Kiệu liễn đi tới cổng phủ thừa tướng thì dừng lại, người ngồi trên kiệu bước xuống cũng đi tới gần người đang đứng tại chỗ đón gió.
"Tại sao chạy ra ngoài?"
Bùi Tranh nhìn thấy bàn chân trần của Kỳ Trường Ức và dấu chân màu đỏ nhạt phía sau hắn.
Hắn cúi xuống bế người lên rồi bọc vào trong chiếc áo choàng của mình.
Kỳ Trường Ức đi đến cửa đã dùng hết sức lực, gió lạnh thổi một hồi khiến thân thể lại có chút nóng lên, cả người nóng hầm hập.
Bùi Tranh ôm người vào cửa liền nhìn thấy một hàng nô bộc chỉnh tề quỳ ở trong cửa, liếc ánh mắt đảo qua một lượt, "Mang bọn chúng xuống."
Mười mấy người mặc đồ đen lôi bọn họ kéo đi.
- Một bàn tay nhỏ nhẹ kéo nhẹ ống tay áo đen, yếu ớt lắc đầu.
Bùi Tranh cúi đầu nhìn người trong ngực, chỉ cần hơi dùng lực kéo ống tay áo ra nhất định sẽ dễ dàng bị lôi ra, nhưng hắn lại mặc kệ cho người nắm lấy.
Mất thị vệ trong viện dừng động tác, tự hỏi có nên kéo những người hầu này đi hay không.
"Dừng lại."
Bùi Tranh đột nhiên nói, rồi sải bước đi về phía hậu viên.
Đám nô bộc bỗng nhiên ngã xuống đất sau khi Bùi Tranh rời đi.
Đại nhân của bọn họ chưa bao giờ khoan hồng độ lượng như vậy, nay lại càng khó nắm bắt hơn.
Lần nữa trở lại tiểu lâu, sau khi Bùi Tranh đặt hắn trở lại trên giường, Kỳ Trường Ức vẫn giữ chặt cổ tay hắn không buông, môi mấp máy nói gì đó.
Tay Bùi Tranh vẫn bị hắn đè ở dưới, cúi người xuống bên môi hắn.
"Không...không muốn về...muốn...rời khỏi...nơi đây"
Giọng điệu mềm mại dịu dàng khiến lồng ng.ực Bùi Tranh như bị một ngọn lửa không tên chặn lại.
Đột ngột rút tay về khiến tiểu nhân nhi khó chịu nghiêng người sang một bên.
Bùi Tranh một tay bóp má, dùng sức một chút, ánh mắt lạnh lùng.
Với một cái phẩy tay, hắn kéo Kỳ Trường Ức đang nằm dựng dậy.
Kỳ Trường Ức run lên vì đau, ngón tay đụng phải mảnh vỡ của tách trà trên làm bàn lòng bàn tay mềm mại lập tức bị cắt rách.
Bùi Tranh ấn lòng bàn tay vào mép bàn, đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, nguy hiểm nheo mắt lại.
Kỳ Trường Ức đang cầm một mảnh vỡ trong tay, máu chảy xuống cánh tay mình, đè mảnh vỡ nằm trên cổ của Bùi Tranh, chỉ cần hắn tiến lên mảnh vỡ sẽ cắt đứt mạch đập ở đó.
Tiếp tục di chuyển, Bùi Tranh cố ý đẩy về phía mảnh vỡ, "Ngươi muốn giết ta?"
Nước mắt Kỳ Trường Ức không ngừng tuôn rơi, bàn tay cầm mảnh vỡ không ngừng run rẩy, mảnh vỡ mấy lần sắp tuột khỏi tay.
Hắn lạc giọng kêu lên, "Ta, ta không muốn... làm ơn... dừng lại, dừng lại... ta chỉ... chỉ muốn... quay về... quay về hoàng cung..."
Bùi Tranh cúi người tới gần, mảnh vỡ cắt vào da trên cổ hắn, máu chảy ra, đỏ tươi mê hoặc.
Giọng nói của hắn trầm thấp ôn nhu đến lạ thường, "Giết ta đi, giết ta đi, ngươi có thể trở về, không ai dám đắc tội ngươi, ta là con trai độc nhất của Bùi gia, giết ta đi. Giết ta có thể trả thù cho mẫu thân của ngươi".
Kỳ Trường Ức không ngừng lắc đầu: "Không... không được..."
Bùi Tranh lấy tay ấn vào cổ hắn sâu hơn, "Ngươi không dám? Muốn ta giúp ngươi?"
Kỳ Trường Ức lấy tay trộn máu của hai người bọn họ, dùng hết sức rút tay về, bị Bùi Tranh điên cuồng làm cho sợ hãi, có chút vô ý thức kêu lên. Bùi Tranh lạnh lùng đến mức muốn xé người đang nằm dưới mình thành từng mảnh, bất kể chuyện gì.
Một lúc lâu sau, hắn rút tay ra rồi rời đi.
Nửa người nằm trên bàn không còn sức chống đỡ, trượt khỏi bàn ngã xuống đất, sàn nhà lạnh ngắt không tự chủ được run rẩy.
Kỳ Trường Ức không thể rơi nước mắt nữa, toàn thân hắn co ro trong đau đớn, không thể thở được bụng quặn thắt nôn khan.
Mảnh vỡ cứng rắn vẫn đang cầm trong tay, hắn nhìn chằm chằm vào nó, rồi đột nhiên nhấc nó lên đâm vào cổ mình.
Trên người Bùi Tranh đã mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy hành động của tiểu nhân nhi đang nằm trên mặt đất, bước nhanh về phía trước, vứt những mảnh vỡ trên tay hắn ra, sau đó cúi người xuống.
Những ngón tay thon dài lau đi vết máu trên cổ, bôi lên đôi môi tái nhợt của tiểu nhân nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên sinh động hấp dẫn.
"Muốn chết? Không có ta cho phép, ngươi chết cũng không được."
Bùi Tranh đứng dậy cuộn người bằng chiếc áo choàng trong tay.
"Người đâu."
Thừa Phong lao vào cửa cùng với hai thị vệ khác.
Bùi Tranh quay người bước ra khỏi tiểu lâu với giọng điệu lạnh lùng.
"Dẫn đi."
Có một nhà lao bí mật trong phủ thừa tướng, nơi đó lạnh lẽo, ẩm ướt và tối tăm.
Người bị trói vào khung nghẹo đầu ra sau, mái tóc rối bù che đi đôi má xinh đẹp.
"Người bất tỉnh bao lâu?"
"Đã gần hai ngày rồi."
"Lần trước có một người hôn mê ba ngày không nhúc nhích, nhìn kỹ một chút liền đoán được?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Chết rồi! Xác lạnh nhắt, treo ở đó ba ngày rồi!"
"Vậy, cái này cũng sẽ không..."
—Hắn vội vàng đưa tay che miệng đồng bạn, "Đừng nói nhảm! Người này là do Phong hộ vệ tự mình đưa tới, chúng ta cần phải chiếu cố hắn, nếu như hắn chết ở chỗ này, cái đầu này chúng ta cũng không giữ được!"
Đối phương vội vàng gật đầu: "Vậy ta đi xem một chút."
Tên hộ vệ rón rén đến bên kệ vén một lọn tóc lên, cả hai tên cai ngục đều ngộp thở.
Thật là đẹp, họ chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như vậy.
Chỉ là vẻ đẹp vô hồn, không chút ý thức về sự sống.
Vỗ vỗ gò má tái nhợt của hắn, "Này, này, tỉnh, tỉnh!"
Không có chuyện gì xảy ra.
Hai tên cai ngục trở nên hơi luống cuống, từ từ đặt ngón tay của mình dưới mũi của tiểu nhân nhi để thăm dò.
May mắn thay, vẫn đang thở, nhưng hơi thở yếu ớt như sắp biến mất.
Có tiếng chiêng giòn giã từ hành lang hẹp bên ngoài, đã đến giờ tra tấn hàng ngày.
Tất cả các phòng ngục đều phát ra tiếng sột soạt, một lúc sau, tiếng roi vọt nối tiếp nhau, kèm theo tiếng kêu và tiếng la hét chói tai.
Đánh đòn ở đây không hẳn là để tra hỏi điều gì mà nó chỉ mang ý nghĩa thuần túy là trừng phạt, ngày qua ngày đòn roi làm mài mòn ý chí của con người, rồi sau đó nó sẽ tạo ra sự phục tùng.
Hai cai ngục nhìn nhau rồi nhìn người đang bị treo trên giá, họ không biết có nên tra tấn người đang bị trói hay không, họ đã quyết định không dùng đòn roi hai ngày vì là người Thừa Phong đưa tới. Thế nhưng hôm nay chỉ sợ rằng không thể trốn tránh việc hành hình được nữa.
Rút cây roi dài treo trên tường ra, cây roi cực kỳ cứng cáp, nhưng linh hoạt như rắn, nhất định sẽ xé rách da thịt ra từng mảnh ngay lập tức.
Ngay khi hai người đứng sang một bên bắt đầu do dự, cánh cửa lao ngục đột nhiên bị mở ra.
Một bóng người cao lớn ngược ánh sáng đi vào, khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt u ám, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của nhà ngục, chỉ lộ ra một phần nhỏ chiếc cằm cao quý.
Hai tên cai ngục vội vàng cầm roi, khuỵu xuống: "Đại, Đại nhân..."
Bùi Tranh đi tới chiếc ghế đẩu đối diện với giá trói người ngồi xuống, sắc mặt u ám.
Trước mắt tiểu ngốc tử cư nhiên là trời sinh khuôn mặt kiêu ngạo, so với Tứ hoàng tử chỉ có hơn chứ không kém, vì sao chưa có nhìn thấy qua, xem ra là che dấu quá tốt, chỉ bộc lộ ra trước mặt của hắn là ngoan ngoãn và bộ dáng đáng thương.
"Đem người đánh thức dậy." Bùi Tranh ra lệnh.
Hai tên thị vệ hoảng sợ, vội vàng bưng một chậu nước lạnh, hất lên mặt người trên giá, động tác quá nhẹ nhàng, người vẫn không có chút phản ứng nào.
"Phế vật."
Hai từ đó khiến người ta kinh hãi, hai tên cai ngục tiếp tục dội nước lạnh lên người tiểu nhân nhi.
"Ưm..."
Kỳ Trường Ức bị lạnh thấu xương, run rẩy tỉnh lại, trước mắt có hơi nước mờ mịt.
Cánh tay bị xiềng xích cứng rắn trói buộc hồi lâu cũng không còn cảm giác đau, chỉ là tê dại rồi mất đi ý thức.
Sau khi nhìn rõ ràng người trước mắt là Bùi Tranh, ánh mắt Kỳ Trường Ức đột nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều, trong mắt lộ ra rõ ràng sợ hãi và tránh né.
Bùi Tranh tiến lên nhéo cằm của hắn, "Ngươi còn muốn chết?"
Tiểu nhân nhi không ngừng co rút, cơ thể run rẩy, vẻ mặt đau đớn, không nói nên lời.
"Có lẽ ta nên thay đổi câu hỏi. Ngươi còn muốn chạy trốn sao? Ngươi có hận ta? Ngươi có còn muốn giết ta không?"
Hai tên cai ngục nghe được lời này không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bùi Tranh buông ngón tay ra, lui về ngồi ở trên ghế, khẽ nhếch môi mỏng, "Dùng hình."
Hai tên cai ngục nhận lệnh, quất cây roi dài lên thân thể tiểu nhân nhi, da thịt nứt toác, quần áo dính đầy máu thịt, đau đến sắp ngất đi.
Qua đi.
Sau đó vài roi, tiểu nhân nhi đã mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng y phục cũng đã ướt sũng máu nhìn không ra.
Bùi Tranh giơ tay ra hiệu, tiếng roi liền dừng lại.
Ánh mắt Kỳ Trường Ức cụp xuống, toàn bộ tóc đều dính ở cổ, nhẹ nhàng thở d.ốc.
Bùi Tranh để hắn thở hổn hển một lúc nói: "Mang người lên."
Một bóng người quen thuộc bị ném vào cửa phòng giam, tới dưới chân Bùi Tranh, Bùi Tranh nhấc chân đè lên lưng hắn.
"Tiểu nô tài đối với ngươi thật lòng, lại còn lén lút xuất cung."
Lý Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy nửa người treo trên giá, nước mắt lưng tròng, "Điện hạ, người không sao chứ..."
Kỳ Trường Ức rốt cuộc cũng động, hơi nhếch quai hàm, cười với Lý Ngọc, khóe miệng liều mạng kéo một cái, "Tiểu Ngọc Tử... "
Lý Ngọc dùng tay trái ôm lấy chân Bùi Tranh, khóc nói: "Bùi đại nhân, xin ngài thứ lỗi cho điện hạ, nếu có chuyện gì có thể trách nô tài, nô tài nguyện ý vì điện hạ mà chịu trách phạt."
"Thật là một chủ tớ tình thâm." Bùi Tranh cười lạnh, "Chỉ là hắn mưu sát ta, tội này phỏng chừng cũng đủ để ngươi chết mấy lần rồi."
Lý Ngọc sửng sốt, ám sát hắn? Sao có thể như thế được! Điện hạ đối với Bùi đại nhân vừa lòng như vậy, sao có thể muốn giết hắn!
Bùi Tranh đá Lý Ngọc sang một bên, ra hiệu rồi hắn lại bị lôi ra ngoài.
Đi tới giá treo người, mùi máu tanh xộc vào chóp mũi, tiểu nhân nhitrước mắt gầy yếu, lồng ng.ực dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu.
Ta đã không gặp hắn hai ngày, ta không thể bình tĩnh làm bất cứ điều gì, ngay cả khi thượng triều, tâm trí ta như ở trên chín tầng mây.
Cảm giác mất kiểm soát này thật tệ!
Vén mái tóc đẫm mồ hôi, lau mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhân nhi, cúi đầu cắn vành tai của hắn.
"Ngoan ngoãn, cái gì ta cũng không để ý, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta thôi, được không?"
Kỳ Trường Ức cố nén nước mắt, ngữ khí mềm như tơ "Ta... không... không..."
Bùi Tranh cười nham hiểm, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Kỳ Trường Ức ra lệnh.
"Hai người các ngươi lui ra ngoài."