"Đây là thổ nhưỡng tẩm bổ cho tình cảm của hai người."
Khi Vương đạo giảng diễn, hình dung La Dự hôn Lâm Hi, tựa như ở dạy học sinh vẽ tranh: Đầu tiên là phác hoạ, sau đó là ký hoạ, pha màu, chờ đến khi tô màu sẽ làm theo thứ tự từ màu chì, bột màu, Propylene, tranh sơn dầu, trình tự đi bước một từ nông đến sâu.
Điều này không chỉ phù hợp với tính cách của La Dự mà còn dán sát với phương thức biểu đạt tình yêu trong phim 《 Cảnh Xuân 》.
Chờ La Dự "Dạy" đến không sai biệt lắm, Lâm Hi có thể tự mình——
Sau khi quay xong La Dự chủ động dẫn cảnh hôn, đằng sau chính là Lâm Hi chủ động.
Lâm Hi chủ động cũng là một quá trình, tựa như vẽ tranh, cầm giấy, lấy bút, xắp sếp đường nét, đều phải đi từng bước một tới.
Hiện thực hóa trong cốt truyện, đó là những cảnh hôn chủ động của Lâm Hi trong nhiều cảnh khác nhau.
Nhưng cũng đủ để đem đám Vân Dao Trần Dương bọn họ xem đến mù mắt.
Liên tục hai ngày, mỗi ngày nhìn La Dự hôn Lâm Hi còn chưa đủ, hiện tại lại đổi thành Lâm Hi hôn La Dự?
Trần Dương: Nhà tôi đang sụp xuống tâm Trái Đất hết lần này đến lần khác!
Khâu Soái: Thẳng nam thật sự không xem nổi cái này!
Vân Dao: Tôi không xứng có được nam nhân, tôi chỉ xứng làm một con cẩu!
Vì thế Vân Dao, Khâu Soái những khi không cần diễn thì không thèm về bên trường quay này để xem nữa mà xin nghỉ chuồn ra ngoài đi dạo.
Trần Dương, thân là một trợ lý thật không tránh khỏi, Viện Viện cũng bị bà ngoại của cô bé mang đi, không có chuyện gì thì đôi mắt không thể không liếc vào hậu trường, chỉ có thể mỗi ngày vùi đầu lột quýt, thề muốn lột hoàn chỉnh một đoàn vỏ quýt.
Giản Lâm không giống, Giản Lâm vô cùng bận.
Trong phim làm Lâm Hi hôn La Dự, bên ngoài lại bị thầy Lạc yêu cầu phải đưa ra nhận xét mấy bữa học trước.
Giản Lâm ban đầu còn phản kháng, nói cậu đã nhận xét trong phim rồi.
Phương Lạc Bắc không biết hai chữ da mặt viết như thế nào, chỉ nói câu: "Đó là phản hồi với thầy La.
Thầy La là thầy La, thầy Lạc là thầy Lạc, không giống nhau."
Giản Lâm tại một khắc này khắc sâu nhận thức về Phương Lạc Bắc "Vô liêm sỉ".
Cố tình chính cậu lại nhịn không được.
Thích gần gũi, thích những điều "thầm kín" mà trong và ngoài vở kịch chỉ có hai người biết.
Lại bởi vì quá mức được bao dung được dung túng, sự lý trí và tính kiên định của cậu sẽ luôn bị loại bỏ khỏi cảnh quay: Phương Lạc Bắc gọi cậu, cậu liền từ phim trường chuồn ra, trình độ thân mật còn xa hơn ở trường quay đóng phim.
Tới cảnh quay Lâm Hi chủ động, ở phim trường, hai người làm bộ làm tịch, Giản Lâm hôn xong vừa nghe "Cut" "Được rồi" "NG", liền yên lặng lui về sau, cùng Phương Lạc Bắc kéo ra khoảng cách, đợi lên hậu trường, trang điểm lại, cùng tổ đạo diễn thảo luận cảnh diễn, tìm Trần Dương lấy nước uống.
Sau khi chuồn ra bên ngoài thì chỉ có hai người, Phương Lạc Bắc dựa vào tường, muốn tự Giản Lâm tới hôn, vẻ mặt tùy ý, bộ dạng như ta cần ta cứ lấy.
Giản Lâm lúc đầu còn cảm thấy, mình có thể dựa theo tiến độ của cốt truyện mà hôn Phương Lạc Bắc như cách anh hôn cậu.
Phương Lạc Bắc có thể làm được, cậu đương nhiên cũng có thể.
Chờ đến chủ động hôn mới phát hiện, cậu căn bản không có khả năng làm được, cảm giác cứ như bị lửa đốt, chỉ biết càng nóng thì càng hứng, sao có thể từ đầu tới đuôi duy trì một con điểm thấp trung bình?
Giản Lâm mỗi lần hôn đều muốn dựa vào người Phương Lạc Bắc, còn muốn ôm, ôm cổ, hôn cằm, kề tai nói nhỏ, không dán lên hôn thì không được tính.
Phương Lạc Bắc chưa bao giờ ngăn cản, cũng không nói cậu "Qua", tùy cậu làm.
Xong việc thì nói: "Hôm nay 0 điểm." "Không đạt tiêu chuẩn." "Thầy dạy em như thế nào? Rồi em học như thế nào."
Giản Lâm ban đầu cũng ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ mình, là có bao nhiêu không nhịn được?
Sau hai ba lần mới phản ứng lại là Phương Lạc Bắc cố ý.
Rất khó để duy trì trạng thái mà bạn thậm chí không chạm vào người từ đầu đến cuối.
Càng hôn càng muốn dán vào mới là chuyện thường tình.
Phương Lạc Bắc rõ ràng đã sớm biết cậu sẽ nhịn không được, còn muốn để tùy cậu, cũng không ngăn cản, xong việc lại hỏi cậu học như thế nào đây?
Vốn không phải là ước cậu mãi mãi không đạt tiêu chuẩn sao?
Giản Lâm rất có cảm giác mình bị lừa.
Vì thế đến lúc quay lại cảnh Lâm Hi chủ động hôn La Dự, Giản Lâm cũng cố ý "Cut" hai lần, còn có một lần lặng lẽ duỗi đầu lưỡi, dù sao ngoại trừ bọn họ cũng không ai biết, máy quay cũng không quay đến.
"Cut" xong Giản Lâm giống bình thường lui về sau, lại làm bộ làm tịch duỗi tay qua cho đại diễn ý bảo: "Thật xin lỗi."
Vương đạo: "Có cái gì mà xin lỗi, quay lại."
Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc mà nhìn Giản Lâm, nhấp môi, cái răng nhọn đè xuống môi dưới, đè xuống nơi mà vữa nãy Giản Lâm đã lén lút liếm, thầm cười, được rồi, to gan lớn mật cũng bắt đầu tự học rồi.
Đâu chỉ tự học, còn học vô cùng tốt.
Tập trung quay cảnh thân mật, lần cuối cùng chính là La Dự đến địa điểm giao hàng gần quán cà phê, giống như trước đây gọi Lâm Hi từ trong tiệm cà phê đi ra ngoài đưa.
Lâm Hi đưa đến, La Dự cùng cậu lặng lẽ hôn hai lần mới cầm cà phê xoay người trở về gặp khách hàng.
Mới vừa ngồi xuống, Lâm Hi gọi điện thoại, làm bộ làm tịch nói: "Xin hỏi anh quên cái gì sao?"
La Dự bước ra, có chút bất ngờ khi Lâm Hi còn chưa đi, nhưng trong lúc bất ngờ thì Lâm Hi túm cà vạt anh, đẩy người dán vào cửa lối đi an toàn rồi hôn anh.
Cảnh quay này sẽ có một khúc là: Lâm Hi đem người vào cửa, khi cánh cửa chính chậm rãi khép lại, Lâm Hi ôm cổ La Dự chủ động dán lên hôn.
Trong cảnh quay này sẽ không quay mặt của La Dự, chỉ có Lâm Hi, theo cánh cửa chính chậm rãi khép lại là một loạt động tác cùng cảm xúc biểu tình của Lâm Hi, biểu đạt chuyện sắp xảy ra phía sau cánh cửa.
Bởi vì là người cùng cửa phải phối hợp, bởi vậy từ khi bắt đầu cảnh quay thử, tới tới lui lui phải quay rất nhiều lần: Phía sau cửa, Lâm Hi ngước mắt, kéo người lại gần, dán lên, nâng cằm hôn môi, cửa chính khép lại.
Từ lúc bắt đầu quay, Giản Lâm đã không thể nào thành thật, dù sao phía sau cửa chỉ có bọn họ, cửa vừa khép lại cậu đã theo cảnh tiếp trong phim hôn lên.
Phương Lạc Bắc bị hôn đến lui về sau một bước, đứng yên, cong môi cười, lấy ánh mắt hỏi: Có phải đang quá kiêu ngạo rồi hay không?
Giản Lâm nhướng mày, lại ôm người hôn một cái.
Lại chụp, lại hôn, hôn rồi biến thành hôn sâu.
Thiếu niên không có kinh nghiệm, đầu lưỡi dùng không mượt, bên khóe môi bị chạm nhẹ hai lần, chạm đến mức Phương Lạc Bắc không còn bình tĩnh nổi, trái lại xoay người lại hôn lên.
Lần này đổi thành Giản Lâm dùng ánh mắt hỏi anh: Thầy Lạc có phải quá kiêu ngạo rồi hay không?
Phương Lạc Bắc buồn cười, nâng cằm cậu: Cố ý?
Hai mắt Giản Lâm híp lại: Còn không phải là học thầy sao.Thầy dạy rất giỏi.
Phương Lạc Bắc chủ động "Nhận thua", những lần sau khi quay, cửa vừa được đóng lại, không cần Giản Lâm, chính anh đã tự chân chống cửa, đẩy người ấn lên tường hôn
Cùng ngày đó "giờ tan học" cũng là anh ôm người hôn, hôn một hồi lại mạnh mẽ tăng level chuyển từ hôn môi sang hôn lưỡi.
Giản Lâm thở dốc, ngực nhanh chóng bị hôn mà phập phồng, không chỉ thế mà còn bị hôn cho ngốc, mặt đỏ tai hồng, cả người nóng bừng, lý trí cũng giống như đang bị thiêu đốt, vừa bị thiêu vừa nghĩ, có phải mình lại mất khống chế hay không? Đây mới là mất khống chế đúng chứ?
Nhưng cậu cũng không muốn sửa lại quỹ đạo của mình.
Ngay từ khi ở trong quán cà phê, cậu cùng Phương Lạc Bắc ngồi dưới quầy đã cầm lòng không được tự cam chịu trầm luân, chúng giống như một cái dây thừng trói cậu một cách chặt chẽ, tất cả, mỗi một thời khắc không muốn người khác biết đều túm cậu khiến cậu ngày càng chìm sâu hơn.
Giản Lâm đã có đoạn thời gian không ăn đồ ăn vặt mà Trần Dương chuẩn bị cho cậu, ở phim trường tuy rằng vẫn cùng đám Trần Dương bọn họ nói chuyện phiếm, nhưng cậu vẫn dành phần lớn thời gian trong trường quay để chuồn ra ngoài tới thế giới riêng của hai người.
Cậu đổi biệt danh cho Phương Lạc Bắc thành "Thầy giáo dạy thực hành", bản thân không cần phải "Nịnh nọt", mà mỗi ngày đều được ăn hộp đựng cơm mà Phương Lạc Bắc chuẩn bị.
Sợ bị người khác chú ý, cậu đã thỏa thuận với Phương Lạc Bắc về một nơi để đặt đồ ăn, mỗi lần sẽ đi qua bên kia lấy, lấy xong sẽ ăn tại chỗ, sau khi ăn xong thì đem hộp rửa sạch rồi cất lại chỗ cũ, ngày mai sẽ có món mới.
Cứ tiếp tục nhiều ngày, ngày nọ Trần Dương buồn bực mà nhìn Giản Lâm: "Cậu gần đây ở trường quay cũng đâu có ăn gì đâu nhưng sao tôi thấy cậu hình như béo lên một chút vậy?"
Giản Lâm nhanh chóng dừng lại, chịu đói bụng hai ngày, hai ngày đều không dám ăn bất cứ thứ gì, chỉ sợ lên màn hình không đẹp.
Trong hai ngày "Kiểm tra bài", thì bụng ục ục kêu lên bị Phương Lạc Bắc nghe được, hỏi cậu: "Trong bụng nuôi con ếch nhỏ hả?"
Giản Lâm không nói nên lời, tổng không thể nói đều tại anh cho em ăn, chỉ có thể hừ một tiếng, yên lặng dùng đôi mắt nhìn lại, im một lát mới mở miệng: "Oa."
Phương Lạc Bắc tại chỗ bị chọc cười, hôn hôn cậu, cảm thấy thiếu niên vẫn luôn ổn trọng cuối cùng cũng lộ ra một chút trẻ con.
Cực kì đáng yêu.
Vì thế không nhịn được mà càng thêm chiều chuộng.
Vốn dĩ ở trong phim trường, bởi vì cảnh tượng đều được xây dựng bên trong, để tiện quản lý nên chụp cảnh nào sẽ bật cảnh đó, những cảnh còn lại không sử dụng sẽ được tắt.
Trần Dương bọn họ đã ở trong lòng lén lút phun tào tám chục lần, các cảnh khác thì thôi đi, đến cả cảnh sân bóng rổ mở điện một chút thì làm sao vậy, ở đoàn phim nhàm chán như vậy, nếu sân bóng rổ mở thì có thể đi chơi bóng rổ rồi.
Kết quả là sân bóng rổ này vốn chưa mở cửa, gần đây đã mở ra.
Khâu Soái vội vã chạy về trường quay để có thể chơi bóng rổ cả mỗi ngày.
Giản Lâm phải đóng phim cho nên không thể đến chơi mỗi ngày, nên mỗi ngày vừa tan làm sẽ cùng Khâu Soái đánh một lúc.
Nói là một lát nhưng đôi khi trực tiếp đánh tới 11 giờ rưỡi tối, bị nhân viên quản lý trong trường quay nhắc nhở thời gian đã khuya mới cất bóng rời đi.
Trần Dương thật ra cũng muốn chơi lắm, nhưng hắn phải đi theo Giản Lâm cả ngày, khi Giản Lâm kết thúc công việc chơi bóng, hắn chỉ ngồi xổm bất động bên ngoài sân bóng.
Vân Dao hỏi hắn sao lại không đánh, Trần Dương giơ ngón tay giống như chó Bug, hai tay ôm ngực, ngón tay úp xuống, vẻ mặt u oán: "Đánh không được, không thể đánh, lột quýt nhiều quá, đầu ngón tay đau."
Thiếu chút nữa khiến Vân Dao cười ngã xuống ghế.
Mà sức sống của thanh xuân rất dễ thu hút ánh mắt người khác.
Lần nọ kết thúc công việc, Phương Lạc Bắc lái xe chở Vương đạo đi ngang qua, không xa không gần mà nhìn thấy hai nam sinh đang chơi bóng.
Khâu Soái mặc bộ đồ thể thao, Giản Lâm mặc chiếc áo thun tay ngắn, hai người chơi bóng 1V1, những cú nhảy của Khâu Soái đều là tư thế tiêu chuẩn, sức bật của Giản Lâm vô cùng tốt, khi nhảy lên muốn ném bóng vào rổ, cổ tay quay ra rồi ném bóng, vạt áo theo đó bị kéo lên lộ hơn phân nửa vòng eo thon gầy.
Xe điện đi qua, Vương đạo nhìn híp mắt cười, cùng Phương Lạc Bắc cảm khái: "Nhìn xem, tuổi trẻ thật tốt a.
Tấm eo gầy kia thật tấm tắc."
Vương đạo: "Lần mà tôi gầy như vậy cũng đã là ba mươi năm trước."
Phương Lạc Bắc nhìn lướt qua tấm eo gầy lộ ra dưới vạt áo, thầm nghĩ anh không cần ba mươi năm trước, ban ngày anh vừa mới ôm.
Xe đi ngang qua, Vương đạo vẫn còn quay đầu xem, lại cảm khái: "Không dễ dàng, trước kia chưa từng thấy Giản Lâm năng động như vậy ở trường quay."
Vương đạo: "Lúc này mới đúng đúng không, thiếu niên thì cần gì trưởng thành như vậy, phải nhảy nhót."
Phương Lạc Bắc lái xe, khóe môi cong lên.
Lúc ban ngày, Giản Lâm tới trước, cố ý trốn đi để chuẩn bị dọa anh nhảy dựng, chờ được anh đến thì trực tiếp nhảy xuống từ bậc cao, anh phản ứng kịp thời, xoay người duỗi tay đỡ một phen, hỏi: "Nhảy cái gì."
Giản Lâm: "Em là con thỏ, em thích nhảy."
Phương Lạc Bắc nhấp ý cười, trả lời Vương đạo: "Em ấy là con thỏ."
Vương đạo cho rằng đây là đang nói Giản Lâm thích nhảy nhót, tán thành: "Cũng không hẳn."
Ông thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhớ, lại than: "Chắc do ở trong này ngốc lâu rồi, sau khi thích ứng được hoàn cảnh mới thả lỏng, những thay đổi này trước kia không hề có."
Trước kia như thế nào, Phương Lạc Bắc không biết, nhưng anh hiểu, bởi vì anh cũng một đường từ diễn viên quần chúng đi lên.
Vương đạo vừa vặn cũng nghĩ đến điểm này, lại nói: "Không giống nhau."
Phương Lạc Bắc lái xe, quay đầu nhìn Vương đạo.
"Tình huống của hai người không giống." Vương đạo cũng nhìn Phương Lạc Bắc: "Tôi đoán lần đầu cậu đóng vai chính sẽ không ở đoàn phim thả lỏng như Giản Lâm bây giờ."
Phương Lạc Bắc: "Đó là bởi vì không gặp được tiền bối nào tốt như tôi."
Vương đạo nghẹn họng, quay đầu: "Cái đồ không biết xấu hổ!" Vậy cũng có thể dát vàng lên trên mặt mình sao?
Vương đạo muốn tiếp tục mắng, lại nghĩ đến Phương Lạc Bắc một đường bước lại đây quả thật không may mắn được như Giản Lâm bây giờ, dừng một chút, bỏ đi, không mắng nữa.
Không ngờ, nam diễn viên bên cạnh chủ động đòi mắng, kêu ông mắng thêm vài câu đi.
Vương đạo: "?"
Phương Lạc Bắc buồn bã nói: "Mắng nhiều như vậy, mắng nữa xem tôi có thể cải tà quy chính không."
Vương đạo nghĩ đến những yêu hận tình thù hệ liệt có thể làm nổ tung mạng Internet: "Thôi bỏ đi, cậu cứ tiếp tục đi, đừng sửa lại."
Phương Lạc Bắc cong cong khóe môi: "Ừm."
Vì thế trong "giờ tan học" ngày hôm sau, Phương Lạc Bắc hôn hôn, cách một lớp quần áo duỗi tay chạm vào eo Giản Lâm mấy lần.
Giản Lâm sửng sốt, eo bị sờ vào cảm giác cứ quái quái.
Phương Lạc Bắc chậm rãi giải thích: "Ngày hôm qua anh hỏi đạo diễn, có cần anh cải tà quy chính không."
Giản Lâm nghe: "Sau đó?"
Phương Lạc Bắc: "Ông ấy kêu anh đừng sửa, tiếp tục đi." Nói xong, ôm người tiếp tục hôn.
"?"
Giản Lâm nghiêm trọng hoài nghi, "Tiếp tục" của Vương đạo cùng "Tiếp tục" Phương Lạc Bắc, căn bản không phải cũng một ý đúng không.
Cũng giống như mà lý giải của cậu về cảnh diễn thân mật cùng lý giải của Vương đạo, căn bản không phải một chuyện giống nhau.
Giản Lâm: Quay xong rồi có thể quay phần sau của cốt truyện.
Vương đạo: Quay xong rồi, có thể quay cảnh Lâm Hi lên giường với La Dự.
Giản Lâm: "?"
Vương đạo giải thích: "À, không phải cảnh giường chiếu, chính là cảnh mà La Dự cùng Lâm Hi phát sinh quan hệ."
Giản Lâm: "......" Này có cái gì khác nhau chứ hả?
Xác thật không giống nhau.
Bởi vì theo Vương đạo, trong giai đoạn này cảnh diễn thân mật chính là sự vững vàng trong quan hệ của Lâm Hi cùng La Dự, phát sinh quan hệ không giống như khi Lâm Hi dọn ra khỏi phòng ngủ phụ, La Dự đưa thẻ mua người, là mối quan hệ của cả hai được định hình lại.
Trong cốt truyện, La Dự cùng Lâm Hi phát sinh quan hệ ở nhà của La Dự, cũng là lần đầu tiên từ khi Lâm Hi dọn ra khỏi nhà đến lại nhà của La Dự.
Vương đạo không muốn quay cảnh giường chiếu, nhưng vẫn muốn để mối quan hệ của hai người lần nữa được định hình thì vẫn yêu cầu quay một ít cảnh quay liên quan.
Theo phương pháp quay phim chung, hai nhân vật chính được quay cảnh thân mật trước khi quan hệ, hôn nhau, cởi quần áo và nằm trên giường đều là phương pháp quay phim thông thường.
Vương đạo không quay như vậy, cảnh quay phát sinh quan hệ của La Dự và Lâm Hi mà ông quay, một là quay cảnh La Dự mang Lâm Hi tiến phòng ngủ chính, cánh cửa khép lại, hai là buổi sáng ngày hôm sau sau khi lên giường, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, La Dự nằm ở trên giường, Lâm Hi ngồi ở trên eo anh cúi người hôn anh.
Vương đạo cường điệu: "Trong phần này, không nhất thiết phải quay ham muốn mà là tình yêu.
Chúng tôi muốn thể hiện sự định hình lại mối quan hệ giữa hai người.
Việc thể hiện quá trình lên giường là vô cùng quan trọng, cảnh lên giường thì không cần thiết"
Giản Lâm yên lặng hít sâu: Nói trắng ra thì vẫn là cảnh diễn thâm mật.
So với lúc trước còn thân mật hơn, còn là giường, còn là ngồi trên eo.
Chờ đến lúc quay, Giản Lâm mới biết được cái gọi là buổi sáng ngày hôm sau ngồi trên eo, căn bản không phải là cái mà cậu cho rằng mình sẽ đè người xuống dưới sau khi ngủ dậy, "Buổi sáng ngày hôn sau" cùng không phải là "Đã mặc quần áo"
Cái Vương đạo muốn chính là: La Dự chỉ mặc một cái quần lót nằm dựa vào đầu giường, Lâm Hi mặc áo sơ mi của anh, vạt áo bị kéo ra, trên chân là một đôi vớ trắng, ngồi ở trên eo La Dự, cúi người hôn môi.
Vương đạo lại lần nữa lặp lại cường điệu, cái ông muốn quay không phải là dục, mà là tình, cảnh quay này khi ánh sáng rọi vào, chiếc rèm mỏng được rọi vào mảnh ánh vàng, hiệu quả của toàn bộ cảnh quay sẽ trông vô cùng sáng ngời thoải mái thanh tân.
Lại chỉ vào giường, xúc động nói với Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm đang mặc áo choàng tắm dài nói: "Hai người phải dùng nghệ thuật ánh mắt để khai quật cảnh lăn giường này."
"Đây là giường sao? Không, không phải."
"Đây là thổ nhưỡng tẩm bổ cho tình cảm của hai người."
"Hai người ở chỗ này tiến hành một đợt sinh mệnh va chạm mạnh, sinh ra năng lượng biến động giống như núi lửa phun trảo!"
"Sao chổi đâm địa cầu.
Ầm!"
Giản Lâm bị một tiếng "Ầm" cuối cùng dọa cho hoảng sợ, tại chỗ giật mình một cái.
Phương Lạc Bắc ăn quýt, chậm rãi nói: "Ừm."
Vương đạo nghiêng đầu nhìn anh: "Ừm?"
Phương Lạc Bắc bình tĩnh mà vừa ăn vừa nói: "Đã biết.
Cuối cùng sẽ hạ là sắc tình." [ she了.
]
Giản Lâm: "...............".