Diễn Giả

Chương 37






Vừa dứt lời, một bóng người đi ngang qua cửa sổ.

Ngày hôm sau.

Địa điểm quay phim: Nhà La Dự.

Nội dung quay phim: La Dự mang Lâm Hi về nhà.

Các cảnh quay trong phim lần lượt là huyền quan, phòng khách, phòng ngủ phụ, những cảnh diễn riêng sẽ là phòng khách, phòng tắm trong phòng ngủ phụ và phòng ngủ phụ.

Toàn bộ nội dung cốt truyện là: La Dự mang Lâm Hi về nhà, nói Lâm Hi đừng suy nghĩ gì cả, đi tắm trước đi.

Sau khi Lâm Hi bước vào phòng ngủ phụ, La Dự đứng ngoài phòng khách gọi điện thoại, nhờ người đến xử lý tên X ca đã được đưa đến bệnh viện để giải quyết mọi chuyện cho Lâm Hi.

Sau khi cúp điện thoại, La Dự xoay người bước vào phòng ngủ phụ muốn nhìn Lâm Hi, thế nhưng lúc đi vào thì anh lại không thấy Lâm Hi bên trong, lúc đó trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, động tác định đóng cửa dừng lại.

Anh không đi nữa mà vào phòng, đứng trước cửa phòng tắm, đầy cửa ra, nhìn thấy Lâm Hi đang tắm qua tấm kính cùng hơi nước từ bên trong phòng tắm.

Lâm Hi không biết La Dự đã vào, cho dù trong lòng cậu đã có chút yên tâm, thế nhưng cả người có chút hoang mang, ngồi trước cửa sổ phòng mờ mịt.

La Dự gõ cửa tiến vào, đem cho Lâm Hi một ly nước ấm, đề cập đến chuyện đã được giải quyết rồi nhắc Lâm Hi không cần lo lắng.

Cuối cùng, La Dự hôn môi Lâm Hi.

Đối với những cảnh nhỏ này trong một cảnh lớn, đoàn phim vì để đề cao hiệu suất, những cảnh riêng của diễn viên sẽ được chia ra tổ A tổ B quay.

Sáng sớm, Vương đạo sẽ quay cảnh La Dự dẫn Lâm Hi về nha trước, sau đó sẽ phân tổ A và tổ B
Tổ A, Ngô đạo phụ trách cảnh La Dự ở phòng khách gọi điện thoại.

Tổ B sẽ là cảnh Lâm Hi đi vào phòng ngủ và đi tắm.

Bởi vì thế tất cả thiết bị quay phim đều được dựng ở nhà La Dự, cộng thêm rất nhiều nhân viên công tác, trong trường quay giờ đây rất ầm ĩ.

Trong khung cảnh ồn ào này, tại huyền quan, khi đang chờ đợi, Phương Lạc Bắc nhìn về phía Giản Lâm đứng ở một bên lướt điện thoại, ngữ điệu như thường hỏi: "Không dùng điện thoại mới sao?"
Giản Lâm cũng vẫn là bộ dáng như thường: "Vâng."

Cửa mở ra, Phương Lạc Bắc dựa khung cửa, trong tay anh là một chai nước khoáng, tư thái chậm rãi.

Giản Lâm đứng trước huyền quan, cúi đầu nghịch điện thoại, không nói gì,
Phương Lạc Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, Giản Lâm không phản ứng.

Nhìn một chút nữa vẫn không phản ứng
Phương Lạc Bắc: "Buồn bực sao?"
Giản Lâm cúi đầu lướt di động: "Không có."
Phương Lạc Bắc: "Tâm trạng không tốt?"
Giản Lâm rốt cuộc cũng rời tầm mắt ra khỏi điện thoại, lạc hướng sang bên cạnh: "Không có a." Ánh mắt trong trẻo, không giống như đang nối dối.

Phương Lạc Bắc uống nước, nhướng mày như kiểu sao cũng được, gật đầu: "Ừ."
Một lát sau lại là giọng điệu như đang hàn huyên: "Cảnh hôn đầu tiên đáng ra là ở huyền quan này, nhưng hôm qua đã quay, cho nên hôm nay đã bị bỏ."
Giản Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nhìn lên.

Phương Lạc Bắc nhìn cậu, như đang thảo luận về phim: "Thực sự không nên có cảnh hôn ở huyền qua.

Từ góc độ của La Dự, vừa vào nhà đã hôn thì sao có thể dừng lại đợi Lâm Hi đi tắm còn mình thì gọi điện thoại.

Đúng không?"
Giản Lâm đã tưởng tượng trong đầu: "......"
Phương Lạc Bắc sâu kín: "Ừm, đúng"
"......"
Giản Lâm không đứng ở huyền quan nổi nữa, di động cũng không chơi nổi nữa, yên lặng xoay người.

Cậu muốn đến phòng khách, nhưng phòng khách đều đang có nhân viên tổ A, muốn vào phòng bếp thì bên trong đã có những nhân viên công tác đang rãnh ngồi, còn về phòng ngủ phụ thì đã bị tổ B chiếm.

Giản Lâm dừng lại, quyết định đi ra ngoài tìm Trần Dương bên ngoài hậu trường.

Còn chưa kịp đi, thanh âm của Phương Lạc Bắc truyền đến từ phía sau: "Còn có phòng ngủ chính."
Còn nói: "Phòng La Dự, Lâm Hi không thể vào nhưng cậu thì có thể."
"......"
Giản Lâm yên lặng hít một hơi xoay người, Phương Lạc Bắc dựa khung cửa cười vô cùng xấu xa, rõ ràng là muốn đùa người khác nhưng cuối cùng cũng tự mình hiểu, đạt được liền cảm thấy rất thoải mái—— Phương Lạc Bắc nghiêng người né, ý bảo cậu đi đi.

Không có gì lạ khi Giản Lâm không thèm đi đến cửa mà đi vào nhà ăn, đi đến bên cửa sổ, tay chống lên bệ cửa sổ trực tiếp nhảy ra ngoài.


Phương Lạc Bắc nhìn mà cười không ngừng.

Chờ đến khi quay xong cảnh ngoài huyền quan, Phương Lạc Bắc ở lại tổ A bên ngoài, còn Giản Lâm đi vào phòng ngủ phụ, nơi Vương đạo đang ngồi bên trong.

Tổ B cũng chỉ quay cảnh Lâm Hi tắm trong phòng ngủ phụ.

Và hình ảnh mà Vương đạo muốn chính là: Hơi nước mờ ảo, cách một tấm kính bị hơi nước làm nhòe là Lâm Hi đang đứng dưới vòi hoa sen.

Mà hình ảnh này không chỉ là góc nhìn khi nhìn bình thường, còn là góc nhìn khi rình xem của La Dự.

Cho dù là góc nhìn nào, Vương đạo cũng yêu cầu hình ảnh phải được xây dựng thật duy mĩ, thật mĩ miều, theo lời ông thì chính là: Phải có sự thanh thuần sạch sẽ của thiếu niên.

Ngoài ra còn có mấy cảnh quay trực tiếp Lâm Hi tắm rửa không có tấm kính.

Bởi vậy, yêu cầu về hình ảnh không chỉ là thật tinh tế, còn phải tìm được cảm giác "Dục vọng", theo lời Vương đạo nói thì là: Tuổi trẻ.

Giản Lâm đến bây giờ cuối cùng cũng biết câu "Thắt lưng trở lên" mà Ngô đạo nói trước đó là gì, chỉ có một chữ: Cởi.

Đứng trần truồng dưới vòi nước nóng, trong chiếc quần chuyên dụng để quay chống đọng nước thì cũng chỉ có mấy mảnh vải để quay.

Sau khi thư phòng được dọn dẹp, Trần Dương bị kêu đi vào lấy quần áo đứng ở một bên nhìn vài lần, trực tiếp kinh ngạc, la một tiếng: "Cởi hết sao ạ?!"
Giọng lớn đến mức ở ngoài phòng khách cũng nghe được.

Ngô đạo quay đầu nhìn thoáng qua, ha ha một tiếng, cười nói: "Chụp cảnh tắm đương nhiên phải cởi hết, không cởi sao quay."
Phương Lạc Bắc đứng ở bên cạnh, nhìn lướt qua thư phòng.

Không bao lâu, cửa mở, Giản Lâm bước ra khỏi phòng với chiếc áo choàng tắm màu trắng do ê-kíp chuẩn bị, áo choàng tắm rất dài, trùm kín từ tay cậu đến chân.

Sau khi cậu bước ra liền nhanh chóng đi qua phòng khách, không vài giây đã biến mất ở cửa phòng ngủ phụ.

Giống như đang trốn ai.

Phương Lạc Bắc cong cong khóe môi.


Ngô đạo chuẩn bị thu dọn để bắt đầu quay phim, lại thuận miệng quan tâm đến tổ B: "Thằng bé thật chuyên nghiệp, nói cởi liền cởi."
Dừng một chút, nhớ tới Giản Lâm xuất thân là diễn viên quần chúng: "Cũng đúng, dù sao cũng đã là lão diễn viên, cũng không phải ngày đầu tiên đóng phim."
Không phải ngày đầu tiên đóng phim là đúng, nhưng đây lại là lần đầu tiên cởi sạch sẽ như vậy, mới bắt đầy máy quay chưa gì đã quay thẳng vào phần lưng cậu.

Giản Lâm nhanh chóng thay áo choàng tắm, đi vào phòng tắm của phòng ngủ phụ, đứng dưới vòi hoa sen tắm, chỉ một lúc sau liền bắt đầu có chút xấu hổ.

Máy quay phim của Vương đạo được đặt ở cửa phòng tắm, mọi người đi vào, ngăn cách bởi một tấm kính giữ nước, đứng ở bên ngoài phân tích cho Giản Lâm nghe, cũng thuận tiện xây dựng tâm lý.

"Lâm Hi lúc này vẫn đang rất hoang mang, tâm trạng của cậu ta rất căng thẳng, tắm nước nóng là bởi vì mắc mưa, điều đó dễ hiểu, nhưng thật ra đối với cậu ấy, nước trên mặt sẽ khiến cậu ấy nghĩ đến cảnh trước con hẻm nhỏ, tắm rửa không khiến cậu ấy thả lỏng, ngược lại sẽ càng khiến cậu ấy càng trở nên căng thẳng.

Cho nên tắm rất chậm, cũng rất hoảng loạn."
Vương đạo: "Có một cảnh mà cháu phải nhớ kỹ, chính là cảnh ngửa đầu.

Chỗ đó sẽ quay cận cảnh, đợi chút nữa sẽ có toàn cảnh."
Vương đạo vừa nói vừa làm mẫu động tác tắm cho Giản Lâm: "Như vậy đấy, hiểu chưa?"
Vương đạo: "Tôi đang nói về Lâm Hi, nhưng chính cháu cũng phải thả lỏng, diễn xuất của cháu là căng thẳng chứ không phải là căng thẳng đối với máy quay, hiểu không?"
Vương đạo: "Có cởi ra cũng không sao, ở phương diện này đừng cảm thấy xấu hổi, cháu nghĩ đến động vật và thực vật đi, chúng cũng đâu có mặc quần áo."
Vương đạo: "Da của con người chúng ta giống với da của động vật, đều có thể thích ứng không khí."
Vương đạo: "Được không?"
Giản Lâm gật đầu.

Cái hay là không gian phòng tắm nhỏ, chỉ có thể chứa máy quay, không thể chứa nhiều người.

Ban đầu sẽ quay qua tấm kính, quần áo cởi ra, cửa đóng lại, trong phòng tắm không lớn dưới vòi sen chỉ có Giản Lâm.

Trước khi bắt đầu quay, đoàn phim đã tạo một lớp hơi nước đọng lại trên lớp kính, khép cửa lại, vị trí sương đọng trên kính vừa vặn chỉ chắn một phần chính cảnh Giản Lâm đang tắm trên màn hình quay phim.

Chỉ là hơi nước không do người khống chế, một lần quay liền phải quay nhiều lần, quay một lần cửa đóng, một lần cửa mở, lại một lần nữa tạo hơi nước trên kính, càng quay nhiều Giản Lâm cũng nhanh chóng thích ứng, mặc áo choàng tắm đã trở thành phiền toái, vì vậy cậu trực tiếp quấn khăn lông quanh eo, nửa người trên trần trụi, dựa vào bồn rửa mặt.

Trần Dương cũng đứng trong hậu trường, bởi không thể vào phòng tắm nên cậu ta chỉ có thể đứng ở cửa, nhe răng trợn mắt với Giản Lâm, nhắc nhở cậu: "Quần áo! Quần áo!"
Giản Lâm lắc đầu, ý bảo không mặc, phiền toái.

Trần Dương thấy cậu lướt di động, cũng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cậu: Đại ca, bây giờ không phải mùa hè.

Đừng ỷ vào tuổi trẻ muốn làm gì thì làm!
Mới vừa gõ chứ, còn chưa kịp gửi đi, Vương đạo đã lên tiếng bắt đầu quay.

Giản Lâm đặt điện thoại mình lên trên áo choàng tắm được gấp để trên bồn rửa mặt, mọi người dắt nhau đi ra khỏi phòng tắm, thật cố gắng không đụng hơi nước đọng trên kính, nhân viên công tác giúp cậu đóng cửa, cửa mới vừa được đóng lại, khăn tắm đã được người ném vô cùng chuẩn xác rơi xuống chỗ trên bồn rửa mặt mà máy quay không quay được.

Thẳng cho đến khi nghe một tiếng "action", vòi hoa sen được mở ra.


Trần Dương im lặng lui về sau, trong lòng cảm khái: Sau khi so sánh thì vẫn là làm trợ lý thoải mái nhất, cảnh quay cởi quần áo này hẳn phải tắm nước ấm nửa giờ, sau đó còn phải đứng chờ, thật sự đủ mệt.

Không có chuyện gì làm, Trần Dương tạm thời ra khỏi phòng ngủ phụ, cảnh quay bên ngoài phòng khách đã được quay xong, đi qua đi lại không ngại, hắn bước ra cửa đi ra ngoài.

Vân Dao, Khâu Soái hôm nay đều tới, trong nhà người nhiều, sợ gây trở ngại việc quay phim cho nên họ chỉ đứng ở bên ngoài đợi.

Hai người ngồi ở ghế nghỉ chân, thấy Trần Dương ra liền hỏi: "Cảnh tắm quay xong rồi hả?"
Trần Dương: "Đâu sớm như vậy."
Khâu Soái hiểu: "Quay cảnh này đúng đủ phiền toái, hơi nước cứ một lát thì hết, một lát liền chảy xuống, quay không kịp thì không thể qua nổi."
Trần Dương không ngồi xuống, cầm ba lô dựa vào tường, bên cạnh chính là cửa sổ phòng khác nơi mà Giản Lâm vừa mới nhảy qua.

Trần Dương cầm di động: "Tôi muốn tìm tổ y tế."
Vân Dao: "Làm sao thế? Ai bị bệnh hả?"
Trần Dương a một tiếng: "Phải chuẩn bị sẵn sàng trước.

Chứ ngoài anh trai kia, tiểu tổ tông kia thì còn ai, quay cảnh dưới mưa đã không chịu giữ ấm còn nghịch nước, đến khi quay cảnh tắm thì không thèm mặc áo choàng tắm, chỉ quấn một cái khăn lông."
Vân Dao kinh ngạc mà ngẩng đầu: "Cậu ấy không lạnh sao?"
Trần Dương nghĩ nghĩ: "Cậu ta không cảm thấy lạnh, tôi thấy cậu ấy hình như cũng không lạnh thiệt."
Khâu Soái: "Như vậy không được đi, sẽ cảm lạnh."
Trần Dương lắc đầu: "Quản không được, dù sao thì tôi không quản được, một trợ lý nho nhỏ không nói được."
Vừa dứt lời, một bóng người đi ngang qua cửa sổ.

Trần Dương nhận thấy, cả người đông cứng, chờ người ở cửa sổ đi qua, vội vàng hỏi Vân Dao: "Ai vậy?"
Vân Dao động môi, không tiếng động mà trả lời: Đại lão, Lạc đại lão.

Lạc đại lão đi qua phòng ăn đến phòng ngủ phụ.

Lúc đến vừa vặn là lúc quay xong, Vương đạo đang ngồi sau màn hình theo dõi quay cảnh phát lại, chung quanh không ít người đứng xem.

Phương Lạc Bắc nhàn tản đi vào phòng tắm, ánh mắt chậm rãi nhìn vào bên trong —— Trên eo Giản Lâm quấn một cái khăn tắm, chân trần, quay lưng về phía bồn rửa mặt, cả người dựa vào bồn, cậu không xem điện thoại mà rảnh rỗi cúi đầu nhìn đầu ngón chân mình nhúc nhích.

Giản Lâm từ trước đến nay rất nhạy bén, lúc này cũng thế, mới vừa cảm nhận được đã trực tiếp ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Phương Lạc Bắc bên ngoài.

Ánh mắt kia cũng giống như chủ nhân của nó, tựa hồ chỉ là thản nhiên đi đến nhìn, bị phát hiện cũng không tránh, híp mắt nhìn dọc theo xương quai xanh, ngực trần rồi dọc theo đi xuống......!
"......"
Giản Lâm duỗi tay ra nắm lấy chiếc áo choàng tắm trên bồn rửa mặt sau lưng.

Ánh mắt của Phương Lạc Bắc trượt xuống như thể đang đi dạo, nhưng cũng giống như người khác, chỉ là cảnh bên kia anh đã quay xong, rảnh rỗi không có việc gì liền đi vào xem, không làm gì cả..