Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 004: 2009»
Mọi thứ bắt đầu vào kỳ nghỉ hè khi Úc Tri Niên mười bốn tuổi.
Cuối tháng bảy, là mùa hè của năm lên lớp chín.
Lúc giáo viên chủ nhiệm gọi điện thông báo Úc Tri Niên nhận được học bổng của Dương Trung Uân, khi đó cậu đang ngồi ở bàn ăn kèm em họ học lớp Sáu làm bài tập toán hè.
Chuông điện thoại vang lên không báo trước.
Người dì để nửa chiếc áo len đang đan dở xuống, vội vàng chạy vào phòng cầm điện thoại lên rồi đi ra nói với Úc Tri Niên: "Con đạt được học bổng gì này.
Người ta bảo chỉ cần số điểm đạt tiêu chuẩn thì mỗi học kỳ có thể nhận hai chục ngàn tiền sinh hoạt.
Mấy ngày nữa còn đi tới thành phố Ninh chơi một chuyến đấy."
Ngày hôm sau, Úc Tri Niên đến văn phòng hiệu trưởng để nhận học bổng đặc biệt chưa từng nghe nói tới này, lúc về nhà cậu đưa phong bì học bổng cho dì.
Quan hệ giữa dì và mẹ Úc Tri Niên cũng không quá thân.
Dì của Úc Tri Niên làm kế toán cho một nhà xưởng, tiền lương không cao, đã ly hôn với dượng từ rất lâu rồi.
Dì và em họ cậu nương tựa vào nhau mà sống.
Nửa năm trước, sau khi cha mẹ Úc Tri Niên lần lượt qua đời, dì không đành lòng để cậu ở viện mồ côi rách nát nên đã đưa cậu về nhà.
Lúc trước vì chữa bệnh cho ông mà cha mẹ Úc Tri Niên đã bán cả nhà, số tiền dành dụm đã hết từ lâu.
Sau đó một người bị tai nạn giao thông, một người bị ung thư giai đoạn cuối, cứu chữa không được bao lâu cũng qua đời, gần như không để lại một thứ gì cho cậu.
Cậu hiểu rằng mình đang ở nhà của dì, với dì thì đó lại là một gánh nặng.
Cậu kèm học thêm cho em họ cũng là vì muốn giảm bớt cho dì đôi chút gánh nặng kinh tế.
Dì nhìn tay của Úc Tri Niên, khuôn mặt lộ vẻ do dự.
Úc Tri Niên lại dúi dúi vào tay dì, giải thích rằng bình thường cậu cũng không tiêu tiền, tiền này có thể mua thức ăn cho cả nhà, cuối cùng dì vẫn phải nhận lấy.
Một tuần sau, Úc Tri Niên đến thành phố Ninh cùng với giáo viên hướng dẫn.
Cậu ngồi tàu cao tốc mất năm tiếng để đến đây.
Đầu tiên là tới phòng hội nghị ở tầng cao nhất của Thư viện thành phố Ninh để tham dự lễ khai mạc hội trại.
Trại học tập có hơn 80 học sinh đến từ khắp nơi trên đất nước, tất cả đều do Dương Trung Uân tài trợ, hầu hết đều là học sinh phổ thông trung học, tầm tuổi Úc Tri Niên chỉ lác đác không bao nhiêu.
Úc Tri Niên hỏi thăm một học sinh cấp ba ngồi cạnh cậu thì biết được trước khi đạt giải rồi vào trại, họ đã làm hồ sơ và đánh giá tại trường.
"Trại học tập là chọn từ những người đạt được học bổng.
Học bổng thì dễ lấy nhưng để tham dự trại thì không dễ chút nào." Nghe Úc Tri Niên nói kinh nghiệm của bản thân, cậu học sinh cấp 3 tỏ vẻ nghi ngờ: "Trong bốn mươi sinh viên ở thành phố tụi anh nhận được học bổng, chỉ có một sinh viên được chọn.
Chẳng lẽ học sinh cấp hai tụi em không giống vậy sao?"
Úc Tri Niên không có đáp án, tâm trạng càng thấp thỏm hơn.
Đúng là thành tích học tập của cậu không tệ thật, cậu giành được hạng nhất trong kỳ thi chung đầu tiên của huyện cuối học kỳ vừa rồi.
Tuy nhiên lúc rời khỏi phòng hiệu trưởng, đối với việc Úc Tri Niên cầm được học bổng, giáo viên chủ nhiệm vẫn còn chút nghi ngờ mà đề cập sơ qua với cậu.
Ông nói mình đã hỏi một người bạn dạy ở tỉnh trọng điểm, họ bảo tiêu chí để đạt học bổng khá cao.
Trong khi đó thành tích của Úc Tri Niên cũng không tính là ưu tú trong huyện, hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng chưa đủ điều kiện để tính là hộ nhà nghèo.
Không hiểu tại sao hết lần này đến lần khác Úc Tri Niên luôn được tổ xét duyệt học bổng ưu ái.
Một giờ chiều, nghi thức khai mạc bắt đầu.
Đầu tiên MC đọc quy trình khai mạc, sau đó mới mời nhà tài trợ học bổng - Dương Trung Uân, chủ tịch Dương của tập đoàn Trọng Khâm lên sân khấu có đôi lời phát biểu.
Dương Trung Uân khoác trên mình bộ vest, dáng người cao ráo, khí chất nhẹ nhàng tao nhã.
Trước khi Úc Tri Niên đến, cậu đã tìm hiểu sơ thông tin về Dương Trung Uân trên mạng.
Wiki có nói năm nay Dương Trung Uân bảy mươi tám tuổi, nhưng theo Úc Tri Niên thấy thì ông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, cùng lắm nhìn bề ngoài chỉ tầm sáu mươi.
Dương Trung Uân cho biết mình xuất thân nghèo khó, số phận muôn vàn bấp bênh.
Nhưng may mắn gặp được nhiều người tốt ra tay giúp đỡ, ông mới có thể biến nguy thành an, bảo vệ thành công luận án tiến sĩ.
Sau này lập nghiệp, có điều kiện hơn rồi, ông muốn đóng góp lại cho xã hội như cái cách mà những người trước đây đã giúp đỡ mình.
Ông muốn cống hiến cho những đứa trẻ cần sự trợ giúp.
Bài phát biểu của chủ tịch Dương không dài lắm, mười phút đã xong.
Người tiếp theo phát biểu là phó hiệu trưởng Ninh.
Chưa nghe được bao lâu thì giáo viên hướng dẫn của Úc Tri Niên đã đi đến bên cạnh cậu, cúi người và nói nhỏ: "Tri Niên, em ra ngoài với thầy một chút."
Úc Tri Niên mơ màng đi theo giáo viên ra khỏi hội trường.
"Chuyện là vậy..." Hai người đi tới hành lang, giáo viên hướng dẫn nói: "Khách sạn đặt trước của đoàn giao lưu học tập xảy ra một chút vấn đề khiến danh sách thiếu mất tên em, kết quả bị thiếu phòng, tiếc là hiện tại khách sạn đã kín chỗ mất.
Lúc đầu thầy định tìm đại một căn phòng nào đó rồi bỏ thêm một cái giường vào, nhưng sau khi chủ tịch Dương nghe thấy, ông ấy đã chủ động mời em về nhà ông ở tạm."
Thầy vừa nói vừa dẫn Úc Tri Niên đến cuối hành lang, gõ cửa tiến vào một gian phòng chờ.
Phòng chờ vô cùng rộng rãi, sáng sủa.
Dưới nền trải thảm màu xám, trên tường treo tranh vẽ, giữa phòng đặt một bộ ghế sô pha màu trắng nhạt.
Chủ tịch Dương vừa phát biểu ở trên bục giờ đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh có mấy người đàn ông mặc vest, người thì đứng người thì ngồi.
Dương Trung Uân nhìn thấy Úc Tri Niên bước vào bèn nở một nụ cười vô cùng thân thiện, nói: "Con là Tri Niên nhỉ, chào con."
Mặc dù Úc Tri Niên trưởng thành sớm nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Lần đầu tiên gặp nhân vật tầm cỡ như vậy, tim cậu đập rất nhanh, tay chân không biết đặt đâu cho phải.
Cậu bị giáo viên hướng dẫn đẩy nhẹ xuống bên cạnh ghế sô pha của Dương Trung Uân, sau đó lắp bắp hàn huyên với Dương Trung Uân thật lâu.
truyện đam mỹ
So với những doanh nhân thành đạt xuất hiện trên các mặt báo, ngoài đời Dương Trung Uân giống như một vị trưởng bối hiền từ, cảm giác uy nghiêm ở ông không hề áp lực.
Giọng nói của ông vô cùng dịu dàng, tốc độ cũng rất từ tốn.
Ông hỏi hoàn cảnh sống của Úc Tri Niên, rồi nói ở nhà cũng có một đứa cháu tầm tuổi cậu nhưng mà bị gia sư và bảo mẫu chiều hư.
Điểm của người đó không tốt bằng cậu và không hiểu chuyện được như Úc Tri Niên.
Sau đó là mời Úc Tri Niên đến sống trong mình của mình vài ngày, cũng có thể làm gương cho cháu trai Dương Khác của mình, để hắn cảm nhận được cuộc sống của những đứa trẻ khác.
Tuổi Úc Tri Niên cũng đã trải qua nhiều thứ gọi là tình người ấm lạnh, nên khá nhạy cảm đối với những chuyện liên quan tới người và người.
Úc Tri Niên nghe xong cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, có điều trong lòng cậu vẫn cảm thấy chút gì đó không thích hợp cho lắm.
Tuy nhiên Dương Trung Uân là doanh nhân giàu có nổi tiếng trong xã hội, mà Úc Tri Niên chỉ là học sinh bình thường.
Nghĩ kỹ lại thì cậu không tìm được điểm nào trên người mình có thể khiến Dương Trung Uân tốn nhiều tâm tư như thế.
Hai người lại ngồi trò chuyện trong chốc lát nữa thì giáo viên hướng dẫn đi ra ngoài đã quay trở về.
Ông nói với Úc Tri Niên rằng hành lý của cậu đã được đóng lên xe chủ tịch Dương.
Dương Trung Uân nhìn thoáng qua rồi bảo: "Vậy ông cháu mình đi thôi, Tri Niên."
Bọn họ đi vào thang máy kế bên phòng chờ, sau đó xuống nhà xe phía dưới thư viện.
Úc Tri Niên thấp thỏm ngồi trong một chiếc xe hơi dài màu đen cùng với Dương Trung Uân.
Xe băng băng về phía trước rồi chạy ra khỏi tầng hầm đỗ xe.
Mặt trời trên cao không biết đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là những đám mây xám xịt và áp thấp trước khi cơn mưa nặng hạt thật sự kéo đến.
Trên xe đang phát một ca khúc nhẹ nhàng trong sáng.
Dương Trung Uân không ngại gọi mấy cuộc điện thoại làm ăn, còn Úc Tri Niên thì ghé vào cửa sổ quan sát khung cảnh bên đường.
Có vài lần, Úc Tri niên cảm thấy ánh mắt Dương Trung Uân cứ dán lên người mình, nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện hình như Dương Trung Uân chỉ đang trầm tư.
Biệt thự của Dương Trung Uân ở phía nam thành phố Ninh, rộng vô cùng.
Sân vườn được bao quanh bởi bức tường đá cao cao.
Cánh cổng sắt chậm rãi mở rộng về hai phía.
Chiếc xe tiến vào trong một chút, sau khi vượt qua thảm cỏ trải dài thì dừng lại trước một dãy hành lang của một tòa nhà thấp.
"Cháu của ông thích bơi lội." Dương Trung Uân nói cho Úc Tri Niên: "Nên ông xây một bể bơi trong nhà cho nó."
Lái xe mở cửa cho Úc Tri Niên, Úc Tri Niên xuống xe, phát hiện áp suất không khí bên ngoài xe còn thấp hơn, trên trời còn có tiếng sấm rền.
Nhưng trong hồ bơi có mở máy lạnh nên cũng không ngột ngạt.
Cậu đi theo Dương Trung Uân vào trong, nghe thấy tiếng nước trong sảnh vắng lặng.
Một người giống như huấn luyện viên đang cầm đồng hồ bấm giây đứng trên bể bơi, dường như đang tính thời gian.
Lần đầu tiên Úc Tri Niên nhìn thấy Dương Khác, Dương Khác ngâm trong nước, ngẩng đầu nhìn Dương Trung Uân, tùy ý gọi một tiếng Ông.
Dương Khác lớn hơn Úc Tri Niên chưa tới một tuổi nhưng thể trạng hơn hẳn Úc Tri Niên, nước từ mái tóc đen nhỏ giọt xuống cơ vai.
Xem ra hắn rất thoải mái an nhàn, quen hưởng thụ sự giàu sang, giống mấy người mà em họ Úc Tri Niên hay xem trên TV, có nhà ở, lái chiếc xe mui trần màu sắc rực rỡ, tiệc tùng khắp mọi nơi, không lo âu phiền não.
Đột nhiên Úc Tri Niên muốn chạm vào hai nghìn nhân dân tệ mà dì đã đưa cho cậu để trong cặp sách.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Úc Tri Niên chưa từng có được cuộc sống vật chất đầy đủ, thường khổ sở vì tiền.
Nhưng nhìn thấy người khác có, cậu cũng không tự ti, không khao khát.
Mãi đến buổi chiều ấy khi nhìn thấy Dương Khác, cậu đã sinh ra một ham muốn mơ hồ mà trước giờ chưa từng có.
Cậu không biết nó từ đâu mà nên, gần như khiến cậu cảm thấy khủng hoảng.
Sau khi lớn rồi và nhớ lại ngày đó, hình như cậu đã hiểu được lý do của ham muốn này.
Úc Tri Niên năm mười bốn tuổi ấy, có được trải nghiệm mới mẻ trong bể bơi trống vắng.
Nó mở ra một cuộc sống mà rất khó để đánh giá.
Cậu gặp Dương Khác, người mà cậu đã sống cùng gần mười năm, tuy nhiên chính cậu cũng đánh mất đi con người nguyên gốc của mình.
Tác giả: Tuyến thời gian của phần một khá nhanh, nhưng sang phần hai sẽ dần vừa phải.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.