Diễn Giả

Chương 45






Phương Lạc Bắc khép kịch bản lại: Cái tên chó chết này.

6 giờ sáng hôm sau, Giản Lâm đợi ở trạm xe buýt gần khu biệt thự, Nhị Béo đi chiếc xe nhỏ của mình dừng lại.

Sau khi lên xe, Giản Lâm trầm mặc, trên mắt xuất hiện hai quầng thâm.

Nhị Béo trầm mặc, trên mắt cũng xuất hiện hai quầng thăm.

Hai người ai cũng không nói gì, nhấn ga rời đi.

Đi được một lát, Nhị Béo mới lấy lại tinh thần, chậc một tiếng nói: "Tao mẹ nó cả một buổi tối không ngủ."
Giản Lâm ôm cánh tay ngồi ở bên cạnh: "Đi ăn trộm?"
Nhị Béo phảng phất như không nghe thấy, lại chậc một tiếng, nhớ lại lại điều gì đó, một lát sau nói: "Da mặt của con gái rất mềm." Vừa nói hắn vừa lấy bàn tay da thịt cứng cáp chạm lên môi mình.

Giản Lâm chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái.

Nhị Béo ha ha cười ngây ngô.

Giản Lâm lại chậm rãi quay đầu lại.

Lại đi thêm một lát, Nhị Béo nhíu mày, nói thầm: "Bộ dáng này của tao có trông giống quá tuỳ tiện không?"
Giản Lâm lại chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Nhị Béo tự mình an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, không giống."
Giản Lâm quay đầu lại.

Một lát nữa, Nhị Béo xoa xoa mặt: "Ai u, mặt già rồi cũng đỏ, thật xấu hổ xấu hổ."
Giản Lâm chậm rãi quay đầu.

Nhị Béo giống như bị đa nhân cách, tự mình nói với mình: "Không được không được, mình phải đoan chính, nhất định phải đoan chính."
Giản Lâm quay đầu lại.

Nhị Béo lại thở dài: "Mà cũng không cần, cũng chỉ dám hôn một cái."
Tiếp theo nắm chặt tay nghiến răng: "Mày có phải nam nhân hay không, mày có phải nam nhân hay không, sao không có khí thế gì thế, sao không hôn thêm một cái hả!"
"......"
Giản · mơ màng· Lâm nhấn nút cửa sổ xe để làn gió sáng sớm thổi vào, giúp mình tỉnh táo cũng thuận tiện giúp Nhị Béo tỉnh luôn.

Kết quả Nhị Béo căn bản không thể tỉnh, còn đang đắm chìm tình yêu trong đầu, xe đi đến cổng trường quay, vừa thấy khách sạn đã bắt đầu khẩn trương, trông vô cùng hăng hái, mặt mày đỏ lừ, vẻ mặt như ăn phải thuốc, đưa Giản Lâm đến, không nói hai lời đã lập tức quay đầu rời đi.

Giản Lâm cũng không tốt hơn Nhị Béo chỗ nào, cậu đã quen phải bình tĩnh, vì thế mãi cho đến khi trường quay bắt đầu làm việc, cũng vẫn còn lâm vào trạng thái trầm mặc không nói gì.

Trần Dương hoàn toàn phục, cả một buổi tối rồi mà vẫn còn như vậy á hả?
Kết quả rất nhanh Trần Dương đã phát hiện mình sai rồi, sự trầm mặc của Giản Lâm trải qua một đêm, đến bây giờ không chỉ đơn giản là trầm mặc nữa, mà là trầm mặc mà còn cười thầm.

Cũng không biết có cái gì mà vui vẻ dữ, vui đến mức tự mình đắm chìm luôn, vừa ngồi xuống là bắt đầu cười, ánh mắt còn có tia sáng mà người khác không dễ gì phát hiện.

Uống lộn thuốc hả?

Không chỉ là uống lộn thuốc, hôm nay "Nịnh nọt" cũng không chuẩn bị, tổ tông ơi, cháo cùng đồ ăn của cậu đi đâu rồi?
May mà vẫn không trễ công việc, quay tiếp cốt truyện ngày hôm qua, cảnh diễn đêm mưa.

Ngày hôm qua là cảnh diễn một mình, hôm nay là cảnh diễn chung.

Trong cốt truyện La Dự cầm ô xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cách một tấm cửa kính cùng Lâm Hi ngồi gần ô cửa sổ nhìn nhau, La Dự đi vào trong tiệm, Lâm Hi đứng dậy, hai người cùng nhau đóng cửa rời đi, đi bộ đến lấy xe.

Mới vừa bắt đầu làm việc, các bộ phận đang điều chỉnh, chưa quay chính thức, Giản Lâm tự pha cho mình một tách cà phê Americano, mới uống được mấy ngụm thì Phương Lạc Bắc đẩy cửa đi vào.

Giản Lâm liếc mắt nhìn cửa một cái, giơ cà phê ở bên miệng, yên lặng xoay người đưa lưng về phía cửa, ngẩng đầu uống ——
Đừng nhắc đến ngày hôm qua, đừng nhắc đến.

Đó chỉ là thời niên thiếu ngang ngược, tuổi trẻ khí thịnh, nghé con mới sinh không sợ cọp thôi.

Cũng đừng hỏi vì sao mới sáng đã rời đi.

Hỏi thì cậu sẽ trả lời dậy sớm, thức dậy sớm, ngủ sớm dậy sớm cho nên đi trước.

Giản Lâm: Mình phải bình tĩnh.

Kết quả uống gần hết ly Americano, phía sau quầy bar một chút động tĩnh cũng không có, qua một lát thì ngoài cửa truyền đến thanh âm, rồi trở về yên lặng.

Giản Lâm dừng một chút, xoay người, căn bản không còn ai, Phương Lạc Bắc đi vào lại đi ra ngoài, ở phía sau quầy cà phê anh có để lại một hộp đồ ăn, dưới hộp đồ ăn là một tờ khăn giấy trong tiệm, trên tờ khăn giấy là hai chữ viết tay: Ăn đi.

Hộp đồ ăn vẫn còn nóng, bên trong có ba tầng, cơm chiên, bít tết, trái cây.

Giản Lâm mở hộp ra rồi lại đậy nắp lại, ngước mắt nhìn ra bên ngoài, Phương Lạc Bắc đang đứng ở chỗ Vương đạo, hai người nhìn màn hình theo dõi rồi trò chuyện gì đó, không nhìn sang bên này.

Giản Lâm để hộp thức ăn xuống dưới quầy cà phê, lại đi ném ly giấy uống hết vào thùng rác, chỉ một buổi sáng mà tâm trạng lên xuống phập phồng, cũng không bình tĩnh hơn Nhị Béo bao nhiêu, kết quả vẫn là bị một phần ăn dỗ cho cất đuôi.

Tổng kết một chút thì đại khái như thế này: Cậu tuy rằng "Thời niên thiếu khinh cuồng", "Cuồng" đến mức khi mà bản thân nhớ lại cũng thấy thẹn, nhưng may mắn mà cậu không mù.

Đúng, chú Lạc là người tốt.

Nấu cơm cũng vô cùng ngon.

Mà những chuyện này không có ai ở trường quay biết, chỉ có bọn họ biết thôi.

Đến khi chuẩn bị quay chính thức, hai người đứng cạnh nhau mới ở dưới mí mắt của đạo diễn yên lặng nhìn nhau một cái.

Ánh mắt Phương Lạc Bắc: Buổi sáng chạy cái gì.

Giản Lâm: Em không chạy, thức dậy sớm thôi.

Phương Lạc Bắc: Đồ ăn nhớ phải ăn.

Vương đạo giảng diễn: "Lâm Hi liếc mắt nhìn đến ống quần tây rất đúng chỗ."

Giản Lâm quay đầu lại, nghiêm túc mà đồng ý, tựa hồ đang đáp Vương đạo, cũng tựa hồ là đang đáp Phương Lạc Bắc: "Vâng."
Vương đạo gật đầu.

Phương Lạc Bắc cong môi.

Và quá trình quay nửa ngày ngắn ngủi vào buổi sáng này diễn ra rất suôn sẻ.

Dù là nhìn nhau qua cửa sổ hay nhìn xuống quần, cảm xúc và biểu cảm của Giản Lâm đều được kiểm soát rất tốt, và hiệu quả còn sống động hơn so với Vương đạo dự kiến, nhất là khi Lâm Hi nhìn thấy La Dự bước vào cửa rồi đứng dậy đối mặt với La Dự, nhìn xuống quần tây, sau đó nhướng mắt nhìn nhau, ánh mắt cậu thay đổi——
Vương đạo: "Hoàn mỹ!"
Phương Lạc Bắc sau khi quay xong nói giỡn, ý bảo ống quần của mình: "Chuyện này thì có gì thú vị?"
Vương đạo xua xua tay vơi anh, mặc kệ: "Cậu không hiểu."
Giản Lâm cũng nhìn anh: "Anh không hiểu."
Vương đạo: "Đúng thế!"
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm, mím môi cười, khẩu khí chậm rãi nửa thật nửa đùa, tựa hồ là đang nói cảnh quay, cũng có thể là không phải: "Ừ, đương nhiên là không hiểu, dù sao thì cũng là tôi bung dù vào ngày mưa to đến ống quần cũng ướt mà."
Giản Lâm ngước mắt nhìn, mím môi, rồi lặng lẽ nhìn qua chỗ khác, trong mắt là ý cười.

Phương Lạc Bắc cũng quét mắt nhìn Giản Lâm: "Cũng không biết đau lòng chú một chút."
Giản Lâm quay đầu lại: "Không phải cũng đã đi theo chú sao?"
Vương đạo cho rằng bọn họ đang nói về cốt truyện của La Dự và Lâm Hi, mở miệng đồng ý: "Đúng thế!"
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm: "Đi theo mà không phải vẫn chạy sao."
Giản Lâm không nói nữa.

Vương đạo nói tiếp: "Lâm Hi trước đó chạy không phải bình thường sao, không chạy thì phải ở lại gặp quỷ." Lại nói: "Nhưng giờ không chạy nữa là vì động lòng."
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm, sâu kín: "Nhưng vẫn muốn chạy."
Giản Lâm: "......"
Vương đạo ngẩng đầu: "?"
Phương Lạc Bắc: "Phải theo dõi chặt chẽ."
Vương đạo tiếp tục cho rằng đây là đang nói về Lâm Hi: "Vậy thì đương nhiên rồi, vịt nấu chín còn có thể bay, nói chi đến tiểu thiên nga."
Phương Lạc Bắc ừ một tiếng: "Tiểu thiên nga phải nuôi cho béo, béo thì không thể đứng nổi nữa."
Vương đạo ha ha cười: "Cậu nằm mơ đi, chỉ cần có chứng minh nhân dân là có thể đi tàu điện ngầm mà không cần bay."
Phương Lạc Bắc không nhiều lời, quét mắt nhìn Giản Lâm, Giản Lâm cũng nhìn lại, giữa hai người có vài điều mà chỉ hai người mới hiểu.

Sau cảnh diễn đêm mưa trong quán cà phê, La Dự cùng Lâm Hi bước vào thời kỳ ổn định.

La Dự thường xuyên tới tiệm cà phê, Lâm Hi tiếp tục làm công.

Lâm Hi đứng sau quầy, La Dự gọi đồ uống rồi sẽ vào trong tiệm, ngồi ở nơi có thể nhìn thấy Lâm Hi.

Cho dù Lâm Hi có bận hay không, La Dự khi đến đều sẽ để lại vài tờ giấy, có đôi khi là nói mấy câu, có đôi khi là vẽ tranh.

Khi La Dự rời đi, anh sẽ bê khay đựng đồ uống đến quầy, Lâm Hi thấy liền đi qua lấy, vừa vặn trộm đi tờ khăn giấy.

Đó là bí mật của riêng hai người, là bí mật của một góc quán cà phê.


Một ngày nọ, Luo Yu ngồi lâu hơn bình thường, khi rời đi, anh không để lại cho Lin Xi một chiếc khăn giấy viết tay, mà là một tờ giấy a4 gấp lại dưới khay.

Có đồng nghiệp, Lâm Hi không tiện đọc nên lặng lẽ gấp tờ giấy và nhét vào túi của tạp dề dây, khi cửa hàng vắng khách, cậu tìm một nơi không có ai và lấy nó ra ——
La Dự vẽ một bức tranh Lâm Hi đang làm việc phía sau quầy.

Trước khi quay cảnh này, Phương Lạc Bắc không ở đó, Vương đạo thuận miệng nói với Giản Lâm: "Vẽ là một công việc tốn thời gian và sức, bình thường chỉ vẽ chơi chơi, nếu không phải vẽ người mình thích thì chẳng ai đi tốn thời gian như vậy."
Giản Lâm nghe xong, bất động thanh sắc cong môi cười.

Chờ đến khi quay đoạn này, bức tranh trong cốt truyện đương nhiên phải có, nhưng không có khả năng là Phương Lạc Bắc vẽ, mà phải là đạo cũ được chuẩn bị sẵn.

Kết quả sau khi quay xong cảnh La Dự vẽ Lâm Hi, Phương Lạc Bắc đã đưa bức tranh mình vẽ cho Giản Lâm: Không tinh tế nhưng đủ hoàn chỉnh ——
Không phải bức vẽ trong phim mà La Dự vẽ Lâm Hi, mà là bức vẽ Giản Lâm nằm nhoài bên cửa sổ cho cá ăn.

Vẽ cá xong còn ghi hộ lời thoại cho cá: No muốn chết.

Giản Lâm nhìn mà cười không ngừng, cười xong cậu gấp lại, không đưa cho Trần Dương, lúc trở về khách sạn sẽ nhét vào vali.

Mà trong khoảng thời gian này Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc, cũng giống như hai người trong phim, đang trong thời kỳ ổn định và hòa bình.

Trong phim, bọn họ là La Dự cùng Lâm Hi, bên ngoài bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau.

Mà Giản Lâm không dậy sớm chuẩn bị "Nịnh nọt" nữa, ngược lại là Phương Lạc Bắc sẽ chuẩn bị cho Giản Lâm một hộp đồ ăn, hộp đồ ăn này không gọi "Nịnh nọt", mà gọi là "Nuôi cho lớn".

Giản Lâm cũng đổi tên tổ riêng của mỗi mình Phương Lạc Bắc trở thành "Lạc đầu bếp".

Ngoài cái này ra, họ không làm gì nữa, Giản Lâm cũng không lại trốn ra ngoài đoàn phim.

Theo lời mà Nhị Béo phân tích chính cậu ta thì: "Hôn thì hôn, nhưng lửa chưa cháy, thời cơ thưa đến, đồng chí như tao vẫn cần phải nỗ lực."
Giản Lâm nghe xong tin nhắn thoại của Nhị Béo, cảm thấy tiến độ của chàng béo cũng không hơn cậu là nhiêu.

Ngẫm lại cũng đúng, cô gái quầy tiếp tân hẹn hò với Nhị Béo làm gì lắm chiêu trò như chú Lạc.

Nhị Béo là hối hận ngày đó mình không thể hôm thêm hai cái, không giống cậu, có người gõ cửa lừa gạt hôn thêm một cái.

*
Theo kịch bản trong phim, Cảnh Khâu trước đó thiếu chút nữa cái nhau với Lâm Hi đã đến tìm cậu, còn chủ động xin lỗi.

Bởi vì Cảnh Khâu lúc trước gặp Lâm Hi ở nhà La Dự đã nói không ít lời khó nghe, cũng nói La Dự ghê tởm, nói công việc thực tập của này của cậu ta, cậu ta tởm, lúc về sẽ từ chức.

Nhưng trên thực tế, Cảnh Khâu căn bản không từ chức, bởi vì công việc này rất khó để có: Vừa không chậm trễ việc học trên trường, cũng không vất vả, tiền lương cũng ổn, mối quan hệ với các đồng nghiệp rất tốt, không chỉ thế còn học được không ít thứ.

Mà đến lúc đối mặt với La Dự, vẻ mặt của Cảnh Khâu khi ấy cũng không giống như lúc đối mặt với Lâm Hi, khó chịu hay tức giận, ngược lại còn là tư thế cúi thấp người, lễ độ tôn trọng.

Cảnh Khâu rất nhanh đã nhận ra, những lời mà cậu ta nói với Lâm Hi, bất quá chỉ là để nâng cao đạo đức của bản thân, tùy ý đánh giá hay dẫm đạp một cách bừa bãi.

Mà việc có thái độ hoàn toàn khác khi thấy La Dự chứng minh rằng cậu ta cũng chả khác gì với những tên tiểu nhân nhìn những người thuộc tầng lớp thượng lưu gọi đồ ăn, cậu ta không có tư cách để đánh giá Lâm Hi, thậm chí là phủ nhận hay ầm ĩ.

Cậu ta chính là kẻ khi nhìn thấy ông chủ sẽ ăn nói khép nép, còn khi thấy Lâm Hi sẽ nói ba cái lời ra vẻ như thật chính đáng thật kiêu ngạo, vì kiếm tiền, tới lúc lựa chọn vẫn sẽ bại với hiện thực của người bình thường.

Lâm Hi cuối cùng cũng tha thứ Cảnh Khâu.

Cảnh quay này của Cảnh Khâu cùng Lâm Hi, bị Trần Dương, Vân Dao điên cuồng chửi mắng.

Trần Dương: "Bạn nói thật là nực cười, lúc trước thấy Lâm Hi mắng khó nghe như vậy, đến lúc quay đầu nên tiếp tục quỳ liếm ông chủ thì tiếp tục quỳ liến."
Vân Dao khinh thường: "Bà đây khinh thường cậu ta!"

Khâu Soái: "Đây mới là hiện thực được không".

Giản Lâm đồng ý lời Khâu Soái nói, hơn nữa còn nói: "Việc mà cậu ta xin lỗi rồi hòa giải với Lâm Hi chưa chắc đã xuất phát với mục đích thuần khiết."
Vân Dao: "Sao lại thế?"
Khâu Soái: "Cậu ngốc quá, đương nhiên là bởi vì La Dự.

La Dự là ông chủ của Cảnh Khâu, La Dự lại coi trọng Lâm Hi, Cảnh Khâu nằm mơ cũng muốn bản thân thuộc tầng lớp trung lưu để đủ tiêu chuẩn theo đuổi Giang Hiểu Vân, yêu đương với cô ấy, điều đó khiến La Dự có quan trọng không, có phải hòa giải với Lâm Hi không thì đây vẫn là cơ hội ngàn năm có một."
Trần Dương: "Đây là cậu đoán hay là kịch bản sau này."
Khâu Soái hừ hừ.

Ba người khác đều nhìn cậu ta.

Khâu Soái: "Đương nhiên là của kịch bản sau này."
Nội dung kịch bản mới của Khâu Soái mới lấy được chính là: Trong bữa trưa, Cảnh Khâu trên hành lang của công ty gọi điện thoại cho Giang Hiểu Vân, để thảo luận chuyện Lâm Hi cãi nhau với mẹ rồi rời nhà trốn đi.

Lúc gọi điện thoại, Cảnh Khâu thoáng nhìn thấy bóng dáng của La Dự, cố ý để La Dự nghe được.

Khâu Soái: "Xem đi, đây không phải là cố tình đưa rắc rối của Lâm Hi đến trước mắt của La Dự sao?"
Trần Dương chẹp miệng: "Đây là anh hùng cứu mỹ nhân à."
Nói xong, ba người lại nhìn về phía Giản Lâm: Đến đây đi, thời khắc để hiểu cốt truyện đó.

Kịch bản mà Giản Lâm nhận được không có La Dự: Lâm Hi bởi vì vừa làm công vừa trộm ôn bài, sau khi bị mẹ mình phát hiện cậu có suy nghĩ muốn đi học, hai mẹ con cãi nhau, Lâm Hi vẫn kiên trì muốn đi học, mẹ cậu nói cậu là người đàn ông duy nhất trong gia đình, phải gánh vác trách nhiệm gia đình.

Sau một hồi cãi nhau, mẹ của Lâm Hi khóc lớn, nói Lâm Hi cút, sau khi Lâm Hi chạy khỏi nhà đã tạm thời đến nhà của bà Chu, ngày thường cứ theo bình thường đến tiệm cà phê đi làm, chỉ là không còn lợi dụng thời gian rãnh để đọc sách nữa, bởi vì lúc cãi nhau, mẹ của Lâm Hi đã xé hết những cuốn sách cậu dùng để ôn tập.

Ba người: "......"
Vân Dao hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy: "Sao lại......"
Khâu Soái: "Cũng không có cách nào, bởi vì hoàn cảnh của họ thôi."
Trần Dương không nói gì, Giản Lâm cũng không nói.

Vân Dao: "Học thì vẫn phải học chứ." Nói xong bỗng nhiên câm miệng, thật cẩn thận nhìn sang Trần Dương cùng Giản Lâm.

Trần Dương vẻ mặt không sao cả: "Gì chứ, có gì đâu, tôi vốn là đứa thất học, cũng không có đầu óc để học, ngày nào cũng phải ngồi một chỗ để đọc sách làm bài tập có mệt không chứ, cũng không phải học bá như người ta, môn nào cũng thi được hơn trăm điểm."
Nói xong nghĩ đến cái gì, cũng bỗng nhiên câm miệng, nhìn sang Giản Lâm.

Đề tài này thật sự không tốt, Khâu Soái nói sang chuyện khác, vừa vặn đạo diễn đến gọi người, Giản Lâm từ ghế nghỉ chân đứng dậy.

Lúc cậu đừng dậy, Phương Lạc Bắc đang ngồi trên ghế chỗ kia cũng ngước mắt nhìn cậu, nếu là ngày thường, Giản Lâm sẽ nhìn qua, ăn ý mà liếc nhau một cái, nhưng lúc này thì không
Giản Lâm không biết nghĩ đến cái gì, lúc đi vào hậu trường lông mày cậu nhẹ cau lại.

Phương Lạc Bắc có chút ngoài ý muốn, thu ánh mắt, nhìn về phía Trần Dương bên kia.

Không biết ba người họ đang nói gì, chỉ thấy Trần Dương vẻ mặt ảo não giơ tay vỗ miệng vài cái.

Lại nhìn về phía Giản Lâm, cậu đã khôi phục vẻ mặt bình thường, đứng bên cạnh Vương đạo xem màn hình phát lại, Vương đạo nói gì mà cậu cười một cái, vẻ mặt vui vẻ sáng ngời.

Cái nhíu mày cùng lạnh lùng khi nãy giống như chỉ là ảo giác của người khác.

Phương Lạc Bắc nghĩ nghĩ, cầm lấy kịch bản tùy tiện lật mấy trang phía trước, thấy đoạn kịch bản La Dự nghe thấy Cảnh Khâu đứng ở hành lang công ty gọi điện thoại và một vài trang kết thúc——
La Dự đặt thẻ ngân hàng lên bàn, để trước mắt Lâm Hi, nhìn cậu: "Không phải không thể trở về đi học, chỉ cần em có thể có đồng ý đưa ra lựa chọn."
Lại còn cổ vũ: "Đừng sợ, dũng cảm lên."
Lâm Hi nhìn tấm thẻ trên bàn, bình tĩnh nhướng mi: "Đây không phải là lựa chọn, là anh muốn mua tôi."
Phương Lạc Bắc khép kịch bản lại: Cái tên chó chết này..