Diễn Giả

Chương 59




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi vì cậu với La Dự, vốn là người ở hai thế giới.

Giản Lâm bởi vì câu này "Sẽ không" này mà cảm xúc vui từ hiện thực vô tới trong phim, lúc quay cảnh Lâm Hi nói chia tay với La Dự cười không dừng được.

Vương đạo giơ loa hỏi cậu: "Cháu buồn cười cái gì vậy hả? Lâm Hi chia tay với La Dự khiến cháu vui vẻ đến vậy sao?"
Quay lại lại cười.

Vương đạo muốn ném kịch bản đi luôn, hô to: "Có thể đổi chú người yêu nên hạnh phúc lắm đúng không? Sớm mong chờ rồi đúng không?"
Người trong trường quay cười ầm lên.

Chờ đến khi quay xong Giản Lâm không cười nữa, dùng ngữ điệu đùa giỡn hỏi Phương Lạc Bắc: "Cảm giác của anh sau khi bị chia tay thế nào?"
Phương Lạc Bắc đi ra bên ngoài: "Trong cốt truyện?"
Không thành công, Giản Lâm bĩu môi.

Mà giống như lời Vương đạo, Lâm Hi nói chia tay thật sự không phải là do cậu ấy muốn, cậu ấy chỉ muốn mượn cái cớ này để La Dự ở lại.

Vì sao lại không nói thẳng?
Giản Lâm không cố gắng kéo dài cốt truyện nữa, trở lại bản thân nhât vật: "Bởi vì lòng tự trọng sao ạ?"
Vương đạo gật đầu: "Tự trọng, cũng là tự ti."
Vương đạo: "Cậu ấy muốn mình và La Dự bình đẳng, quá mức để ý quyền chủ động trong chuyện này cho nên cậu ta mới không thể nào đưa ra cách nói chuyện rõ ràng.

Những chuyện mà cậu ấy trải qua gần đây khiến cậu ấy rất rõ ràng, tuy rằng cậu ấy ở bên La Dự, La Dự rất thích Lâm Hi, đối xử với cậu ta bình đẳng, nhưng trên thực tế, hai người về cơ bản không bình đẳng trong xã hội thực tế."
Giản Lâm cũng phân tích: "Những chuyện mà cậu ấy không làm được, La Dự đều có thể nhẹ nhàng xử lí.

Cậu ấy nhận ra điều này, cũng hiểu được khoảng cách của mình với La Dự như thế nào.

Trong lòng sẽ khổ sở, sẽ bởi vậy mà tự ti, tự ti quá mức sẽ khiến kết quả đi ngược lại, quá mức tự trọng sẽ lo được lo mất."
Giản Lâm: "Cho nên cậu ấy thà rằng dùng phương thức chia tay để uy hiếp La Dự cũng không muốn đi hỏi, bởi vì khi ngồi xuống nói chuyện cậu ấy sẽ là bên thế yếu và không có quyền chủ động."
Vương đạo gật đầu: "Thế yếu, không có quyền chủ động, lo được lo mất, thì cảng trở nên không có cảm giác an toàn."
Vương đạo: "Lâm Hi đang trải qua giai đoạn đầy biến động và đột phá của cá nhân mình."
Trong "giai đoạn rạn nứt" và "sóng gió" này, có những đấu tranh trong chính trái tim cậu, và cũng có những mâu thuẫn giữa cậu và La Dự.

Sự mâu thuẫn giữa Lâm Hi và La Dự bắt đầu từ việc "Ra nước ngoài" và căn cứ vào "Khoảng cách" ——
La Dự không chấp nhận việc chia tay, đợi đến khi Lâm Hi bình tĩnh, tìm được Lâm Hi, an ủi ôm hôn môi cậu.

Anh không hứa hẹn mình sẽ không ra nước ngoài, chỉ lùi một bước, nói rằng mình tạm thời sẽ không đi.

Lâm Hi tiếp tục lo được lo mất, trong quá trình được trấn an cực lực giãy giụa từ chối, nghe anh nói rằng tạm thời không đi, phát hiện La Dự lùi một bước cậu liền muốn La Dự phải hoàn toàn thỏa hiệp.

La Dự không đồng ý, chỉ sờ mặt Lâm Hi, nói: "Ngoan."
Tại giây phút này, La Dự cũng vẫn không lui bước, sự nhượng bộ của anh bất quá chỉ lấy sự điều chỉnh ở phương thức xử lý của người lớn.

Anh không hoảng cũng không loạn, anh là một người đàn ông trường thành và sẽ xử lý vấn đề một cách ổn định.

Lâm Hi thì hoàn toàn khác khi phơi bày sự lo lắng của các thiếu niên trước các vấn đề.

Mà sau khi cảnh quay này, Lâm Hi đã hoàn toàn hiểu rõ sự khoảng cách giữa mình với La Dự chênh lệch, cũng hiểu rằng nếu La Dự thật sự phải đi, cậu căn bản không có khả năng ngăn được.

Tất cả quyền lựa chọn đều ở trong tay La Dự.


Sự "uy hiếp" của cậu không có lợi thế khiến La Dự lui bước hoàn toàn, sở dĩ La Dự tạm hoãn việc ra nước ngoài tất cả đều là bởi vì La Dự thích cậu.

Sau khi hiểu điều đó, Lâm Hi không còn tự mình đấu tranh mà chủ động tìm Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu, muốn cùng họ tâm sự chuyện của La Dự.

Ba người họ từng là bạn thân nhất của nhau, giờ ngồi cùng một bàn, không còn tiếng cười vui vẻ.

Từ lúc đầu Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu đã rất tức giận, không nói được vài câu đã cãi nhau.

Giang Hiểu Vân mắng Cảnh Khâu biết nhiều như vậy nhưng chuyện gì cũng không nói cho cô biết; Cảnh Khâu nói Giang Hiểu Vân là đại tiểu thư, toàn thế giới đều phải thích cô, toàn thế giới đều phải xoay quanh một mình cô.

Thẳng đến khi Lâm Hi hỏi bọn họ: Mấu chốt của mọi vấn đề bây giờ có phải là bởi vì tớ với La Dự là người yêu không? Nếu tớ chia tay với La Dự, liệu hai người có ngừng tranh cãi và trở lại như lúc đầu?
Giang Hiểu Vân nghe xong rất khổ sở, Cảnh Khâu không nói một lời.

Cảnh Khâu hỏi Lâm Hi: "Cậu chuẩn bị ra nước ngoài với anh ấy à?"
Cảnh Khâu tự nhận mình rất thực tế, cậu ta cảm thấy ngoài những thứ khác, nếu La Dự thật sự thích Lâm Hi, lại có thể thay Lâm Hi giải quyết khó khăn trong nhà, và việc ở cùng nhau hoặc thậm chí ra nước ngoài là điều hoàn toàn khả thi.

Lại bị giang Giang Hiểu Vân đánh gãy, cô chất vấn Cảnh Khâu: "Cậu có phải quá ngây thơ rồi không?"
Giang Hiểu Vân: "Cùng nhau ra nước ngoài? Lấy thân phận gì? Ra nước ngoài có thể làm cái gì?"
Cảnh Khâu cãi: "Thân phận gì? Đương nhiên là bạn trai, người yêu.

Còn gì nữa hả? La Dự có công ty, không thể cho bạn trai mình vào công ty sao?"
Giang Hiểu Vân: "Đấy là cậu nghĩ? Hay là La Dự nghĩ?"
Lại nói: "Hóa ra là cậu cũng biết sau khi Lâm Hi đi theo La Dự sao, thân phận của cậu ấy cũng phải theo La Dự, công việc, cuộc sống thậm chí là bạn bè đều phải theo ý La Dự sao?"
Cảnh Khâu: "Có vấn đề gì à?"
Giang Hiểu Vân: "Không có vấn đề? Ở nhà La Dự, đồ dùng của La Dự, ăn của La Dự, lỡ như La Dự ngày nào đó đuổi......"
Bỗng nhiên im lặng.

Cảnh Khâu không nói, Giang Hiểu Vân lại bắt đầu khóc.

Cô khóc không chỉ khóc cho bản thân mình, cũng khóc cho Lâm Hi.

Cô nói với Lâm Hi, cô không phải đại tiểu thư toàn thế giới đều phải xoay quanh mình, lần trước sau khi cô từ bệnh viện về nhà đã khó chịu rất lâu, cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng thì khuyên chính mình, nếu người mình thích đã có người yêu thì thôi bỏ đi, mối tình đầu yêu đơn phương của thiếu nữ phần lớn đều không bệnh mà chết, cô cũng không phải tiên nữ, dựa vào cái gì mà cô yêu đơn phương nhất định phải có kết quả.

Cô thậm chí còn chuẩn bị chúc phúc bọn họ, thẳng đến khi anh trai cô lấy danh nghĩa để giải sầu mang cô đi tham gia một bữa tiệc nghệ thuật chủ đề tự nhiên, tại bữa tiệc đó cô đã quan sát cách La Dự giao tiếp với những người khác.

La Dự rất được hoan nghênh, mới về nước không bao lâu đã quen rất nhiều người, anh biết nói nhiều thứ tiếng, trò chuyện với ai cũng đều tự nhiên, lại làm công việc liên quan đến nghệ thuật, nhất định sẽ có gu thẩm mỹ.

Anh ấy ở trong bữa tiệc rất tự nhiên, ôn tồn lễ độ, chuyện trò vui vẻ, Giang Hiểu Vân căn bản không tưởng tượng ra nếu Lâm Hi gặp phải trường hợp này cậu có thể làm gì, có thể nói cái gì, lại có thể dung nhập được bao nhiêu phần?
Mà khi La Dự tham gia bữa tiệc như vậy, Lâm Hi đang làm cái gì? Bán cà phê? Thu tiền? Làm điểm tâm ngọt?
Vì thế hôm đó sau khi về nhà, Giang Hiểu Vân càng thêm khổ sở, vì Lâm Hi cảm thấy khổ sở.

Cảnh Khâu lại bắt đầu cãi nhau với cô: "Nếu không biết thì có thể học, La Dự cũng không phải ngay từ đầu đã có thể dung nhập vào hoàn cảnh này, anh ấy đã hơn ba mươi rồi, những chuyện đó rất bình thường, Lâm Hi mới mười tám."
Giang Hiểu Vân cảm thấy Cảnh Khâu không thực tế: "Ngành của họ cậu tưởng cứ học là có thể được sao, muốn dung nhập liền dung nhập được?"
Cảnh Khâu: "Có La Dự, La Dự sẽ giúp cậu ấy."
Tỉnh Tiểu Vân: "La Dự La Dự, lại là La Dự!"
Cảnh Khâu: "Giữa người với người vốn đã có khoảng cách."
Tỉnh Tiểu Vân: "Đây vốn không chỉ là vấn đề về khoảng cách"
Lâm Hi ở một bên, từ đầu đến cuối không nói gì.


......!
Khi quay cảnh này, Khâu Soái cùng Vân Dao không còn phàn nàn nữa, bởi vì sự thật trong cốt truyện cũng là sự thật trong hiện thực.

Những sự thật phũ phàng này các diễn viên trẻ chưa một lần trải qua trong đời nhưng mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng có thể hiểu.

Vân Dao lật xem danh sách ứng cử viên trong sổ ghi nhớ, xóa tên từng người, vừa xóa vừa thở dài: "Thôi, đổi chú làm cái gì nữa, đổi ai cũng là một cuộc đời nghiệt ngã, Lâm Hi của tôi sống một mình là được rồi."
Khâu Soái cũng than: "Khó trách khi mẹ tôi muốn tôi tìm bạn gái, không thể tìm nhà quá nghèo, cũng không thể tìm trong nhà điều kiện quá tốt, muốn tìm cũng phải tìm nhà có điều kiện giống nhà mình."
Trần Dương rót nước cho ba người, tầm mắt chuyển sang người Giản Lâm.

Giản Lâm không nói gì.

Vân Dao chống cằm, tự hỏi: "Thật sự không thể ở bên một người lớn hơn nhiều tuổi, kinh nghiệm phong phú hơn mình và giàu có hơn mình sao?"
Khâu Soái cũng nghĩ: "Giống như tất cả những chiếc xe sang đậu dưới tầng hầm của những ngôi biệt thự hàng trăm triệu."
Vân Dao: "Cũng đúng, tôi thích ăn Malatang, anh ấy có thể "hạ thấp bản thân" mình để ăn Malatang với tôi, nhưng nếu anh ấy thích cái gì vô cùng đắt thì tôi không mua nổi."
Khâu Soái: "Cho nên mới nói giữa La Dự cùng Lâm Hi không bình đẳng a."
Nhắc đến La Dự, Vân Dao chống cằm, nhắc tới Phương Lạc Bắc: "Những chiếc áo sơ mi cùng quần áo của thầy Lạc hình như đều là đồ hiệu.

Nếu bị ướt thì chúng sẽ bị vứt, không thể giặt khô, không thể giặt bằng nước, không thể giặt bằng máy, cũng không thể giặt bằng tay."
Khâu Soái: "Những chiếc khuy măng sét kẹp cổ áo to của anh ấy có giá đến hàng trăm nghìn triệu."
Vân Dao: "Lúc trước không phải ảnh còn rút thẻ đen trong đoàn phim sao."
Khâu Soái: "Chiếc Maybach của anh ấy thậm chí còn không có mẫu, có vẻ như là đơn đặt hàng riêng của thương hiệu."
Vân Dao chậc một tiếng nói: "Lâm Hi may mắn gặp được La Dự, nếu mà gặp phải thầy Lạc, khoảng cách lớn thế nào, không dám nghĩ......"
Khâu Soái đáp theo: "Không dám nghĩ."
Trần Dương nghe không nổi nữa, liếc mắt nhìn Giản Lâm, phản bác: "Ngựa cũng có lúc vấp ngã, huống chi là người, dù cho có bao nhiêu tiền thì cũng không có được tình cảm, anh ấy......"
Vân Dao, Khâu Soái trăm miệng một lời: "Tình yêu là tình yêu, bánh mì là bánh mì."
Giản Lâm thở ra một hơi thật dài.

Cậu trong khoảng thời gian gần đây, ban ngày đóng phim, ban đêm thì về tòa nhà 16.

Bởi vì một câu "Sẽ không tách ra" khiến cậu yên tâm thoải mái sa vào, rồi bởi vì sự phát triển của cốt truyện, cậu còn phải đối mặt với hiện thực kéo dài từ trong phim đến bên ngoài phim.

Vì thế những gì mà Lâm Hi đang đối mặt, cũng là những điều cậu phải đối mặt.

Phương Lạc Bắc không biết điều này, bởi vì hai người họ chia tổ quay, cả hai đều không biết kịch bản của đối phương, giống như trong cốt truyện, La Dự cùng Lâm Hi đều không biết đối phương đang nghĩ gì.

Giản Lâm đóng phim nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ: Khoảng cách của cậu với Phương Lạc Bắc lớn bao nhiêu.

Cũng không cần đếm kỹ, đáp án không nói cũng hiểu.

Chuyện này không trách Trần Dương trước kia đã cảnh báo cậu, Vương đạo cũng đã nhắc nhở cậu.

Giản Lâm thật ra không nghĩ xa như vậy, cậu không nghĩ đến tương lai sau này.

Kết quả là khi Vương đạo từng trò chuyện với đoàn phim về cốt truyện, nói Lâm Hi vì sao trước kia không suy nghĩ đến vấn đề hiện thực, Vương đạo thuận miệng trả lời: "Đây không phải là điều bình thường sao, giống như con cái nhà mọi người thôi, đến tuổi yêu đương rồi hỏi thì nói, chẳng lẽ còn suy xét về sau nên kết hôn thế nào, mua phòng thế nào sao."
Vương đạo: "Người trẻ tuổi có ai suy nghĩ nhiều như vậy."
Giản Lâm người ít nhiều cũng dính đến: "......"
Theo tiến độ, cả cảnh quay và cốt truyện trong vở kịch đều đã đến giai đoạn giữa và cuối.


Giản Lâm không biết quá trình và nội dung của bên Phương Lạc Bắc, ở chỗ cậu, Lâm Hi đã dần tỉnh táo sau khi trải qua sự chia tay đầy đe dọa, đấu tranh nội tâm và đối mặt với thực tế.

Sau khi tỉnh táo, cậu điều chỉnh lại tâm lý, không còn suy nghĩ lung tung nữa, tiếp tục chạy quanh quán cà phê và bệnh viện, vừa làm việc vừa chăm sóc em gái.

Vào một ngày nọ, tiệm cà phê có được một đơn đặt hàng lớn, khách hàng gọi rất nhiều cà phê cùng điểm tâm ngọt, muốn đưa đến một nhà triển lãm mới mở.

Lâm Hi cùng đồng nghiệp đóng gói, rồi đi đưa, khi đưa đồ đến trong lúc vô tình, cách một tấm cửa kính, Lâm Hi thấy một phần góc nghiêng của La Dự đang quay lưng lại với một bức tranh và nói chuyện với người khác.

Vương đạo không giảng đoạn này quá nhiều, lúc giảng diễn chỉ nói với Giản Lâm một câu: "Tâm trạng của cậu luc đó là, cậu biết, cậu không thể vào được cánh cửa đó."
Đợi đến lúc chuẩn bị quay, một mình Giản Lâm ngồi ở ghế nghỉ chân, điều chỉnh cảm xúc, Trần Dương đi đến chỗ khác, không làm phiền đến cậu.

Chờ đến lúc bắt đầu quay, trên thực tế, bên trong cánh cửa không có người, trên màn hình máy quay chỉ có một mình Lâm Hi nhìn vào bên trong cánh cửa.

Nghe nói nội dung La Dự ở bên trong cánh cửa này giao tiếp với người thưởng thức tranh, tổ của Phương Lạc Bắc đã sớm quay xong rồi, bởi vì thế cảnh quay này hoàn toàn tách ra nên vừa lúc tách ra quay luôn.

Giản Lâm những lúc đóng phim phần lớn thời gian đều cho ra hiệu quả quay phim rất cao, khi đến nội dung này thì lại càng hiệu quả hơn.

Lần quay cuối cùng, khi đạo diễn nói "Qua", Giản Lâm không nhúc nhích, cậu đứng trước cửa kính lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Tiếng ồn trong trường quay càng lúc càng lớn, Giản Lâm sau một lúc yên lặng, nhìn chằm chằm tấm kính kia rồi lặng lẽ lui về sau.

La Hồng phát hiện không đúng, ý bảo Vương đạo, Vương đạo nhìn thoáng qua màn hình, vội vàng ngẩng đầu, lớn giọng gọi: "Giản Lâm!"
Giản Lâm nghe tiếng quay đầu, vẻ mặt cậu đầy cảnh giác, lại lui về sau hai bước, xoay người.

Lúc cậu đi ra ngoài, Trần Dương nhìn sắc mặt cậu là lạ, vội chạy lại: "Làm sao vậy?"
Giản Lâm lập tức chạy ra bên ngoài.

Trần Dương: "Giản Lâm!"
Giản Lâm không để ý tới, càng chạy càng nhanh, rất nhanh đã ra ngoài trường quay.

Trần Dương đuổi theo, duỗi tay kéo cậu: "Cậu làm thế? Còn đang đóng phim đó, cậu chưa tan làm đâu."
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng của Vương đạo: "Ngăn thằng bé lại! Mau ngăn lại!"
Trần Dương quay đầu nhìn Vương đạo phía sau, lại quay đầu muốn ngăn, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ ngắn ngủi vài giây mà Giản Lâm chạy xa.

Trần Dương la to: "Này! Giản Lâm!"
Vương đạo nghiêm túc đuổi đến: "Đuổi theo! Đuổi theo mau lên!"
Trần Dương không rõ nguyên do: "Cậu ta sao thế ạ?" Cũng không kịp hỏi nhiều, hắn biết bản thân chạy không lại Giản Lâm, vội vàng bò lên chiếc xe điện bên cạnh, lái xe đuổi theo.

Vương đạo nhíu mày thật chặt, nhìn theo hướng Giản Lâm chạy xa.

*
Lúc Giản Lâm chạy ra ngoài, đầy đầu cậu đều là "Không vào được "Cậu không bước vào cánh cửa kia được".

Trong nháy mắt đó, cậu không có biện pháp thoát khỏi nhân vật.

Chờ đến khi thoát vai, cậu chỉ cảm thấy bực bội và áp lực.

Những cảm xúc đó rất xa lạ với cậu, nhưng đủ để ảnh hưởng cậu.

Cậu cơ bản không muốn ngồi ngốc trong trường quay, theo bản năng muốn rời đi.

Cậu chạy ra ngoài, một hơi chạy trốn rất xa, chờ đến lúc hoàn hồn, mình đã đứng trên con đường cái lớn.

Điện thoại cậu đã để ở trường quay, trên người không mang theo cái gì cả, chỉ có mỗi mình cậu.

Ngước mắt nhìn xung quanh, là đường phố quen thuộc.

Pháo hoa, người đến người đi trên đường khiến cậu càng thêm chạnh lòng, đứng ven đường một lát, cậu biết mình nên trở về trường quay, không nên ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, nhưng cậu không muốn.


Chỉ muốn giống như con ốc sên, cuộn tròn vào trong vỏ, nghỉ ngơi một lúc.

Không muốn đóng phim, không muốn tự hỏi hiện thực, càng không muốn đi đối mặt với cánh cửa cậu không thể bước vào.

Nhưng trước mắt Giản Lâm, cố tình lại có một cánh cửa như vậy.

Trong cửa, không phải La Dự, là Phương Lạc Bắc.

《 Cảnh Xuân 》 ——
Cách tấm cửa kính kia, Lâm Hi nhìn La Dự.

Trong nháy mắt kia, cậu rốt cục cũng thấy rõ những ngăn cách giữa mình với La Dự.

Đó không phải là hiện thực và cuộc sống cách biệt trên thế giới, ngược lại, giữa cậu với La Dự vốn không có thực tại.

Bởi vì cậu với La Dự, vốn là người ở hai thế giới.

*
Việc Giản Lâm chạy đi này, toàn tổ phải đình công.

Vương đạo sầu đến mức muốn bạc đầu, không nhịn được hút thuốc lá.

Trần Dương rất thông minh, không đuổi kịp Giản Lâm thì dứt khoát đem Phương Lạc Bắc từ tổ khác mời tới.

Vương đạo vừa thấy Phương Lạc Bắc thì hút thuốc càng dữ dội hơn, không cần Phương Lạc Bắc hỏi đã nói thẳng: "Lần này tôi chưa hề nói cái gì."
Phương Lạc Bắc thần sắc không rõ, quét mắt nhìn cảnh tượng: "Quay cảnh gì?"
Vương đạo phun ra một hơi thuốc, nhìn anh, nói diễn cũng đang nói hiện thực: "Lâm Hi rốt cuộc cũng nhận ra hai người thuộc về hai thế giới."
Phương Lạc Bắc nhìn Trần Dương, Trần Dương giơ điện thoại Giản Lâm: "Cậu ấy không mang điện thoại."
Phương Lạc Bắc xoay người ra bên ngoài: "Hôm nay tan làm đi." Lại nói: "Trần Dương."
Trần Dương cầm điện thoại của Giản Lâm, vội vã đuổi kịp.

Sau đó không lâu, Trần Dương đẩy cửa tiệm cháo.

Buồi chiều tiệm cháo không kinh doanh, Giản Lai đang ngồi trước quầy thu ngân, ngáp liên miên.

Nghe tiếng ngẩng đầu, khi anh nhìn thấy Trần Dương: "Lăn."
Trần Dương theo bản năng muốn đi, nhưng dừng một chút, giữ cửa đứng ở cửa, chân chó cười cười: "Đến đây đã anh."
Giản Lai: "Ai là anh của cậu? Nhìn cho rõ, tôi là người nhà của đối tượng cậu đánh nhau."
Đó đã là chuyện xưa cũ rích rồi, Trần Dương chỉ có thể cười mỉa, đúng sự thật mà nói: "Giản Lâm chạy rồi ạ."
Vừa nghe thấy Giản Lâm, Giản Lai đột nhiên ngẩng đầu: "Có ý gì?"
Một lúc sau, Giản Lai đi theo Trần Dương bước ra khỏi tiệm.

Anh ngước mắt nhìn thấy chiếc xe Maybach quen quen ngừng ở ven đường.

Giản Lai quét mắt nhìn Trần Dương, vững vàng hít một hơi, cảnh giác đi qua, đến gần, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống.

Thấy rõ người ngồi trong xe là ai, Giản Lai có hai giây không nhúc nhích, hai giây sau, Giản Lai xoay người nhắm mắt, một tay nắm chặt, một tay xoay xoay thái dương, đau đầu muốn chết.

Thật sự còn không bằng lão già sắp chết.

Chú thích
Malatang

Khuy măng sét
.