Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 045: 2019»
Úc Tri Niên qua đêm ở khách sạn tại Hỉ Bình.
Cậu không đi về trong ngày như trước kia, một là vì cậu đang cần tra chút tư liệu bên phòng lưu trữ ở Tam Văn, hai là cậu muốn chờ luật sư Lý báo kết quả ra tòa của Dương Khác.
Di sản mà ông Dương để lại đối với Úc Tri Niên thay vì là vui mừng, thì phải là không biết làm sao.
Ham muốn vật chất của cậu rất mờ nhạt, không cần nhiều tiền đến thế, cũng không muốn vì thế mà cuốn vào phân tranh, chuyện xưa giữa Dương Trung Uân và bà nội cậu cũng thêm vào một gánh nặng cho sự choáng ngợp này.
Vừa nghĩ tới Dương Khác vì thế mà phải ra tòa, trong lòng Úc Tri Niên rất lo lắng.
Cậu hiểu rõ Dương Khác không hề muốn dính líu tới di chúc của Dương Trung Uân.
Cậu lo Dương Khác đang bị chất vấn, cũng sợ công ty của hắn bị ảnh hưởng.
Nói tới nguyên nhân gây nên trận tố tụng này, Úc Tri Niên cảm thấy lòng rối bời.
Luật sư Lý nói với cậu rằng vụ này ông nắm chắc phần thắng rất lớn.
Mặc dù cổ đông đưa ra rất nhiều chứng cứ, cật lực chứng minh sau khi cổ phần chuyển nhượng cho Úc Tri Niên thì Dương Khác sẽ gây ra tổn hại cho công ty, ảnh hưởng nhà máy và sự ổn định.
Mong rằng tòa án có thể ra lệnh cấm, lấy lý do bảo vệ công ty để cấm việc chuyển nhượng, đổi sang chuyển nhượng cho thành viên đáng tin cậy của ban giám đốc, nhưng căn cứ phán đoán của Lý Lộc thì nói chung hi vọng của họ sẽ thất bại.
Dựa vào án lệ trước kia, chỉ cần Dương Khác không làm ra hành động nào khác lạ ở trên tòa thì tòa án vẫn sẽ có khuynh hướng duy trì nội dung di chúc.
Ông nói sau khi kết thúc phiên tòa sẽ gửi tin tức cho cậu đầu tiên, Úc Tri Niên không muốn vì làng Đãng không có sóng mà bỏ lỡ tin này.
Từ giữa trưa Úc Tri Niên đến huyện, Hỉ Bình bắt đầu mưa ngày càng nặng hạt.
Ban ngày Úc Tri Niên chạy khắp nơi tìm sóng điện thoại gọi cho Dương Khác còn có lúc mưa tạnh chốc lát, tới chạng vạng tối thì tiếng mưa đã theo sấm chớp, không ngừng đập vào cửa sổ khách sạn.
Úc Tri Niên đứng bên cửa sổ ngắm mưa rơi, trời chưa tối hẳn, ngoài cửa sổ mảng đen mảng xanh, người đi đường thưa thớt.
Trong mưa bụi, đối diện đường phố lóe lên chút ánh đèn nhà dân vàng nhạt, tạo thành vầng sáng sắc ấm thưa thớt trong tranh.
Úc Tri Niên ngẩn ra một lúc, cậu ngồi xuống bàn, mở máy tính, bắt wifi khách sạn.
Trong máy tính của cậu ngập tràn vở ghi bút ký thực địa, cậu vừa scan bản thảo lên máy tính, vừa nhắn tin nói chuyện với Thiệu Tây Lâm, nói một chút cảm ngộ của mình khi đi thực địa.
Trong phòng có hơi ẩm của mùa mưa, điều hòa cũng mở nhỏ, duy trì ở hai lăm, hai sáu độ.
Dương Khác ra tòa vào một giờ chiều ở Hách Thành thì Hỉ Bình mới rạng sáng.
Cậu đã làm xong bút ký, gửi một bản sao cho Thiệu Tây Lâm để tham khảo, sau đó nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Vì vướng bận chuyện trong lòng nên Úc Tri Niên tỉnh rồi lại ngủ, lúc mơ màng cậu vuốt ve chiếc nhẫn của Dương Khác đeo trên cổ, vừa thẹn thùng vừa không dám tin.
Sáu giờ sáng, điện thoại di động của cậu vang lên.
Cậu lục mò tủ đầu giường, cầm điện thoại ra trước mặt, là tin nhắn của luật sư Lý: "Phiên tòa rất thuận lợi."
Sau đó có một tin nhắn mới, là Dương Khác gửi: "Phiên tòa rất thuận lợi, em không cần lo lắng nhiều."
Trời hửng sáng, rèm cửa chưa kéo hết lên, trong phòng một màu xam xám.
Úc Tri Niên nằm quay lưng về cửa sổ, chưa tỉnh táo lắm, cậu nghĩ nghĩ, nhắn "Cảm ơn" với luật sư Lý và "Vâng" với Dương Khác.
Dương Khác nhanh chóng gọi cho cậu.
"Sao lại dậy rồi?" Dương Khác hỏi cậu, bên kia hơi ồn ào, hình như Úc Tri Niên nghe tiếng ai đó đang tức giận, còn giọng của Dương Khác thì vẫn rất bình tĩnh.
Úc Tri Niên cầm điện thoại, ở trong lòng nói rằng vì mình không để chế độ im lặng nên nghe tiếng chuông rồi tỉnh.
Nhưng vì cậu rất buồn ngủ, hai câu nói vòng vo trong đầu vẫn chưa nói ra.
Dương Khác đợi chút lại hỏi: "Em ngủ không ngon à? Hay em không ngủ?"
"Em có ngủ." Úc Tri Niên mơ màng nói.
Cậu rất trân trọng mỗi một cơ hội được gọi điện với Dương Khác nên ép mình ngồi dậy, cầm điện thoại, lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn chút thì xác nhận với Dương Khác: "Hôm nay thuận lợi chứ anh?"
"Ừ." Dương Khác nói: "Không có vấn đề gì cả."
"Vậy anh có định chúc mừng chút không?" Úc Tri Niên nói.
"Chúc mừng với ai?" giọng Dương Khác có chút ý cười không rõ ràng: "Anh định về công ty làm việc."
Úc Tri Niên "À" một tiếng, Dương Khác hỏi cậu: "Sáng nay em lại về làng Đãng à."
"Chiều em về." Úc Tri Niên nói: "Mưa ngớt hơn thì em về.
Dương Khác im lặng chốc lát rồi nói: "Cũng được."
Hình như hắn ngồi vào xe nên xung quanh yên tĩnh hơn không ít, đột nhiên hắn chuyển thành gọi video, Úc Tri Niên dừng lại một chút, hơi khẩn trương nhận.
Tín hiệu rất yếu, dừng ở avatar Dương Khác mãi mới xuất hiện một khung chat mới.
Úc Tri Niên đang mở camera trước, hiện lên bản thân cậu, Dương Khác thì để camera sau, hình ảnh cậu thấy là cái vô lăng.
Âm thanh không bị ảnh hưởng nhiều, Úc Tri Niên không hài lòng với camera của Dương Khác, chưa kịp lấy dũng khí chỉ trích đã nghe thấy Dương Khác đánh giá mình: "Tóc che mắt rồi."
"Em mới ngủ dậy." Úc Tri Niên cào cào tóc giải thích: "Với lại lâu rồi không cắt tóc."
"Không phải em ngủ không ngon giấc." Úc Tri Niên nói với hắn: "Mà là ngủ không sâu."
"Bên ngoài mưa gió sấm sét, nửa đêm tiếng sấm to lắm, ồn cực kỳ."
Áo thun của Úc Tri Niên giặt nhiều lần nên cổ áo hơi giãn, lúc ngủ bị lệch về một bên, siết bên còn lại hơi khó chịu.
câu chỉnh lại cổ áo, nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy Dương Khác yên tĩnh quá nên thuận miệng hỏi: "Sao anh không nói gì vậy?"
Dương Khác dừng mấy giây, đột nhiên nói: "Úc Tri Niên." Âm thanh trầm thấp: "Em trắng quá!"
Úc Tri Niên ngẩn người, nhìn màn hình, mặt nóng lên rồi yên lặng.
Lát sau Dương Khác nói tháng chín sẽ về nước công tác, cậu còn xuýt nghe không hiểu.
Điện thoại vẫn gọi tới tận lúc Dương Khác về tới công ty mới ngắt.
Úc Tri Niên ngủ không nổi, ngẩn ngơ trong phòng mãi mới thu dọn đồ đạc, cầm ô định đi sang phòng tư liệu chính phủ phía bên kia đường.
Cổng khách sạn là điểm đỗ ô tô, Úc Tri Niên đi ra cổng, đứng dưới mái hiên mới phát hiện mưa to hơn cậu nghĩ nhiều.
Lái xe tuyến xe đi Tam Văn cũng đi tới cửa hút thuốc trong thời gian chờ khách.
Hắn là họ hàng của Mai Tứ, biết Úc Tri Niên nên chào hỏi cậu: "Thầy Úc từ lãng Đãng lên lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua." Úc Tri Niên nói: "Tôi định hôm nay về."
"Ây da, thầy vẫn chưa biết à?" Lái xe hơi giật mình nói với cậu: "Đường lên làng Đãng hôm qua có núi lở, hôm nay thầy chưa về được đâu.
Nếu giống những lần trước thì phải bốn, năm hôm mới thông xe."
Úc Tri Niên đứng sững tại chỗ.
Lái xe búng tàn thuốc, nói: "Hôm nay tôi cũng đi chuyến cuối lên Tam Văn, dự báo thời tiết nói mưa sắp to hơn, công ty xe bus của tôi cũng sắp dừng chạy."
Úc Tri Niên dừng mấy phút, trong lòng sinh ra một suy nghĩ khiến cậu bối rối lại không thể ngăn cản, cậu chần chờ hỏi lái xe: "Mấy giờ anh xuất phát về Tam Văn vậy?"
Lái xe nhìn đồng hồ: "Khoảng nửa tiếng nữa."
Úc Tri Niên cất ô, lên tầng dọn đồ, gọi cho Mai Tư, xách hành lý lên xe về Tam Văn.
Mưa rất to, cửa sổ xe như một màn nước, chỉ thấy sắc xanh núi rừng bên ngoài, lái xe đi rất cẩn thận, lần này về Tam Văn lâu gấp đôi bình thường.
Sắp tới Tam Văn, cậu nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Dương Khác.
Xe bus đi Hỉ Bình và Tam Văn có điểm dừng tập trung, Úc Tri Niên xuống xe, mua vé xe lửa gần nhất.
Cậu mua được chiếc vé ngồi cuối cùng, tự cảm thấy bản thân rất may mắn.
Lúc ở trên tàu, cậu đứng ngồi không yên đặt vé máy bay về thành phố Hách, chuyến bay lúc sáng sớm.
Thấy tin nhắn đặt vé thành công gửi về điện thoại, Úc Tri Niên như mất hồn mất vía, nhịp tim tăng nhanh, không rõ có phải là mình đang làm sai không.
Đối với chuyện chủ động, Úc Tri Niên vẫn luôn sợ hãi, dù biết rõ Dương Khác cũng muốn gặp mình cậu vẫn sẽ lo lắng sợ hãi thực ra tất cả là do tự mình đa tình, hoặc bản thân đang làm việc thừa thãi.
Hai giờ sau, cậu đến thành phố gần nhất có sân bay quốc tế, bắt xe đi sân bay, xuất trình vé, qua cửa an ninh.
Sống mấy tháng ở làng Đãng khiến Úc Tri Niên cảm thấy mình không quá quen với sự hiện đại, cậu cảm thấy mình không hợp với những người bận rộn tới lui ở sân bay.
Úc Tri Niên mua cốc cà phê, ngồi ở trong phòng chờ máy bay, nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ sát đất.
Sân bay không mưa, máy bay xuất phát đúng giờ.
Úc Tri Niên xếp hàng lên máy bay, cất hành lý lên giá, ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn tin nhắn ngủ ngon Dương Khác gửi mấy giờ trước, cậu vô cùng do dự nhưng vẫn lấy dũng khí gõ vào khung thoại rằng đường về làng Đãng bị lấp, phải mất mấy ngày mới dọn xong nên định về thành phố Hách mấy hôm.
Sau đó gửi số hiệu chuyến bay của mình.
Cậu tưởng Dương Khác đang ngủ, lúc tỉnh sẽ thấy, đang định tắt máy thì một giây sau Dương Khác đã gọi đến.
"Sao anh vẫn chưa ngủ?" Úc Tri Niên chột dạ cướp lời trước.
"..." Dương Khác không nói gì, Úc Tri Niên nói tiếp: "Em sắp bay rồi."
"Úc Tri Niên." Giọng Dương Khác khàn khàn, nghe giống đang ngủ thì bị tin nhắn của Úc Tri Niên đánh thức.
"Máy bay sắp đóng cửa." Úc Tri Niên có ý đồ làm gián đoạn cuộc đối thoại nên nhấn mạnh: "Anh ngủ tiếp đi."
Qua mấy giây, Dương Khác nói: "Úc Tri Niên." Tựa như hết cách với cậu: "Em như vậy thì sao anh ngủ được đây."
☁️ Vân Tình Cung ☁️.