau, đột nhiên có âm thanh ôn nhu quen thuộc vang lên:

"Xin chào người đẹp, tôi là khách quý bên Đài truyền hình thành phố tiết mục "Góc Nhìn Mới", có thể hỏi cô một ít vấn đề không?"



Thân thể Tô Lệ run lên, cảm giác giống như toàn bộ thế giới đều không hợp lý, chẳng lẽ là ảo giác của nàng sao, vì cái gì âm thanh ở đằng sau này giống như Giang Chước Dạ?

Nàng chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên phía sau chính là Giang Chước Dạ, chỉ híp mắt, cười thật sự nhu hòa, trong ánh mắt mang theo ánh sáng long lanh.

Giang Chước Dạ thậm chí cầm micro, nhìn qua thật đúng là rất chuyên nghiệp.

Tô Lệ không biết nên làm biểu tình gì, theo bản năng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:

"Đây là quay phim truyền hình sao?"

Giang Chước Dạ lặp lại một lần nữa:

"Người đẹp, chúng tôi nhân viên công tác cho tiết mục "Góc Nhìn Mới", tôi là khách quý của tiếc mục, muốn phỏng vấn ngài, ngài xem có thể chứ?"

Như thế nào còn dùng "Ngài" vậy...... Tô Lệ nổi da gà bắt đầu rớt ra ngoài.

Chu Khỉ Ngữ bên cạnh thò qua, ngầu lòi tỏa sáng cười một cái, cánh tay tự nhiên nâng lên ngăn cản hơn phân nửa thân mình Tô Lệ, nhìn như lơ đãng, rồi như lại âm thầm tuyên thệ chủ quyền.

Cô đối với Giang Chước Dạ nói:

"Mọi người muốn hỏi gì, có thể hỏi tôi, chúng tôi đi cùng nhau, cô ấy tương đối thẹn thùng, không thích nói chuyện với người lạ."

Tô Lệ đưua qua một ánh mắt cảm kích, Chu Khỉ Ngữ chớp chớp mắt, làm ra khẩu hình "Cứ để đó cho tôi".

Giang Chước Dạ đứng ở một bên, nhìn xem hai người hỗ trợ nhau, nụ cười trên mặt rất nhanh cũng không duy trì được.

Tâm tình cô vô cùng phức tạp, nhưng lại không để lộ cảm xúc, đem micro chuyển hướng về phía Chu Khỉ Ngữ, bắt đầu phỏng vấn.

Người quay phim bên cạnh của tổ tiết mục nhanh chóng dựng máy, quay lại toàn bộ quá trình, Chu Khỉ Ngữ đều cố ý hay vô tình chắn Tô Lệ, cố gắng cho Tô Lệ không cần lộ ra ống kính.

Thật ra Tô Lệ đối với lộ ống kính hay không cũng không để ý, nhưng nàng không muốn xuất hiện cùng màn ảnh với Giang Chước Dạ, vì thế vẫn luôn trốn ở đằng sau, bảo đảm trên màn ảnh không thể quay được mình.

Giang Chước Dạ từng bước hỏi một ít vấn đề tổ đạo diễn đã sắp xếp, chủ yếu là cảnh quan của công viên rừng, mục đích đến công viên, có thích hiện trạng của công viên không, có kiến nghị gì đó linh tinh.

Chu Khỉ Ngữ hào phóng thỏa đáng, nụ cười như ánh mặt trời xán lạn, hợp với lời nói với chân thành lại không mất đi sự hài hước, quả thực là một du khách mẫu mực.

Phóng viên Giang Chước Dạ đối diện với khách mời, luôn biểu hiện ra cảm xúc kinh ngạc, cùng với du khách có qua có lại, nụ cười ưu nhã, bầu không khí cực tốt.

Người quay phim vừa quay vừa nghĩ thầm, này quay ổn, tư liệu sống của tiết mục lại có rồi.

Vấn đề cơ bản hỏi xong, Giang Chước Dạ bỗng nhiên chuyển chủ đề, hỏi một câu:

"Xin hỏi cô và vị tiểu thư này, là quan hệ gì?"

Chu Khỉ Ngữ sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Lệ, Tô Lệ cũng mờ mịt, không biết nên nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn.

Chu Khỉ Ngữ quay đầu lại cười nói:

"Chính là bạn bè nha."

Giang Chước Dạ đem microphone chuyển hướng đến Tô Lệ đột nhiên không kịp phòng ngừa:

"Như vậy vị tiểu thư này, ngài và người......Bạn của ngài, hôm nay chơi vui không?"

Tô Lệ vốn đang cho rằng muốn làm gì, nghe thấy vấn đề này, lập tức lộ ra bộ mặt tươi cười xán lạn:

"Đương nhiên vui rồi, bạn của tôi đối với tôi rất tốt, kỹ thuật chụp ảnh rất chuyên nghiệp, phong cảnh nơi này lại tốt, tôi thật sự rất vui vẻ!"

Trong ánh mắt Giang Chước Dạ chợt có u buồn lóe qua, cô quay đầu tới, đối diện với màn ảnh cười cười:

"Nhìn ra được mọi người đều rất vui vẻ...... Thật sự quá tốt rồi."

Người quay phim xem Giang Chước Da trong màn ảnh, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nụ cười này, sao lại giống như muốn khóc.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Giang: ( hát ) mấy người vui vẻ là được, chi tiết thì không cần nói rõ với tôi ~

Edit cũng có lời muốn nói:

Vài ba chương nữa thôi mọi người ơi ~