Khi ghi hình cho chương trình, Mạnh Kiều khó tránh khỏi việc bị trêu chọc. Nhưng mà mọi người cũng không quá đáng, Tống Hâm chỉ chọc ghẹo cô vài phút.
Tám giờ tối, sau khi ghi hình xong, Mạnh Kiều và Lý Á Nam đi về phía bãi đỗ xe, trong lòng thầm nghĩ không biết Trần Thâm đã về chưa, anh cũng chẳng gửi cho cô một tin nhắn nào cả.
Mở cửa ra, chỗ ngồi của cô có một người đang ngồi. Người ấy đội mũ, nhưng đường nét khuôn mặt kia, Mạnh Kiều có thể đoán ra đó là ai.
Im lặng đóng cửa lại, ngồi vào bên cạnh người đó.
“Anh chờ ai ở đây thế?” Cô hỏi.
“Còn có thể chờ ai nữa?” Trần Thâm nắm lấy tay cô.
Mạnh Kiều cười hì hì, nắm tay Trần Thâm đặt lên đùi mình chơi, sờ tới sờ lui.
“Anh về nhà chưa? Yên Yên vẫn còn ở nhà đó.”
“Về rồi, con bé cũng đi rồi.”
“Hả? Sao thế? Em ấy còn chưa chụp ảnh cho chúng mình đâu!”
Trần Thâm ném cho cô một ánh mắt như muốn nói “đừng cho rằng em không hiểu”, anh nói: “Đến lúc đó đi đón con bé là được.”
Trần Yên cũng rất tinh ý, thấy Trần Thâm trở về thì biết ngay là vợ chồng son nhà người ta tiểu biệt thắng tân hôn, vội vàng sắp xếp đồ đạc trở về nhà.
Vì thế, lúc Trần Thâm ra ngoài muốn đi đón Mạnh Kiều, thuận tiện đưa cô ấy về nhà luôn.
Vừa ra khỏi cửa, Trần Thâm quay lại lấy hết mấy gói khoai tây trong ngăn tủ phòng bếp để vào vali của Trần Yên, để cô ấy mang về nhà ăn.
“Mấy gói khoai tây trong ngăn tủ của em, anh cho Trần Yên rồi.” Trần Thâm nhàn nhạt nói.
Mạnh Kiều cứng người một chút, làm bộ không để ý: “À, mấy gói khoai tây đó ấy à, là do em thấy Yên Yên muốn ăn nên mua cho em ấy, em ấy mang về cũng tốt.”
“Không phải em sắp nhận bộ phim mới sao? Không khống chế cân nặng à?” Trần Thâm quơ quơ tay cô.
“Muốn mà…”
“Thế thì vận động cùng anh đi.”
Một lát sau, Trần Thâm lại bổ sung: “Không cần điều chỉnh chế độ ăn uống.”
Tầng hai ở nhà Trần Thâm có một phòng tập chuyên dụng, đó là nơi Mạnh Kiều không hề muốn đặt chân vào.
Mạnh Kiều bỗng không muốn Trần Thâm trở về.
“Gần đây anh không bận à?”
“Rất rảnh.” Cho nên có thời gian để quản em rồi.
Mạnh Kiều nhắm hai mắt, dựa lưng vào ghế ngồi, giả chết.
Tài xế đưa hai người đến cửa rồi chở Lý Á Nam rời đi.
Trần Thâm lấy chìa khóa mở cửa, Mạnh Kiều ở bên cạnh anh khẽ ngâm nga, từ lời bài hát đến giai điệu, chẳng biết được là hát bài nào.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, Trần Thâm không vặn khóa, ngược lại anh ôm eo Mạnh Kiều, cúi đầu hôn cô.
Mạnh Kiều nhón chân, dâng lên làn môi thơm.
Nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi triền miên, hôn sâu kiểu Pháp mới có thể khiến cho hai người vơi bớt nỗi tương tư.
Một tay Trần Thâm mở cửa rồi đóng cửa, anh ôm cô, vừa đi vừa hôn.
Anh cởi áo trên của Mạnh Kiều ra, cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình. Trong phòng không mở đèn, Trần Thâm không cẩn thận đụng phải một cái bàn, Mạnh Kiều ghé vào vai anh, bật cười.
Bị đụng một chút, Trần Thâm cũng chẳng sốt ruột, anh không động tay động chân nữa mà thành thật ôm người trở về phòng.
Áo trên của Mạnh Kiều bị ném ở dưới lầu, vừa vào cửa đã cởi giày ra. Lúc này trên người cô chỉ còn mỗi nội y, phía dưới vẫn mặc rất ổn thỏa.
Cúc áo sơ mi của Trần Thâm đã được mở ra, nhưng còn chưa có cởi áo, cảnh xuân trước ngực không sót thứ gì.
Mạnh Kiều vươn tay sờ, cô cười nói: “Hôm nay Tống Hâm hỏi em, cơ bắp của anh sờ có thích không.”
“Vậy sờ thích không?”
“Lúc ấy em nói, cứng lắm, giống như ván sắt. Tống Hâm cạn lời, cảm thấy em phí của trời ha ha ha…” Nói xong, Mạnh Kiều bật cười, cả người đều run lên.
Trần Thâm kéo người cô lên, cởi nội y.
“Tắm trước đi! Hôm nay em ra nhiều mồ hôi lắm.” Mạnh Kiều đã bị cởi nội y, cả người trên trần trụi, cô vửa cởi quần, vừa đi tới tủ quần áo lấy áo ngủ.
Lần này đổi thành Trần Thâm giống cái đuôi nhỏ đi phía sau cô, chân trần dẫm lên quần tây tiến vào phòng tắm.
Mở vòi sen, anh ôm chặt Mạnh Kiều, cúi đầu hôn môi.
Mạnh Kiều ôm cổ anh, nói: “Đừng làm ở đây, không thoải mái.”
Trần Thâm nghe lời cô, sờ soạn một chút, sau khi tắm xong thì ôm cô ra ngoài.
“Hôm nay nhớ anh mấy lần?”
“Hôm nay tương đối ít, cũng khoảng mười nghìn lần thôi.” Nói xong, Mạnh Kiều tự cảm thấy buồn cười.
Không làm màn dạo đầu quá nhiều, Trần Thâm giữ chân cô, tiến vào.
Bỗng nhiên bị căng ra, đầu ngón tay của Mạnh Kiều đâm vào lưng Trần Thâm, lưu lại dấu móng tay.
“Mỗi ngày đều rất nhớ em.” Trần Thâm nói.
Mạnh Kiều tiếp nhận lực độ của anh, hu hu, cô cảm nhận được nỗi nhớ của anh rồi.
Buổi tối, Trần Thâm ôm Mạnh Kiều làm trên giường, trên ghế sô pha, trong phòng tắm, sau đó lại quay trở lại giường, ăn cô sạch sẽ.
Ngày hôm sau, khi Mạnh Kiều tỉnh giấc đã là giữa trưa, bên cạnh không có ai.
Mặc áo ngủ vào, rửa mặt xong rồi đi xuống lầu.
Trần Thâm đang xem TV ở phòng khách.
Mạnh Kiều đi tới, ngồi lên đùi anh, xoa xoa mặt anh, nói: “Chẳng lẽ anh không nên làm giống như nam chính trong tiểu thuyết sao? Chờ em dậy rồi cùng nhau rời giường.”
“Anh cho rằng em sẽ ngủ đến chiều.” Trần Thâm xoa eo cho Mạnh Kiều.
Ba giờ sáng, hai người bọn họ mới ngủ.
“Có phải quầng thâm mắt của em rất rõ không?” Mạnh Kiều sát lại gần, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Trần Thâm.
“Vẫn bình thường.”
“Bao giờ Yên Yên tới vậy ạ?” Cô chọn ngày hôm nay để chụp ảnh.
“Buổi chiều. Có đói bụng không?”
Dường như là quá đói, Mạnh Kiều cũng không muốn ăn gì. Trần Thâm làm cho cô một bát mì, sau đó ngồi đối diện nhìn cô ăn.
“Ăn uống theo chế độ giảm béo sẽ thiếu sắt, mà thiếu sắt sẽ bị rụng tóc.” Trần Thâm nói một câu.
Mạnh Kiều sờ tóc mình theo bản năng. Sau đó vừa ăn vừa nghe Trần Thâm phổ cập kiến thức. Biện pháp giảm béo tốt nhất là, muốn ăn gì thì ăn, nhưng phải vận động, để tiêu hao năng lượng đã tiếp nhận, như vậy mới có thể nhanh chóng đốt mỡ thừa.”
“Vâng, được rồi, anh ơi em sẽ chăm chỉ vận động.” Mạnh Kiều quyết định nghe theo người đàn ông chuyên nghiệp trước mặt này.
Buổi chiều, Trần Yên mang theo camera bảo bối của mình tới.
Cô ấy kéo Mạnh Kiều lại, nháy mắt ái muội với cô, chỉ vào phía sau cổ cô, nói: “Tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt nhỉ?”
Tối hôm qua, sau khi Trần Thâm đi vào, anh cắn nhẹ lên cổ cô, chắc chắn là để lại dấu vết.
Mạnh Kiều đỏ mặt, đẩy mặt Trần Yên ra, nói: “Không thể nào, con nít con nôi, em hiểu gì chứ?”
“Ồ, được rồi.” Trần Yên bày ra vẻ mặt “em sắp tin chị đó”.
Thời gian buổi chiều đều dành cho chụp ảnh.
Trần Thâm giống như một công cụ, toàn bộ quá trình đều phối hợp với tư thế của Mạnh Kiều, chủ đề cũng dựa theo Mạnh Kiều và Trần Yên chọn.
Trần Yên phải về nhà ăn cơm, cho nên không ở lại. Trước khi đi còn hứa rằng tối nay sẽ tăng ca chỉnh sửa ảnh để hai người họ sớm lấy được thành phẩm.
Đêm nay là ngày phát sóng tập thứ hai của [Trạm Thực Đơn], cũng chính là tập có Trần Thâm tham gia.
Ngoại trừ công khai quan hệ trên Weibo, sau đó cả hai người đều im lặng.
Fan CP gào thét đòi ăn đường trong chương trình này. Quả nhiên, hai người không phụ sự mong đợi của mọi người, những chi tiết nhỏ cũng khiến cho người hâm mộ đã ghiền.
Cư dân mạng A: Ha ha ha, chẳng phải anh Thâm để lại quả cho em Kiều quá rõ ràng sao?
Cư dân mạng B: Anh Thâm thật xấu tính đó! Tìm được manh mối rồi còn trêu chọc bạn gái. Mặc dù hư nhưng mà em thích [mặt chó].
Cư dân mạng C: Đoạn đầu ở phút 5:43, lúc em Kiều rút thăm, anh Thâm nhìn cô ấy cực kỳ chăm chú, cứ việc xem, không cần cảm ơn!
Trên Weibo đều thảo luận đề tài này.
Mà lúc này, hai đương sự đang vận động, chân chính vận động.
Trần Thâm chỉnh tốc độ của máy chạy bộ cho Mạnh Kiều, để cô chạy bộ trước, còn mình thì xuống lầu làm nước ép trái cây cho cô.
Mạnh Kiều giống như con chó nhỏ, vươn đầu lưỡi chạy bộ, quá mệt rồi, quá mệt rồi, quá mệt rồi, quá mệt rồi.
Trong lòng thầm tính toáng, Trần Thầm xuống lầu mất một phút, gọt vỏ mất ba phút, ép nước mất ba phút, lên lầu mất một phút. OK! Có thể nghỉ ngơi vài phút.
Cô chống tay vịn, đứng nghỉ ngơi, nhìn điện thoại không ngừng vang lên tin báo. Đều là những hình ảnh người hâm mộ chụp làm meme.
Mạnh Kiều xem rất vui vẻ, quên luôn cả thời gian. Đến lúc nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau lưng, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bắt đầu chạy tiếp.
Đặt nước trái cây xuống, Trần Thâm đi đến trước mặt cô, muốn nhìn vào mắt cô. Mạnh Kiều nghiêng đầu lảng tránh, Trần Thâm lại đi tới phía bên đó, cô lại nghiêng đầu sang chỗ khác, Trần Thâm lại tiếp tục đi theo, cho đến khi cô ngẩng đầu cười thành tiếng.
“Em sai rồi.” Mạnh Kiều xin tha.
“Chạy bù là được.” Trần Thâm lau mồ hôi cho cô, nói một cách vô tình.
Thật vất vả mới chạy xong, muốn nằm liệt xuống mặt đất, nhưng Mạnh Kiều lại bị Trần Thâm kéo dậy.
“Đừng ngồi luôn, đi hai vòng đã.”
Trần Thâm kéo cánh tay cô, sau đó lùi ra phía sau, đưa cô đi quanh phòng vài vòng rồi mới cho cô ngồi xuống.
Đưa nước trái cây cho Mạnh Kiều, cô ngồi ở đối diện, anh nâng chân cô lên, mát xa cho cô.
“Để em tự làm đi.” Mạnh Kiều bỗng xấu hổ.
Bạn trai ép nước trái cây cho cô, cùng cô tập luyện, còn mát xa cho cô. Ấy thế mà bản thân cô lại lười biếng. Mạnh Kiều cảm thấy mình thật sự rất quá đáng.
“Thể chất của em quá kém.” Trần Thâm không buông tay.
“Em sẽ chăm chỉ tập luyện!”
“Hay là tối nay em mát xa cho anh nhé?” Mạnh Kiều hối cải.
“Mấy khối ván sắt có gì bóp chứ?” Trần Thâm liếc nhìn cô.
“Ha ha, anh thù dai thật đấy!”
“Không phải, anh là quang minh chính đại mang thù.” Trần Thâm khẽ gãi vào gan bàn chân của cô.
Sau khi nghịch ngợm một chút, hai người yên tĩnh lại.
Mạnh Kiều uống nước trái cây, Trần Thâm cúi đầu như đang nghĩ chuyện gì đó.
Anh ngẩng đầu, nói: “Ngày may cùng anh về nhà ăn cơm nhé?”
Sau đó bổ sung thêm: “Thần đèn Mạnh Kiều, đây là điều ước của anh.”