Thẩm Thập Cửu bị đưa đến một gian phòng xa lạ, giống như một cái kho củi, bên trong rất trống trải, chỉ có một ít củi chất đống ở trong góc.
Sau khi những gia nhân đó ném hắn vào, họ rời đi, Thẩm Thập Cửu bị ném xuống đất với một lực rất lớn, cánh tay và đầu gối của hắn đau rát. Cuối cùng sau khi thích nghi với tối tăm xung quanh mình, hắn mò mẫm và dựa vào góc tường.
Hắn cố hết sức suy nghĩ, hắn thật sự không có kê nhầm thuốc, Nhị công chúa sao có thể đột nhiên trúng độc, hắn không hiểu nổi.
Trong phòng chứa củi quá tối, không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể đại khái biết rằng hình như trời đã tối.
Thẩm Thập Cửu không biết khi nào hắn sẽ được thả ra, nhưng hắn sẽ không bao giờ nhận những gì mình không làm.
Sau khi trời tối hẳn, cửa kho củi đột nhiên bị đẩy ra, mấy ngọn nến soi sáng cho kho củi nhỏ.
Thẩm Thập Cửu từ trong lòng ngực chậm rãi ngẩng đầu lên, một bộ y phục quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
Kỳ Băng Chi đang đứng ở cửa, không muốn bước vào cái kho củi lộn xộn và đổ nát này, lấy khăn tay che miệng và mũi, trông có vẻ không được khỏe.
Tiểu Mai bước vào, theo sau là một vài gia nô.
"Ta cho ngươi nửa ngày, ngươi nghĩ kỹ chưa, có nhận tội hay không?"
Thẩm Thập Cửu nao núng lắc đầu.
Tiểu Mai trừng mắt nhìn hắn, "Ta biết ngươi nhất định là ngoan cố, may mắn ta đã chuẩn bị sẵn đồ cho ngươi, ngươi chỉ cần điểm chỉ là được."
Khi nàng nói điều đó xong, một gia nô đã tiến tới với một mảnh giấy có viết bằng chứng phạm tội, và thảy đến trước mặt Thẩm Thập Cửu.
"Ngoan ngoãn ấn dấu tay, cho dù chuyện này kết thúc, công chúa cũng sẽ không truy cứu lỗi của ngươi, mau ấn vào."
Thẩm Thập Cửu nhìn tờ giấy, sư phụ hắn dạy hắn đọc, hắn gần như có thể nhận ra tất cả các chữ trên đó.
Nhìn hồi lâu thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Tiểu Mai có chút sốt ruột: "Đừng đọc nữa, nhanh điểm chỉ đi. Hai người các ngươi, tới giúp hắn đi."
Một trong hai gia nô bên cạnh đang nắm tay Thẩm Thập Cửu muốn ấn vào nghiên mực, người kia cầm tờ giấy tiến lên.
Thẩm Thập Cửu liều mạng giãy giụa, hắn hiểu chữ trên tờ giấy kia, chỉ cần hắn ấn dấu tay, liền coi như có tội.
Cố gắng hồi lâu, trên tay Thẩm Thập Cửu không cách nào dính mực, hắn cố hết sức chống cự.
Gia nô chỉ đơn giản là lấy một con dao găm, rạch ngón tay của Thẩm Thập Cửu làm hắn nhuốm máu.
Không ngờ, khi ráp tờ giấy lại để ấn dấu tay, máu chảy nhiều đến nỗi nửa tờ giấy nhuốm đỏ, không nhìn rõ trên giấy viết gì.
Kỳ Băng Chi thấy một đám người đã vật lộn một lúc lâu, nhưng họ không xong việc, vì vậy nàng đã gọi Tiểu Mai đến, nói điều gì đó với Tiểu Mai rồi rời đi. Sau khi Kỳ Băng Chi rời đi, Tiểu Mai cũng gọi một vài gia nô rời đi, cánh cửa phòng chứa củi lại được đóng lại.
Thân thể Thẩm Thập Cửu mất đi chỗ dựa, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Mặt đất lạnh buốt, nhưng hắn vẫn cảm nhận được xúc cảm ấm nóng trong lòng bàn tay đầy máu.
Cũng không biết nằm trên mặt đất như vậy bao lâu, cho đến khi ánh mắt Thẩm Thập Cửu mơ hồ nhìn không rõ.
Tiếng mở cửa lại vang lên, có người đi vào, hình như có mấy người, một mùi khó chịu tràn ngập cả kho củi.
Thẩm Thập Cửu mí mắt nặng trĩu, sững sờ nhìn thấy những người đó đều ăn mặc rách rưới, giống như khất cái trên đường.
Hắn mơ hồ nghe thấy những người đó nói chuyện.
"Là người này sao?"
"Hắn là người duy nhất trong căn phòng này, không là hắn thì còn là ai nữa?"
"Vậy chúng ta mau làm đi, sớm hoàn thành công việc, đi ra ngoài lĩnh thưởng tiền đi. Phủ Thừa Thướng thật là hào phóng, cho chúng ta tiện nghi còn thưởng chúng ta một khoản tiền! "
Sau khi thảo luận sôi nổi, những người đó xoa tay, chậm rãi đi về phía tiểu nhân nhi đang nằm trên mặt đất, bắt đầu cởi trói chân tay.
Thẩm Thập Cửu bị người sờ mấy cái, hắn lập tức từ trong cơn đau tỉnh lại, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.
"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì..."
Những người kia thấy hắn tỉnh lại, cũng không có chút ý tứ nào sợ hãi, ngược lại càng thêm kích động.
"Mau lên, hắn tỉnh lại nên sẽ giãy giụa, sẽ không thành thật như vậy."
Thẩm Thập Cửu rất muốn giãy giụa, nhưng vừa rồi hắn dùng sức quá nhiều, hiện tại căn bản không còn lực nữa, hơn nữa lòng bàn tay chảy máu đau thấu xương khiến hắn căn bản không thể động đậy.
Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên mặt, Thẩm Thập Cửu sợ hãi run lên, nhưng như vậy chỉ khiến hắn càng bị đối xử thô bạo, ngược đãi.
Đúng lúc này, tiếng móng ngựa dừng lại ở đại môn phủ thừa tướng, một bóng người nhảy xuống ngựa, sau đó lao vào trong phủ, lao thẳng đến Thủy Tạ Cư.
Lý Ngọc đã đợi sẵn ở cửa, sau khi nhìn thấy người áo đen, liền lo lắng đi theo.
"Đại nhân, ta ở Thủy Tạ Cư đã năm giờ, cũng không có động tĩnh gì, hiện tại cũng không biết là chuyện gì xảy ra."
Bùi Tranh vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Khi chúng hắn đến cổng Thủy Tạ Cư, bên trong trời đã tối và có vẻ như những người bên trong đã nghỉ ngơi.
Bùi Tranh không tự chủ, đá tung cửa ra, khung cửa vỡ nát ngay tại chỗ.
Sau tiếng ồn ào, ánh nến sáng lên sau bức màn dày.
Đầu tiên, Tiểu Mai đi ra, khi nàng nhìn thấy Bùi Tranh, nàng trông rất sửng sốt.
"Bùi, Bùi đại nhân, ngươi làm sao trở lại?"
Nhưng Bùi Tranh cũng không thèm nhìn nàng một cái, hắn xua tay đuổi nàng đi, vén rèm bước vào.
Kỳ Băng Chi nằm trên giường, quần áo khép hờ, hai má không còn giọt máu và tái nhợt, trông rất đáng thương.
"Đại nhân, ta khụ..."
Nàng ho khan hai tiếng, che ngực cau mày.
Trong mắt Bùi Tranh không lộ ra chút thương hại nào, đi đến bên giường Kỳ Băng Chi, lạnh lùng nói: "Người đang ở đâu?"
Kỳ Băng Chi đôi mắt thay đổi, "Đại nhân...ta, ta không hiểu ngài đang nói về cái gì."
Bùi Tranh không có ý định chiếu cố, vì vậy hắn nắm lấy cổ áo nàng và nhấc nửa người ra khỏi giường.
"Ta hỏi lại ngươi, người đâu?"
Kỳ Băng Chi trở nên khó thở vì bị cổ áo siết cổ, mặt nàng dần đỏ bừng.
Tiểu Mai ở bên cạnh vội vã kéo Kỳ Băng Chi bên dưới, lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra.
"Đại nhân, xin ngài mau thả công chúa xuống, công chúa đã bị tiểu nhân hạ độc, chịu không nổi hành hạ như vậy!"
Bùi Tranh không những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
"Trúng độc?"
"Vâng, vâng!" Tiểu Mai gật đầu liên tục như thể máy khâu, lấy ra đơn thuốc mà Thẩm Thập Cửu đã viết cho Kỳ Băng Chi từ trong ngực áo.
"Là đơn thuốc này, hắn đã viết cho công chúa. Thuốc này phản vệ với đơn thuốc trước đây của công chúa, nhưng Thẩm Cửu vẫn kê đơn thuốc như vậy, hắn chẳng qua là có oán với công chúa mà thôi..."
Bùi Tranh dưới ánh nến lờ mờ nhìn đơn thuốc, lập tức ngẩn ra.
Hắn nhận ra nét chữ.
Nhưng chữ viết tay có thể bắt chước, Bùi Tranh trong lòng biết rằng hắn có bằng chứng khác để chứng minh điều đó.
Tiểu Mai còn chưa nói xong, nàng đã bị đá sang một bên, còng lưng nằm trên mặt đất hồi lâu không thể động đậy.
"Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như hắn xảy ra chuyện gì..."
Bùi Tranh ghé vào tai Kỳ Băng Chi, "... ngươi phải trả lại gấp trăm lần."
Nói xong ném người trong tay xuống giường, Bùi Tranh không thèm nhìn Kỳ Băng Chi một cái.
Kỳ Băng Chi ho dữ dội, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt, nhưng người trước mặt không chịu quan tâm đến dù chỉ một chút.
Nàng đã hiểu rằng mình đã thua cược, ngay cả khi lấy mạng sống của mình để đánh cược, những nàng vẫn thua, thua thảm bại.
Một số lượng lớn thị vệ đột nhiên tràn vào từ ngoài cửa, bao vây toàn bộ Thủy Tạ Cư từng lớp một.
Thừa Phong và Lý Ngọc đều đứng ở cửa, chờ đợi chỉ thị của Bùi Tranh, dưới cái nhìn của Bùi Tranh, các thị vệ xông vào và bắt đầu lục soát trong Thủy Tạ Cư.
Một lúc sau, có vài âm thanh than khóc từ sân ở cửa sau của Thủy Tạ Cư.
Thừa Phong đến hồi báo: "Chủ tử, đã tìm được người, bất quá tình huống tựa hồ không tốt lắm..."
Bùi Tranh đi qua cửa sau đến bên ngoài kho củi, bên ngoài có bốn hoặc năm người khất cái rách rưới đang quỳ xuống, tất cả đều bị ghì chặt trên mặt đất không thể di chuyển.
Bùi Tranh hít sâu một hơi, hắn đột nhiên không dám đối diện, áp chế mơ hồ bất an trong lòng, đi vào kho củi. Thẩm Thập Cửu được Lý Ngọc đỡ lấy, hai tay nhỏ bé gắt gao bảo vệ cổ áo trước ngực, giống như bị dọa sợ, hai mắt mơ hồ tìm không thấy tiêu điểm.
Nhìn thấy Bùi Tranh chậm rãi đi tới, Lý Ngọc nói: "Đại nhân, trước khi xảy ra chuyện hắn đã được Phong hộ vệ cứu kịp thời, bất quá đoán chừng là bị dọa sợ, còn chưa bình tĩnh lại."
Bùi Tranh đi tới, nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Thập Cửu, Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt mới tập trung trên mặt hắn.
Vừa nhận ra người đứng trước mặt mình là Bùi Tranh, Thẩm Thập Cửu nước mắt liền trào ra, nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn khóc có chút không thở nổi.
"Đại nhân, đại nhân...Ta, ta không...hạ độc...công chúa, công chúa..."
"Ân, ta biết." Bùi Tranh ngữ khí mềm mại, không có lạnh lùng như vừa rồi.
"Ta...ta sẽ chỉ cứu... người cứu...người không..."
"Được, ngươi sẽ không hại người."
Bùi Tranh nháy mắt với Lý Ngọc, Lý Ngọc rất nhanh nhẹn đưa hắn vào nằm trong ngực của Bùi Tranh, sau đó kéo Thừa Phong vẫn còn đứng sang một bên lui xuống.
Thẩm Thập Cửu vùi đầu thật sâu vào trong ngực Bùi Tranh, ngửi thấy mùi đàn hương dễ chịu trên người hắn, mới bình tĩnh lại một chút, nước mắt chảy bớt dữ dội, nhưng trong mắt vẫn còn sương mù.
"Đừng khóc được không, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi, được không?"
Thẩm Thập Cửu thổn thức nói: "Được... Nhưng là, ta không dám ở một mình... Ta, ta có chút sợ hãi..."
Bùi Tranh nắm lấy eo hắn dẫn hắn ra khỏi kho củi.
Hẳn nhiên Thẩm Thập Cửu sẽ không còn trở về sương phòng của mình một mình nữa.
Khi cả hai từ cửa sau Thủy Tạ Cư đi ra, chỉ có một hàng ánh nến dọc đường, mọi người được lệnh rời đi, Kỳ Băng Chi và những gia nô bên trong không biết họ đã đi đâu.
Bùi Tranh dẫn Thẩm Thập Cửu đi dọc theo hàng ánh nến, đi vào hậu viên, đến tiểu lâu.
- ----Tác giả có lời muốn nói------
Trong chương tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp cho Tiểu Bùi nhìn những hình xăm