Diễn Giả

Chương 14






"Theo lời của lão Phó thì chính là: Tiện cho anh lúc đóng phim phạm tội."
Phương Lạc Bắc chạy ngang qua khách sạn, sau đó phải lái một đường nữa mới đến trường quay phim 《 Cảnh Xuân 》.

Trường qua rất vắng, ngoài Triệu Húc Đông ra không còn ai nữa, sau khi Phương Lạc Bắc tới, hai người cùng đi vào.

Thật ra thì cũng chẳng có gì để xem, những trường quay đối với hai người đều quen thuộc.

Chỉ là Triệu Húc Đông muốn ông chủ hắn ra ngoài đi dạo, xem ra tâm trạng của Phương Lạc Bắc không tệ, hắn gọi anh đến, anh cũng thoải mái mà đi.

Bởi vậy, hai người cứ thế bước trên đường, im lặng ngắm cảnh.

Đi tới đi lui một hồi, Triệu Húc Đông bắt đầu nói chuyện vô nghĩa.

Mới vừa nói, bối cảnh được dựng lên thật nhanh, nội dung có nhiều cảnh như vậy trong một năm đã dựng xong rồi, số tiền bỏ ra cũng thật xứng đáng.

Môt lúc sau lại thở dài, đây cũng không phải là bối cảnh quay phim, không không hề phải, đây đều là tiền, tiền mặt đó, money.

"Tốn kém như xây nhà trắng."
Đi một lúc, hai người dừng lại trước cửa sổ của một căn phòng.

Khung cảnh trong nhà này là một phòng khách có diện tích không lớn, sô pha, bàn trà, TV, bức tranh trên tường, bỏ qua những thứ khác, chỉ cần nhìn cách trang trí và đồ đạc thì đây hoàn toàn là phòng khách của một căn nhà bình thường.

Tiếp tục đi về phía trước, thư phòng, phòng bếp, phòng vệ sinh, tiếp nữa chính là phòng ngủ.

Vừa đến phòng ngủ, Triệu Húc Đông liền mở miệng: "Ô, chỗ này, tôi nhớ ra rồi, là phòng của Lâm Hi." Sau một lúc dừng lại, hắn hỏi ông chủ của mình một cách trêu chọc: " Lâm Hi anh còn nhớ là ai không?"
Phương Lạc Bắc không có biểu tình nhìn hắn một cái.

Triệu Húc Đông một bộ thiếu đánh: "Nếu không thì để tôi nhắc cho? Tôi đoán là anh cũng chả nhớ.

Cũng đúng thôi, đã lâu không khởi động, hệ thống não hẳn là không theo kịp tiết tấu."
"Cũng giống như đồng hồ cơ lâu ngày không sử dụng, kim đồng hồ bị căng, phải tra dầu vào cho mượt."
Phương Lạc Bắc nhìn hắn: "Mắng ông chủ xong chưa?"
Triệu Húc Đông cười khà khà: "Không thể, sao có thể được chứ, tôi sao có thể mắng ông chủ."
Phương Lạc Bắc không để ý đến hắn, quay đầu nhìn cảnh bên trong, quy tắc cũ: "Tự mình đến phòng tài chính trừ tiền"
Triệu Húc Đông vừa nghe đến trừ tiền, rồi lại tự thấy mình tiện, đến bị trừ tiền còn cảm thấy vui vẻ, một bên vui vẻ, một bên nhìn Phương Lạc Bắc, nói: "Để tôi nói thật, trung thực đấy nhá, cảm giác như qua một năm mới, tâm trạng anh tốt hơn hẳn.."
Phương Lạc Bắc lần này đến cả ảnh mắt cũng không thèm cho hắn, im lặng nhìn cảnh bên trong phòng.

Triệu Húc Đông lại giống như con ong vo ve bên cạnh: "Trước kia tôi đã muốn hỏi, có phải cả Tết anh đều không ra khỏi cửa không?"
"Vậy thì hai chậu cây phát tài nhỏ ở trước cửa từ đâu ra? Không phải là bên bất động sản đưa đúng không, tôi để ý mấy tòa nhà bên cạnh không hề có."
"Còn có mấy quá bóng bàn cùng cặp vợt trong phòng bếp nữa, là ở đâu tới, có phải anh một mình ra ngoài dạo phố không?"
"Đúng rồi, dù ở cửa nữa, rất giống như đã từng sử dụng qua, anh ra ngoài vào ngày mưa sao?"

"Anh......"
Phương Lạc Bắc đột nhiên ngắt lời hắn, ánh mắt ý bảo hẳn nhìn vào trong phòng ngủ đi: "Giường ngắn."
Triệu Húc Đông chưa theo kịp: "Hả?"
Phương Lạc Bắc nhìn chiếc giường hẹp hơn một mét bên trong phòng ngủ: "Giường ngắn, với chiều cao Lâm Hi cậu ấy sẽ không ngủ vừa."
Triệu Húc Đông nhìn qua, lúc này mới phát hiện giường không chỉ hẹp mà có ngắn, đối với vị Lâm Hi cao 1 mét 8 kia quả thật không thể vừa.

Hắn bước lại gần, giớ điện thoại chụp vào tấm của gường, rồi gửi cho người phụ trách, nói thầm: "Kiểm tra như thế nào mà bây giờ còn tồn tại vấn đề nhỏ như vậy."
Phương Lạc Bắc đứng một bên, tùy ý hỏi: "Đã thấy diễn viên Lâm Hi chưa?"
Triệu Húc Đông cúi đầu nhắn tin: "Đương nhiên là rồi, lúc cậu ấy đang chụp ảnh tôi có đứng bên cạnh." Nói xong chậc một tiếng: "Không chỉ đẹp trai đơn giản, mà là mẹ nó vô cùng đẹp trai."
Phương Lạc Bắc: "Bao nhiêu tuổi?"
Triệu Húc Đông khà khà hai tiếng: "Dù sao cũng không lớn."
Phương Lạc Bắc: "Hơn hai mươi không?"
Triệu Húc Đông: "Vậy thì không đến"
Phương Lạc Bắc: "Ừm, nhìn cũng không đến."
Triệu Húc Đông nghe thấy có chút không đúng, ngẩng đầu: "Nhìn? Nhìn cái gì?"
Phương Lạc Bắc lại hỏi: "Tên là gì?"
Triệu Húc Đông cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, dừng một chút lại trả lời: "Tên là gì hả? Diễn viên Lâm Hi sao? Giản Lâm a."
Giản Lâm.

Phương Lạc Bắc cong môi cười nhẹ, nâng bước rời đi.

Nụ cười thật này dọa tâm hồn nhỏ bé của Triệu Húc Đông sắp bay, hắn vội vàng đuổi kịp, vẻ mặt bị dọa sợ kèm theo phấn khích: "Anh vừa mới cười?" Σ (゚Д゚;)
Phương Lạc Bắc tiếp tục đi, vẻ mặt như chưa có gì xảy ra, giọng điệu bình thường: "Có sao?"
Triệu Húc Đông: "Không có sao?"
Phương Lạc Bắc: "Không có."
Tin anh cái quỷ!
Từ từ, cái quỷ?
Cha mạ ơi! Nói đến chuyện quỷ! Ông chủ mình thật sự đã sống lại rồi sao?ಥ◡ಥ
Triệu Húc Đông: "Nhìn tôi một cái đi =.=!"
Phương Lạc Bắc không nhìn.

Triệu Húc Đông: "Cho tôi xem một biểu cảm nào đó."
Phương Lạc Bắc không có biểu cảm nào.

Triệu Húc Đông: "Cho tôi một cái smile!"
Phương Lạc Bắc liếc mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười khinh bỉ.

Triệu Húc Đông: YES! Chính là cái này! Là Lạc Bắc đại ca, không sai được!
Phảng phất như cục đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, Triệu Húc Đông hoàn toàn thoải mái, hắn đang định nói thêm cái gì thì đột nhiên phát hiện mình đang đi theo Phương Lạc Bắc đến cửa trường quay.

Triệu Húc Đông sửng sốt: "Như vậy là xong rồi sao, không xem nữa sao? Đi đâu bây giờ?"

Phương Lạc Bắc một bước bước ra cửa lớn trường quay: "Khách sạn."
Triệu Húc Đông khó hiểu, đuổi theo: "Đến chỗ đó làm gì?"
Phương Lạc Bắc: "Ăn cháo."
Triệu Húc Đông: "?"
Chờ cho đến khi bọn họ mỗi người một chiếc xe lái đến khách sạn, đúng lúc ở sảnh đợi đang xảy ra ẩu đả.

"Chúng tôi ăn đồ hộp không ăn ở căn tin thì liên quan gì đến tổ kịch vụ sao?!"
"Đúng rồi, một chút tự do này không thể có sao."
"Vậy mấy người tiến tổ làm gì? Giấy trắng mực đen đã ký bảo mật hiệp nghị, bây giờ lại muốn phá vỡ hợp đồng sao?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến phá vỡ hợp đồng? Chúng tôi chỉ là gọi đồ ăn mà thôi, gọi đồ ăn là sẽ phá vỡ hợp đồng sao? Trên hợp đồng cũng đâu có viết!"
"Ai cho các người gọi đồ ăn! Vậy thì đưa đồ ăn vào từ chỗ nào! Không ai nói cho các người là chỗ này của chúng tôi không được gọi đồ ăn sao! Không được!"
Đồ ăn? Cái gì gọi đồ ăn cơ?
Triệu Húc Đông không thể hiểu được, đi theo Phương Lạc Bắc đi vào khách sạn.

Vài giây sau, toàn bộ sảnh đợi chợt an tĩnh.

Không ai tranh cãi, không ai ồn ào nữa, mười mấy người đứng đó ánh mắt đều tự động nhìn sang phía cửa, bắt đầu hít không khí ——
Phương Lạc Bắc, đó là Phương Lạc Bắc?
Sao anh ta lại ở chỗ này?!
Hoàng gầy đứng trong đám người đó chạy vội đến, chạy đến trước mặt Phương Lạc Bắc cùng Triệu Húc Đông, mỉm cười cúi đầu khom lưng: "Ông chú Lạc, anh Triệu."
Phương Lạc Bắc không để ý đến hắn, ánh mắt đảo qua một đám người
Triệu Húc Đông hỏi Hoàng gầy: "Hôm nay không phải là báo cáo về chuyện tiến tổ sao? Sao lại tụ tập hết ở chỗ này?"
Hoàng gầy khéo đưa đẩy mà cười nói: "Không, không có gì cả, chỉ là mấy người tiến tổ này có vài câu không hợp, xảy ra một chút cãi vã.

Không có việc gì, thật sự không có việc gì."
Ngược lại chân chó hỏi: "Ông chủ Lạc sao lại đến đây vậy?"
Phương Lạc Bắc: "Tôi tới ăn cháo."
Hoàng gầy: "?"
Vẻ mặt của Phương Lạc Bắc lạnh nhạt, tư thái chậm rãi, tựa hồ như thật sự đến đây ăn cháo, ai cũng không thèm nhìn, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua: "Căn tin ở chỗ nào?"
Hoàng gầy sửng sốt, có chút nói lắp: "Căn tin......!Ờm căn tin......" Đột nhiên sửa miệng: "Hôm nay ở căn tin không nấu cháo, nếu ngài muốn ăn cháo thì để tôi gọi."
Phía sau truyền đến vài tiếng cười nhạt đầy khinh bỉ.

Bây giờ thì lại có thể gọi đồ ăn sao? Mới nãy có con chó nào sủa bên này là không được gọi đồ ăn thế?
Hoàng gầy không quan tâm mình có vả mặt mình hay không, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cháo, lại thấy Phương Lạc Bắc đi ngang qua mình, nhẹ nhàng thả xuống một câu: "Không dám, tổ kịch vụ đã nói không được gọi đồ ăn, tôi làm sao dám gọi."
Hoàng gầy: "......"
Những người khác đứng ở sảnh: "?"
Triệu Húc Đông đuổi theo, chút xíu nữa cười xỉu tại chỗ.

Thật sự, mỗi khi mà miệng độc của ông chủ hắn quay lại, hắn còn sợ nói gì đến người khác.


Tổn thương, thật sự quá tổn thương!
Vì thế cứ như vậy, đám người tại sảnh đợi nhẹ nhàng dịch về phía căn tin.

Một bên dịch một bên tám nhảm với nhau:
"Ông chủ Lạc sao lại tới đây? Anh ấy cũng ở đoàn phim chung ta sao?"
"Mấy người không để ý Hoàng chó khi gặp ông chủ Lạc, cái đuôi cũng bắt đầu ngoe nguẩy sao."
"Vậy thì ông chủ Lạc ở đoàn phim chúng ta làm gì? Đóng phim? Khách mời?"
"Không có khả năng đâu, anh ấy đã lâu không đóng phim, nhiều nhất cũng là người đầu tư."
"Đờ mờ, tôi mới vừa phát hiện ra một chuyện.

Một nhóm chúng ta, đúng là cái gì cũng không biết."
"Chuyện thường còn gì, chúng ta cũng chỉ làm công cho đoàn, cũng không phải tổ sáng tác, ai sẽ đến kể cho chúng ta."
"Ê ê, nhìn kìa, bọn họ đi vào rồi."
Bọn họ này cũng chỉ có Phương Lạc Bắc, Triệu Húc Đông và Hoàng gầy.

Miêu tả đơn giản toàn bộ quá trình thì cũng chính là mấy chữ: Vào cửa, lấy cơm, ngồi xuống, cầm đũa.

Hoàng gầy đã vài lần có ý đồ chuyển chủ đề đều bị Triệu Húc Đông trừng mắt nhìn rồi im lặng.

Cho nên cuối cùng, món ăn ghê tởm của đoàn phim nhằm ra oai phủ đầu, Phương Lạc Bắc cũng thuận tiện nhấm nháp một miếng.

Ăn xong liền để đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, không mặn không nhạt nói với Hoàng gầy một câu: "Thủ đoạn của cậu thật lỗi thời, đoàn phim ngày nay thường không làm vậy."
Triệu Húc Đông phối hợp gật gật đầu: "Còn không bằng trực tiếp nấu một nồi cháo, để ở đằng kia kìa, thích ăn thì ăn.

Đến lúc đó nếu có người khác tới hỏi liền có thể tìm đại một cái lý do, ví dụ như nói rằng do tổ kịch vụ chúng tôi bận quá, mới ngày đầu tiên tiến tổ không có đủ thời gian, mong mọi người thông cảm."
Hoàng gầy: "......"
Chờ cho đến khi đi tới quán tạp hóa bên cạnh ——
Phương Lạc Bắc quét mắt nhìn một hàng mì ăn liền trên kệ, buồn bã nói: "Mười lăm?"
Hoàng gầy bắt đầu đổ mồ hôi.

Phương Lạc Bắc: "Ăn không nổi."
Hoàng gầy: "......"
Triệu Húc Đông ở bên cạnh, cầm lấy một hộp sữa chua: "28? 28 tệ!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Minh: "Cậu cũng quá độc ác rồi, hộp sữa chua này tôi thường xuyên uống, mua đắt nhất cũng mới 12.8 tệ, cậu còn tăng lên gấp đôi?"
Hoàng gầy: "Không phải......"
Triệu Húc Đông chửi hắn: "Không phải cái giống gì."
Phương Lạc Bắc ở bên cạnh chậm rãi nói: "Một tô cháo của tôi ăn mới có tám tệ......"
Hoàng gầy rên, như thế nào lại là cháo.

Phương Lạc Bắc nhìn hắn: "Nếu tô cháo của tôi cũng vào siêu thị của cậu, có phải cũng sẽ tăng gấp đôi không?"
Triệu Húc Đông ở bên cạnh kẻ xướng người hoạ: "Vậy thì cần thiết đó, cậu ta như thế nào cũng sẽ bán một trăm tám, một ngàn tám, một vạn tám, một trăm triệu tám.

Nếu không thì ông chủ Hoàng của chúng ta làm sao kiếm lời ha."
Hoàng gầy: "......"
Phương Lạc Bắc kết thúc bằng sáu chữ, ngữ khí bình đạm không hề gợn sóng, vừa đùa vừa như không đùa: "Không ăn nổi, tôi không xứng."
Hoàng gầy: "......"
Một câu thiếu chút nữa khiến mấy người trong đoàn phim hóng ở cửa nghẹn cười ra nội thương.


Không hổ là Phương Lạc Bắc.

Quá tổn thương, thật sự là quá tổn thương.

Mà ngay lúc Hoàng gầy mặt đỏ tai hồng, cảm thấy thẹn đến hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, Phương Lạc Bắc bỗng nhiên hỏi: "Sao lại không thấy Giản Lâm?"
Đột nhiên gọi một cái tên như vậy, còn là tên của diễn viên chính, trong lòng Hoàng gầy lộp bộp rớt tim, dự cảm không ổn, vội vàng nói: "Cậu ấy ở trên lầu."
Ngữ khí Phương Lạc Bắc nhạt nhẽo: "Phải không."
Hoàng gầy cắn răng: "Phải!"
Kết quả phòng 1306 căn bản không ai.

Hoàng gầy muốn trợ lý liên hệ với Giản Lâm, thế nhưng đến khi cầm điện thoại mới nhớ bọn họ căn bản không hề có WeChat của Giản Lâm WeChat, mà lúc trước Hoàng gầy cố ý mặc kệ vị diễn viên chính mới này, đến nhóm của đoàn phim cũng chưa thêm vô.

Hoàng gầy lau mồ hôi, cầm điện thoại: "Để tôi đi liên lạc với Giản Lâm, à không, là thầy Giản."
Lại nghe thêm một câu lạnh nhạt của Phương Lạc Bắc: "Cậu có WeChat của cậu ấy không?"
Hoàng gầy: "Dạ?"
Phương Lạc Bắc sâu kín: "Thật sự là khó để cậu bỏ thời gian từ lịch trình bận rộn của mình ha, từ trên xuống dưới nhiều chuyện như vậy, chỗ nào có thời gian để quản diễn viên chính mới, đúng không?"
"......"
Mồ hôi lạnh của Hoàng gầy tuôn ra như suối, hoàn toàn không dự đoán được Phương Lạc Bắc thế mà cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.

Một nhóm đoàn phim hóng chuyện đứng cách đó không xa, tất cả đều ở trong lòng thầm mắng: Tên Hoàng chó này đúng thật là chó, đến cả tân diễn viên chính cũng khinh thường cho được! Bố mày khinh bỉ!
Triệu Húc Đông quả thật cũng thật không nói nên lời: Hoàng Minh, cậu tốt xấu gì cũng có quan hệ với chúng tôi mới được vào đoàn phim, muốn vớt nước luộc liền vớt nước luộc [1] luôn, tuy rằng chả ai rảnh đều quan tâm cậu, thế nhưng vẫn dám nổi tham vọng độc địa sao?
[1] 捞油水就捞油水: ở đây ý nói ham muốn những lợi ích vật chất không chính đáng
Cũng không nhìn thử xem 《 Cảnh Xuân 》 là địa bàn của ai nhỉ?
Trợn to cặp mắt chó của cậu lên, anh Lạc ông chủ Lạc của cậu mới là rắn độc Boss ở vùng sinh thái này!
Triệu Húc Đông ở nhà dưỡng lão một năm, rốt cuộc cũng một lần nữa vung vẩy được cái đuôi hổ, hung tợn nhìn vẻ mặt Hoàng gầy: "Thất thần gì ở đó? Tìm mau lên! Diễn viên chính chả lẽ cậu cũng dám đánh mất?!"
Hoàng gầy vội vàng chạy đi gọi tới trợ lý, gọi hắn lái xe ra bên ngoài tìm.

Trợ lý cầm chìa khóa xe, ngây ngô hỏi: "Nếu tìm không thấy thì làm sao bây giờ?"
Hoàng gầy hận không thể vả cho một cái: "Cái gì gọi là tìm không thấy! Thầy Giản là diễn viên chính! Còn có thể đi chỗ nào? Cậu ấy chắc chắn chỉ ở gần đây, sao có thể tìm không thấy! Mau đi!"
Triệu Húc Đông đứng bên cạnh một bên hừ nhẹ, một bên nhìn qua chỗ Phương Lạc Bắc giơ tay che miệng, hạ giọng: "Ông chủ, tâm trạng của anh hôm nay quả là tốt, hứng thú cũng rất cao."
Chuyện vụn vặt ở đoàn phim như này cũng tiện quản.

Phương Lạc Bắc lại nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Chưa đến hai mươi là bao nhiêu tuổi?"
Triệu Húc Đông: "Gì cơ?"
Phương Lạc Bắc: "Mười chín?"
Triệu Húc Đông rốt cuộc cũng phản ứng kịp đây là đang nói Giản Lâm, sửng sốt một chút im lặng vài giây sau đó để tay che miệng xuống, chớp chớp mắt, nói: "Mười tám, làm sao vậy?"
Lúc này có vẻ Phương Lạc Bắc vừa mới hiểu ra, khẽ nhướn mày: "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
Triệu Húc Đông theo đề tài nói tiếp: "Mười tám không tốt sao?"
Phương Lạc Bắc quét mắt liếc hắn một cái, không nói tốt cũng không nói không tốt.

Nhưng Triệu Húc Đông lại có một bình luận đầy suy ngẫm: "Tôi cảm thấy mười tám rất tốt nha.

Trẻ tuổi, sạch sẽ, đẹp trai, chân dài, mông cong, dáng người rất đẹp, thể lực lại còn khỏe."
"Theo lời của lão Phó thì chính là: Tiện cho anh lúc đóng phim phạm tội."
Hoàng gầy đứng gần đó: "......"
Phương Lạc Bắc vốn chỉ mới hỏi tuổi: "......".