Mấy ngày nay, Mạnh Kiều tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy mình thật sự là một cô bạn gái thất bại.
Mới từ phim trường trở về, ngày nào cô cũng gửi “lời chúc yêu thương” cho Trần Thâm, ân cần hỏi han anh. Kết quả tới khi cô bận rộn, từ sáng đến đêm, cô chẳng có thời gian mà trả lời tin nhắn của bạn trai.
Ngày thứ tư trở về nhà cô bắt đầu quay chụp quảng cáo, buổi chiều thì bay tới thành phố A để tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí.
Đây là một chương trình ẩm thực, có bốn khách mời cố định, đều là ca sỹ, diễn viên, nghệ sĩ, thành viên nhóm nhạc nữ… Mỗi một tập đều sẽ ghi hình ở các thành phố khác nhau, dùng một loại món ăn đặc sắc nhất của nơi đó làm chủ đề của trò chơi. MC sẽ căn cứ vào mỗi manh mối có được khi hoàn thành trò chơi để tìm tới nơi có nhiệm vụ cuối cùng, sau đó thì nhận được giải thưởng, hơn nữa còn được thưởng thức những món ăn ngon nữa.
Cũng không biết có phải là do Trần Thâm quá hiểu Mạnh Kiều hay không mà lại đẩy cho cô một chương trình hợp ý cô như vậy.
Mà bây giờ Mạnh Kiều mới có thời gian xem tin nhắn của bạn trai gửi tới từ hôm qua.
Hôm nay đã quay xong tập đầu tiên, bây giờ cô mới rảnh rỗi một chút.
Tối hôm qua Trần Thâm hỏi bao giờ cô về.
Anh biết cô đang ở thành phố khác ghi hình.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Em xin lỗi hmu hmu…
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Vừa mới kết thúc, tối hôm qua mệt quá nên em quên mất không trả lời tin nhắn của anh.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Nhưng mà hôm qua em mơ thấy anh! Thật đó! [ánh mắt chân thành]
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Tối nay em về nhà.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Anh thì sao?
Trần Thâm không trả lời, có lẽ là đang làm việc.
Nằm thêm một lúc, Lý Á Nam gõ cửa phòng bảo Mạnh Kiều sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Mấy ngày hôm nay Lý Á Nam vẫn luôn ở đây “ngốc” cùng với Mạnh Kiều, hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết. Lý Á Nam không chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng mà tính cách cũng rất lạnh lùng, cho nên Mạnh Kiều đổi giọng, gọi cô ấy là anh Nam.
“Anh Nam, có phải bảy giờ chúng mình mới lên máy bay không?”
Mạnh Kiều ngồi trên giường hỏi Lý Á Nam.
“Ừ.”
Lý Á Nam nhìn Mạnh Kiều, rồi mở hành lý, hỏi:
“Đã sắp xếp xong rồi à?”
“Xong hết rồi, bây giờ chúng mình ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Bây giờ mới là ba giờ rưỡi.
“Không được, chị Hà sẽ tức giận.”
Lý Á Nam trực tiếp từ chối.
“Ừm…”
Mạnh Kiều nhéo nhéo ngón tay mình, nói:
“Anh Nam, thật ra là như thế này.”
“Em cũng biết đấy, mấy ngày nay chị đều ở bên ngoài, cần cù chăm chỉ, nỗ lực làm việc, nhưng mà! Bạn trai thân yêu của chị lại phải chịu cảnh cô đơn vắng vẻ, lương tâm của chị cũng cắn rứt lắm chứ, đúng không?”
Bạn trai thân yêu ở phim trường bỗng hắt xì một cái.
“Cho nên chị phải đi mua một ít đồ, một ít quà tặng chứ đầy tâm ý của chị để tặng cho anh ấy.”
Lý Á Nam là một thẳng nữ chính hiệu. Mạnh Kiều phát hiện, chỉ cần dùng vấn đề tình cảm thì có thể khiến cô ấy nghe theo mình.
Quả nhiên, Lý Á Nam nhìn cô hai giây rồi đồng ý.
Tập đầu tiên của chương trình quay ở thành phố cổ – Thành phố A, vừa ra khỏi khách sạn rồi đi vào hẻm nhỏ, bầu không khí cùng cảnh vật đều như nhuốm thời gian.
Lúc này Trần Thâm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Đồ ăn, đồ dùng… đều mua một ít.
Mạnh Kiều mua rất nhiều món đặc sản ở nơi đó, còn cho Lý Á Nam một chút nữa.
“Anh Nam, em giúp chị chụp một bức hình được không?”
Mạnh Kiều đưa điện thoại cho cô ấy, sau đó cô ấy còn muốn cầm cả bao lớn bao nhỏ trên tay cô nhưng lại bị Mạnh Kiều từ chối.
“Không cần, không cần, chị muốn chụp với túi lớn túi nhỏ này để bày tỏ thành ý!”
Nói xong, Mạnh Kiều bắt đầu pose dáng.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, đầu đội một chiếc mũ cói và đeo khẩu trang màu trắng, không che đi cái mũi mà chỉ che đi miệng, như vậy cũng có thể miễn cưỡng nhận ra được cô là ai.
“Anh Nam, xin thương xót, em hãy ngồi xuống thấp một chút rồi chụp cho chị nha, nếu không thì nhìn chị chỉ vỏn vẹn một mét tư thôi đấy.”
Mạnh Kiều còn không quên dặn dò.
Lý Á Nam chụp cho cô rất nhiều kiểu, Mạnh Kiều nhìn qua, vô cùng hài lòng.
Anh Nam thật sự quá trâu bò, ở cổ trấn này, một đống đồ ăn này, Lý Á Nam chụp cho cô thành xách đầy tay toàn là túi hàng xa xỉ cao quý.
Mạnh Kiều cười ha ha, gửi ảnh cho Trần Thâm.
Kiều Kiều mệt mỏi quá:【 Hình ảnh 】
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Nhìn đi, đây là thiên hạ mà Trẫm mua cho ngươi.
Vừa đúng lúc Trần Thâm dùng điện thoại, anh click mở tấm hình cô gửi, chỉ lộ có mỗi đôi mắt và cái mũi thôi mà anh cũng thấy đẹp.
Lưu vào máy.
Trần Thâm: Hoàn Thượng cải trang vi hành ở đâu đây?
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Hehe, anh diễn xong rồi à?
Trần Thâm: Ừm, em vẫn chưa về sao?
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Bảy giờ mới lên máy bay, mua quà cho anh xong thì tới sân bay.
Trần Thâm: Chú ý an toàn, mấy ngày nữa anh về thăm em.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Tốt quá! Yêu anh nhiều!
Mạnh Kiều vẫn luôn bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn như vậy.
Trần Thâm mỉm cười, nhớ tới tính năng mới của WeChat mà hôm nay mọi người thảo luận. Anh nhấn đúp hai lần vào ảnh chụp của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhìn thấy giao diện trò chuyện của hai người hiện lên dòng chữ “Trần Thâm đã vỗ bạn”.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Vỗ chỗ nào thế anh?
Trần Thâm: Mông?
Đôi tình nhân nói chuyện phiếm với nhau cũng thật sự không có giới hạn.
Kiều Kiều mệt mỏi quá:【 quấy rầy.gif】
Trần Thâm: 【 ôm ôm.gif】
Trần Thâm gửi hết những biểu cảm mà anh từng chuyển từ máy của Mạnh Kiều sang. Sau đó hai người bắt đầu một cuộc trò chuyện vô bổ. Cho tới tận khi Trần Thâm đã gửi hết biểu cảm mà mình có, đầu hàng nhận thua.
Trên đường trở về, Mạnh Kiều bị một cửa hàng thủ công ở ven đường thu hút sự chú ý.
Chủ tiệm thấy cô có vẻ hứng thú thì đi tới giới thiệu cho cô:
“Cái này có thể treo trong xe, là bùa bình an.”
Vậy thì có treo một cái trong xe của Trần Thâm đấy nhỉ?
Khi cô đang quét mã trả tiền thì Trần Thâm cũng đăng tấm hình vừa rồi của cô lên vòng bạn bè của mình.
Trần Thâm: Cô ấy nói đây là thiên hạ mà cô ấy mua cho tôi. 【cười khóc 】【 hình ảnh 】
Tấm hình anh đăng là ảnh Mạnh Kiều đeo khẩu trang hẳn hoi, che vô cùng kín mít.
Ba mẹ, cô dì đều vào like.
Lúc nhắn lời này cho Trần Thâm thì Mạnh Kiều cũng không cảm thấy xấu hổ hay gì cả. Cho tới khi bị kéo vào vòng bạn bè, công khai xử tội thì Mạnh Kiều mới cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đệch, thôi quên đi, bạn trai muốn show ân ái thì cô cũng phải phối hợp cho tốt chứ!
Vui vẻ nhấn like bài của Trần Thâm xong, cô chuẩn bị dẹp đường về nhà.
Thành phố cổ khá phát triển ngành du lịch, biết được sẽ có rất nhiều du khách mua bao lớn bao nhỏ đồ kỷ niệm hoặc đặc sản về nhà, cho nên ở trấn nhỏ có một trạm chuyển phát nhanh, tiện cho du khách mua xong hàng thì có thể gửi về nhà.
Mạnh Kiều và Lý Á Nam gửi đồ ở trạm chuyển phát nhanh.
Khi quét mã họ tên người nhận và thời gian nhận hàng, Mạnh Kiều suy nghĩ một chút, sau đó mới đánh chữ.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Em gửi đồ ăn cho anh đó, chắc là ngày mai tới rồi.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Món vịt tía tô hơi ngọt một chút, nhưng mà rất ngon, anh nhất định phải nếm thử đó!
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Có thể chia cho những người khác nữa ạ.
Trần Thâm: Ừm, anh sẽ ăn tất cả luôn.
Trần Thâm: Đến sân bay chưa?
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Em chưa, vừa mới về khách sạn, bây giờ mới tới sân bay.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Haiz… Mấy ngày tới em không có việc gì, em tới tìm anh nhé?
Trần Thâm: Không phải ngày mai em có buổi quay chụp tạp chí gì à?
Mạnh Kiều mím môi, bạn trai còn biết rõ lịch trình của mình hơn cô, trở về cô nhất định phải xem xét thật rõ ràng lịch trình của Trần Thâm trong ba tháng tới! Nhất định phải học thuộc! Được rồi! Nào! Một bữa “thịt” ngon ngọt (gạch bỏ) / cô nàng theo đuổi ngôi sao!
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Em quên mất…
Trần Thâm: Ừm, nếu mệt thì phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Trần Thâm: Chờ anh trở về.
Kiều Kiều mệt mỏi quá: Chờ anh! Chờ anh!
Kiều Kiều mệt mỏi quá: À đúng rồi, nhà em ở XXX…
Mạnh Kiều gửi địa chỉ nhà mình cho Trần Thâm.
Cô sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về nhoaaaa.
Mấy công việc gần đây đã xong xuôi hết rồi, Mạnh Kiều rảnh rỗi ở nhà nghĩ ngơi, bắt đầu thêu bùa bình an. Nhưng mà đến dùng máy uốn tóc còn làm mình bị bỏng thì cũng có thể hiểu được trình độ thêu thùa của cô là như thế nào rồi đấy.
Bùa bình an không lớn, lúc mua chủ tiệm đã nói, chỉ cần một buổi trưa là có thể thêu xong rồi.
Nhưng mà đã hai ngày rồi Mạnh Kiều không ra ngoài, không làm việc, tốc độ thêu vẫn cực kỳ chậm chạp.
Cuối cùng thì hôm nay cũng xong rồi, nhìn thứ trên tay mình rồi nhìn thứ trong ảnh, Mạnh Kiều tự an ủi mình, quà tặng quý ở tấm lòng, quý ở tấm lòng.
Dưới sự cố gắng của cô, sau khi nhồi bông xong thì tiếng chuông cửa cũng vang lên.
Mạnh Kiều sống trong một khu chung cư cũ, nếu như dưới lầu có người muốn lên thì phải nói số nhà trước, sau đó hộ gia đình nhận một cuộc điện thoại xác nhận thân phận của đối phương thì mới có thể ấn nút mở cửa. Bởi vì là khu chung cư cũ, cho nên chỉ có thể nghe được giọng nói mà không thể nhìn thấy mặt.
“Alo, ai vậy?”
Mạnh Kiều nhận điện thoại.
Bên kia dừng một chút rồi nói:
“Trần Thiếu Trụ.”