Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 019: 2013»
Từ lâu Dương Khác đã biết được rằng: Ông ngoại không yêu mình.
Khi còn nhỏ, hắn cứ nghĩ là mình làm chưa tốt nên rất nghiêm khắc với bản thân, muốn chuyện nào cũng phải làm thật hoàn mỹ.
Sở dĩ hắn có phán đoán như vậy là vì ông đã kể cho hắn nghe chuyện tình yêu, tình thân, khiến hắn nghĩ rằng mình nhất định phải thật giỏi mới được ông khen.
Ông nói mình có một tình thân và một tình yêu khó tan.
Tình thân là Dương Niệm – mẹ của Dương Khác, tình yêu là một người phụ nữ tên Chu Cầm.
Mẹ của Dương Niệm và Dương Trung Uân yêu nhau, bà theo đạo Kitô giáo, sau khi chia tay Dương Trung Uân mới phát hiện mình có thai, bà sinh con rồi đưa cho Dương Trung Uân nuôi.
Dương Trung Uân vì bà mà đặt tên con là Dương Niệm.
Ông nói với Dương Khác mình cùng mẹ hắn nương tựa lẫn nhau mà sống, mẹ hắn từ nhỏ tới lớn rất ưu tú, tốt bụng.
Sau khi Triệu Tư Bắc xuất hiện đã phá hỏng tình cảm cha con họ, khống chế tình cảm của Dương Niệm, biến cô thành một người tự ti, thiếu tự tin.
Nên sau khi con gái đi ông sẽ kiên quyết không để Triệu Tư Bắc nhúng tay vào quá trình trưởng thành của Dương Khác.
Lời của Triệu Tư Bắc và Dương Trung Uân tựa như Rashōmon*.
*Phim Rashōmon đề cập tới một vụ án giết người và cưỡng bức qua lời kể của nhiều nhân chứng khác nhau, cốt truyện này được dựa theo truyện ngắn Yabu no naka của nhà văn Akutagawa Ryūnosuke và do Hashimoto Shinobu cùng Kurosawa Akira viết kịch bản.
(Nguồn: Wikipedia)
Theo lời Triệu Tư Bắc thì người điều khiển tình cảm của người khác là Dương Trung Uân.
Ông cho rằng Dương Trung Uân có những đặc thù của người có nhân cách phản xã hội, không thể sinh ra cảm xúc với người khác.
Nhờ có IQ cao và khả năng quan sát tỉ mỉ, Dương Trung Uân đã ngụy trang bản thân rất hoàn mỹ thành một người thân thiện, nhiệt tình.
Người lạ không thể thấy được bộ mặt thật của ông.
Lúc bé Dương Khác thấy bố mình không tốt, thậm chí ngày đến thăm mỗi tháng cũng không thích ở cùng ông, sau này lớn lên mới dần thay đổi.
Chu Cầm là bạn học nữ của Dương Trung Uân, là người duy nhất ông nói mình yêu.
Thân phận của bà, chi tiết chuyện giữa hai người thì Dương Trung Uân không nhắc tới nhiều, chỉ nhắc đi nhắc lại lúc hai người chia tay.
"Hồi ông mới lên đại học, cơm không có mà ăn, ở nhà ăn chỉ có thể mua hai đến ba phần cơm trắng." Ông nói mãi: "Hôm đó ở nhà ăn, lúc ông đang nhìn bức ảnh thịt kho tàu trên tường ăn cơm, ông vừa quay đầu thì thấy bà ấy duyên dáng đi tới, bà mặc váy trắng, dáng người yểu điệu, đưa cho ông một đĩa thịt."
"Ngày ông ra nước ngoài du học, bà cũng mặc váy trắng, tay đeo sợi dây đỏ ông tặng.
Bà đưa ông một phong bì tiền, ông đã nói bà hãy đợi tôi, nhất định tôi sẽ quay về cưới bà.
Nhưng ông vừa quay đầu đi thì đã không thể tìm thấy bà ấy nữa."
Vì bà mà cả đời Dương Trung Uân không lập gia đình.
Dương Khác tin tưởng chuyện của Dương Trung Uân, cho tới năm bảy tuổi, lần đầu tiên Dương Trung Uân đưa người về nhà.
Mùa xuân năm đó hoa đào nở rộ.
Dương Khác vừa tan học, vào nhà thì gặp thùng carton chất thành đống trong phòng cách, hắn khó hiểu bước qua thì thấy một người mặc váy trắng xuất hiện trước mặt, người này có gương mặt hắn đã nhiều lần thấy trên TV.
Trên tay cô đeo sợi dây nhỏ, có một viên kim cương be bé đính trên dây.
Thấy Dương Khác cô sững sờ, đôi chân đi giày cao gót duyên dáng bước tới cạnh Dương Khác, nói với hắn: "Xin chào, con là Dương Khác phải không? Cô đã nghe ông con nhắc tới con rất nhiều lần."
Dương Khác khi đó còn là một tấm chiếu mới, hắn trố mắt, nhớ lại chuyện ông ngoại kể nên nghiêm túc hỏi: "Cô là Chu Cầm phải không?"
Sắc mặt cô chợt biến, âm thanh của ông ngoại từ sau lưng vang lên: "Dương Khác."
Dương Khác quay đầu, sắc mặt ông ngoại vẫn cười như thường, nói với hắn: "Đây là cô Thẩm, bạn gái ông.
Từ hôm nay cô ấy sẽ ở lại nhà chúng ta."
Thẩm Giai Lâm rất thích cười, mấy tháng đó lúc Dương Khác ở nhà thường xuyên nghe thấy tiếng cười của cô.
Cô là người thích cười nhất trong những người Dương Trung Uân đưa về nhà.
Chỉ là Dương Khác biết cô đã rơi nước mắt ngày ra đi.
Ngày ấy Dương Khác tham gia thi đấu tennis ở thành phố khác, không ở nhà.
Sau này hắn nghe người hầu kể lại, lúc cô Thẩm đi đã vứt lại tất cả đồ đạc ông ngoại cho cô, một món cũng không cầm.
Mấy năm sau đó Dương Trung Uân hào hứng yêu đương với các nữ minh tinh, mới qua nửa mùa đông đã có người khác đến, tất cả họ đều mặc váy trắng Dương Trung Uân tặng, gương mặt có đôi nét giống nhau.
Dương Khác nhìn họ đến rồi đi, chợt nhận ra Dương Trung Uân quả thực rất giống như lời bố mình nói, là một người thiếu hụt tình cảm.
Hình như ông chỉ thích làm Chúa cứu thế, che chở mọi người, ban thưởng cho họ tiền và tình, sau đó thoải mái không chút tội lỗi thu lại tất cả.
Tình yêu ông nhắc tới cũng chỉ là thứ giả dối hình thành từ chấp niệm và dục vọng muốn nhưng không được mà thôi.
Sau này Dương Trung Uân chán yêu, không dẫn người về nhà nữa.
Lâu dần Dương Khác cũng quên những chuyện này, không ngờ có ngày nó lại bị nhắc lại.
Kỳ nghỉ hè trước khi lên đại học rất nóng, đối với Dương Khác mùa hè này rất đặc biệt.
Sau khi Dương Khác và Úc Tri Niên nhận được giấy báo trúng tuyển thì quyết định ở cùng nhau, chỉ ít hôm nữa họ sẽ rời thành phố Ninh, tự do thoát khỏi Dương Trung Uân chỉ còn cách một gang tay.
Sau lần phẫu thuật kia, Dương Trung Uân dần rút khỏi công việc ở công ty, dần trao quyền lại cho ban giám đốc.
Đầu tháng Bảy, ông và Úc Tri Niên lên núi an dưỡng, ông nói phải tranh thủ hai tháng cuối cùng trước khi Úc Tri Niên ra nước ngoài, phải ở cạnh cậu nhiều hơn.
Một chiều giữa tháng Tám, Dương Khác đang bơi thì Dương Trung Uân và Úc Tri Niên về nhà.
Hắn ra khỏi bể bơi, quấn khăn tắm, nhìn thấy sau bụi cây xanh um hai chiếc xe đang đi vào.
Hắn tới gần cửa kính sát đất, hơi nóng từ bên ngoài phả vào.
Buổi sáng, hắn đã nhận được tin nhắn "Xuất phát về nhà" của Úc Tri Niên, giờ lại thấy cậu mặc áo phông trắng bước xuống xe từ xa, đỡ Dương Trung Uân chậm rãi vào cửa chính.
Tới giờ ăn tối Dương Khác mới vào nhà ăn.
Bữa tối thanh đạm hơn bình thường nhiều lắm, nghĩ tới cảnh Úc Tri Niên ở chỗ an dưỡng ăn vô vị như thế suốt mười ngày, Dương Khác không kìm nổi sinh lòng đồng cảm.
Đang ăn cơm, Dương Trung Uân bỗng nhiên nhìn Dương Khác hồi lâu, nói hình như Dương Khác lại cao hơn, rồi bảo Úc Tri Niên đứng cạnh hắn đo xem ai cao hơn.
Úc Tri Niên ngoan ngoãn đứng cạnh Dương Khác.
Dương Khác không thích nghe lời Dương Trung Uân nhưng lại không muốn thấy Úc Tri Niên khó xử nên đứng dậy.
Úc Tri Niên thấp hơn Dương Khác nửa cái đầu, cậu gầy đi rất nhiều, cổ tay bé xíu, vai và lưng mỏng dính.
Tóc đã đến lúc cắt, mềm mềm rủ xuống làn da trắng nõn.
Cậu hơi ngẩng đầu nhìn Dương Khác, cứng miệng nói: "Cũng không cao hơn tớ bao nhiêu."
Dương Khác cười cười hỏi lại: "Cậu thấy thế à?"
Cậu lộ vẻ ngạc nhiên.
Cơm nước xong Dương Trung Uân gọi Dương Khác: "Con vào thư phòng ông một lát."
Dương Khác không biết ông muốn làm gì, đi với ông lên tầng, ngồi xuống đối diện bàn làm việc theo yêu cầu của ông.
Chẳng biết tự bao giờ, Dương Trung Uân đã trở nên ngày càng gầy gò ốm yếu đằng sau chiếc bàn lớn này, cũng ngày càng già nua, lúc ngồi xuống còn cần vịn vào thành ghế.
Cách hai mét, Dương Khác nhìn ông, Dương Trung Uân tựa như đang nhìn hư không, thất thần một lát mới nhìn cậu.
"Dương Khác." Ông nói: "Tình yêu là thứ vô cùng quý giá, rất vô giá!"
Dương Khác không hiểu lắm, chỉ thấy ông nói chuyện thật buồn nôn nên không trả lời.
Mặt trời sau trưa rọi sáng mặt thảm, thiêu đốt không khí trong phòng.
"Sau khi bị bệnh, ông vẫn luôn cân nhắc lại về di chúc, cũng đã trao đổi mấy lần với Lý Lộc." Dương Trung Uân chậm rãi nói: "Cuối cùng ông đã viết một bản đặc biệt."
"Con còn nhớ Chu Cầm không?" Ông đột nhiên hỏi Dương Khác: "Hình như ông vẫn chưa nói với con chuyện Tri Niên là cháu trai Chu Cầm."
Dương Khác nhìn Dương Trung Uân, trên mặt ông là nụ cười thỏa mãn, làn da màu lúa mạch của ông hơi trong suốt, nếp nhăn và đồi mồi rải rác, tựa như bệnh tật đang tràn lan trên da.
"Sau khi về nước ông vẫn luôn tìm Chu Cầm, nhưng thời gian quá lâu nên tìm người rất khó khăn.
Mãi tới tận mấy năm trước một đồng nghiệp của bố con có một bài báo về tộc chí Văn Thị, bên trong có nhắc tới chuyện của Chu Cầm."
"Bà ấy chỉ còn duy nhất một hậu đại là Tri Niên, nên ông đã tìm cách đưa Tri Niên về."
"Ông không nhớ mình đã nói với con chưa, thực ra bà ấy tới trường ông làm công." Dương Trung Uân nheo mắt, trông giống như một ông lão bình thường đang nhớ về quá khứ: "Số tiền bà ấy cho ông lúc ra đi là tiền sính lễ người ta đưa bà.
Vậy nên tiễn ông xong bà ấy đã về quê.
Sức khỏe bà không tốt, hơn ba mươi tuổi đã đi."
"Bà là ân nhân, cũng là người yêu duy nhất của ông.
Về tình về lý ông đều cần trả ơn bà." Dương Trung Uân nhìn Dương Khác nói: "Ông đã hỏi Tri Niên, nó rất thích con, là tình yêu, Tri Niên nguyện ý làm theo lời ông, kế thừa di sản của ông."
"Đợi mấy năm nữa, ông đi, không còn ai quan tâm chăm sóc các con." Dương Trung Uân nói: "Cứ nghĩ tới chuyện này ông lại không nỡ."
Vì ánh nắng cùng hơi lạnh, trong thư phòng nóng lạnh đan xen vào nhau.
Ông cầm một tập hồ sơ trên bàn đưa cho Dương Khác: "Dương Khác, đến đây xem di chúc của ông."
Dương Khác ra khỏi thư phòng của ông nội, Úc Tri Niên vừa lúc đi từ tầng dưới lên.
Úc Tri Niên đi dép, mặc áo phông trắng rộng rãi, trên cổ tay đeo sợi dây đỏ Dương Trung Uân đưa lúc nào không biết.
Thấy Dương Khác, Úc Tri Niên như là thẹn thùng, cười nhẹ nói: "Cậu nói chuyện với ông xong rồi à?"
Trong đầu Dương Khác đột nhiên hiện ra âm thanh Dương Trung Uân kể chuyện lúc nhỏ, và tiếng cười nói của những cô gái ở lại nhà ngày xưa.
"Ông vừa quay đầu thì thấy bà ấy duyên dáng đi tới."
"Bà ấy đưa cho ông một đĩa thịt."
☁️ Vân Tình Cung ☁️.