Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi

Chương 12




Mạnh Kiều về phòng tắm rửa, sau đó mới tới phòng của Trần Thâm. Trần Thâm không sống ở phòng mà đoàn phim chọn cho anh nên không cùng tầng với Mạnh Kiều.

Tắm rửa xong xuôi, Mạnh Kiều thay áo ngủ, nhiệt độ ở đây rất thấp, cho nên cô còn mặt một chiếc quần dài ở bên ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, cô còn cố ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Chắc chắn không có ai, cô mới cầm điện thoại, như một tên trộm mà mở cửa phòng, nhìn trái ngó phải rồi mới đóng cửa lại.

Hành lang của khách sạn trải thảm, dép lên đi trên mặt đất như không phát ra âm thanh. Mạnh Kiều đi vào thang máy, sau đó Mạnh Kiều mở điện thoại, gửi cho Trầm Thâm một tin nhắn thoại.

Cô bắt chước tiếng chuông cửa, nhưng mà lại không nhận được câu trả lời của người đàn ông.

Chỉ là, khi đi tới trước cửa phòng của Trần Thâm, cửa phòng của anh hơi mở. Mạnh Kiều đẩy cửa ra, đi vào, hỏi:

“Anh không khóa cửa à?”

Cách cửa không xa là phòng bếp, Trần Thâm mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen đeo thêm một chiếc tạp dề. Anh quay đầu lại, nói:

“Không phải em đã ấn chuông cửa rồi sao?”

“Ha ha, đúng rồi …. Chuông cửa độc nhất vô nhị của Mạnh Kiều.”

Mạnh Kiều đến gần, thấy khoai tây, cô cầm một củ lên, hỏi:

“Sao còn có cả khoai tây thế anh?”

“Không phải em còn nói muốn ăn khoai tây à?”

Trần Thâm đặt nồi lên bếp.

“Để em gọt cho.” Mạnh Kiều cúi đầu tìm dao.

Trần Thâm lấy củ khoai tây trong tay cô, sau đó đuổi cô ra ngoài:

“Em ngoan ngoãn ngồi ngoài kia là được.”

Mạnh Kiều không thay đổi được anh, cô chạy tới ngồi lên ghế cao sau quầy bar, chống cằm nhìn bóng dáng của Trần Thâm, nhìn anh bận bận rộn rộn.

Trần Thâm quay đầu lấy hành thì thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Anh cho hành vào trong nồi, sau đó đi đến trước mặt cô.

“Ngồi ra đây đi.” An nói.

“Hả? Ngồi đâu ạ?” Mạnh Kiều buông tay xuống.

Một tay Trần Thâm bế cô lên, một tay khác lại cầm theo một cái ghế dựa, sau đó đặt cái ghế xuống bên cạnh chỗ anh nấu cơm.

“Ngồi đây.”

Mạnh Kiều ngồi trên ghế dựa, hai chân quơ quơ, cười nói:

“Vâng ạ.”

“Muốn ăn trứng gà không?” Trần Thâm hỏi ý kiến Mạnh Kiều.

“Có ạ.”

Mạnh Kiều vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế dựa, nhìn mì gói trong nồi. Trần Thâm ở bên cạnh lấy chảo để chiên trứng gà.

Vì để bụng ăn bữa khuya, nên cơm chiều Mạnh Kiều cũng không ăn. Ngửi mùi mì gói, cả người thất thần.

Đột nhiên trước mắt tối lại, Trần Thâm khom lưng nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái.

Trước kia xem phim Hàn, xem đến cảnh nam nữ chính hôn môi, hầu như nữ chính đều sẽ mở to hai mắt. Khi ấy Mạnh Kiều nghĩ có phải là làm quá rồi hay không? Nhưng mà lúc Trần Thâm hôn cô vừa xong, cô cũng mở to hai mắt.

“Đói bụng không?” Trần Thâm lại về chỗ mình để lật mặt trứng gà.

“Có ạ.”

Mạnh Kiều kéo dài âm cuối, sau đó lại nghiêm túc hỏi:

“Tại sao ngày nào cũng có thể khiến em rung động thế?”

Ngữ điệu nghiêm túc kia như là tham gia thảo luận một vấn đề nghiên cứu khoa học vậy, nhưng mà nội dung lại trêu người vô cùng.

Trần Thâm cười ra tiếng, tiếng cười vô cùng trong sáng, có thể thay anh đang rất vui vẻ.

Mạnh Kiều ngồi trên ghế, dùng sức quơ chân, nói:

“Em nói thật mà, không hề lừa anh đâu. Anh nháy mắt với em, dáng vẻ lúc anh nấu mì, dùng một tay bế em, còn có nụ hôn vừa nãy nữa… Tất cả đều khiến trái tim người khác muốn tan chảy.”

Một khi con gái đã thẳng thắn thì chẳng có chàng trai nào có thể chống cự được.

Trần Thâm sờ vành tai có hơi nóng lên của mình, sau đó tắt bếp. Khi đặt lên bàn, anh nói:

“Anh cũng như vậy. Em che tai của anh, em vui vẻ tươi cười, em ngồi trên ghế quơ chân, ban nãy em nói chuyện thẳng thắn như vậy, mỗi việc đều khiến anh rất thích.”

Ban đầu Mạnh Kiều cũng không cảm thấy lời nói ban nãy của mình có chỗ nào không đúng, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật. Nhưng mà nghe câu trả lời của Trần Thâm, cô mới biết được, lời nói này sẽ khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Mạnh Kiều đỏ mặt xoa xoa ngực, trong phòng như có quá nhiều bong bóng màu hồng rồi.

“Ăn đi.”

Trần Thâm đặt mì gói và khoai tây lên quầy bar, sau đó anh nhớ tới cái gì đó, nói:

“Anh mua dưa hấu cho em.”

“Oa…. Dưa hấu is my yêu thích nhất!” Mạnh Kiều giơ tay, nói lung tung.

Trần Thâm chỉ cắt cho cô một miếng tam giác, không dám để cô ăn quá nhiều.

“Anh không ăn ạ?”

Mạnh Kiều nhìn một đôi đũa và một chiếc bát, hỏi.

“Em ăn đi.” Trần Thâm không thích ăn những thứ này.

Được thôi, không phải là cô cố ý ăn mảnh đây, mà là tự Trần Thâm nói không ăn đó! Mạnh Kiều nếm thử một miếng khoai tây, hương vị không tồi.

“Anh ăn thử một miếng nhé?”

Mạnh Kiều hỏi Trần Thâm đang ngồi bên cạnh, dùng tay chống đầu tựa vào quầy bar để ngắm cô.

Trần Thâm không trả lời mà trực tiếp mở miệng để đợi Mạnh Kiều cho ăn, sau khi ăn một miếng xong thì nói:

“Hình như nước sốt hơi nhiều, có hơi cay.”

“Sao anh lại nói thế? Đồng chí Tiểu Trần, đồ ăn bạn trai em nấu là siêu cấp ngon đó.”

“Được rồi, em nói đúng. Ăn từ từ, anh đi tắm đây.”

Trần Thâm mỉm cười, xoa đầu cô, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Tốc độ tắm rửa của đàn ông thật sự rất nhanh, Mạnh Kiều vừa rửa bát xong đã thấy Trần Thâm xoa tóc đi ra ngoài.

“Em không ăn thêm được nữa.” Khoai tây và mì đều thừa lại một nửa, nhưng mà dưa hấu lại hết sạch.

“Anh muốn ăn không?” Mạnh Kiều nhìn Trần Thâm, nói:

“Thôi được rồi, em tự ăn vậy.”

“Ngốc nghếch.”

Trần Thâm nói, đã trao đổi nước bọt bao nhiêu lần rồi, anh còn ghét bỏ đồ ăn cô ăn thừa à?

“Ngồi đây ăn cùng anh.” Trần Thâm ôm lấy eo Mạnh Kiều.

“Vâng ạ.” Mạnh Kiều nắm lấy tay Trần Thâm.

Mạnh Kiều còn nghĩ rằng phải một lúc mới xong, nhưng lại chẳng ngờ Trần Thâm ăn hai, ba miếng đã giải quyết xong chỗ mì.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, hai người về phòng nghỉ ngơi, Mạnh Kiều bỗng nhiên có chút lo lắng. Nhưng mà, khi Trần Thâm ôm lấy cô từ phía sau, những cảm xúc lo lắng kia đều tan biến hết.

Trần Thâm khẽ hôn lên tai và gáy cô, chóp mũi chạm tới da thịt của cô, khiến cô hơi ngưa ngứa, cô không nhịn được mà đưa tay ra để ngăn lại, nhưng tay lại bị Trần Thâm nắm lấy, cho vào trong quần ngủ của anh.

“Lên giường đi anh.”

Mạnh Kiều vừa nói, vừa xoa gậy th*t của Trần Thâm.

Trần Thâm đè cô lên giường, hôn lêm mặt cô một chút, rồi hỏi:

“Còn nhớ hôm trước em nói gì không?”

Mạnh Kiều đỏ mặt, đương nhiên là nhớ rồi, cô còn rất mong chờ cơ.

Trần Thâm cởi quần của cô xuống rồi tách hai chân của cô ra, cúi đầu vào giữa hai chân cô. Đầu tiên dùng ngón tay đẩy hai cánh hoa ra, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp. Sau đó anh hôn lên nụ hoa, hút mạnh một cái rồi dùng răng cắn nhẹ, khiến cho Mạnh Kiều khẽ rên rỉ, mông nhỏ vặn vẹo.

Trêu đùa nụ hoa xong, anh lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường là hai cánh hoa. Tựa như đang hôn môi, anh nhẹ nhàng ngậm lấy nó. Mạnh Kiều nắm chặt khăn trải giường, cô cắn môi, cảm thấy mình sướng sắp chết rồi.

Quá trình được tiến hành vô cùng tuần tự, cuối cùng cửa huyệt cũng được “yêu thương”. Trần Thâm để lưỡi ở cửa huyệt, liếm liếm, sau đó đưa đầu lưỡi vào bên trong, tiến vào nơi mất hồn kia. Đầu lưỡi ra ra vào vào trong lối nhỏ, còn môi thì ngậm thịt non xung quanh.

Âm thanh da thịt thân mật vang lên trong phòng, Mạnh Kiều cắn ngón trỏ của tay phảo, tay trái sờ đầu Trần Thâm, như là muốn đẩy anh ra nhưng lại tựa như đang kéo gần.

“A… Ư… Ưm…” Từng tiếng rên rỉ cuối cùng cũng không khống chế được mà bật ra khỏi miệng.

hoa huy*t bị đầu lưỡi trên ghẹo, vách thịt cũng căng ra. Trần Thâm nếm hương vị của hoa dịch đang chảy ra, nuốt xuống, không hề khó ăn. Anh đẩy lưỡi vào sâu hơn, không ngừng mút vào, đương nhiên cũng không quên mát xa hạt đậu nhỏ.

Mạnh Kiều cao trào, tất cả đều phun lên mặt Trần Thâm. Anh ngồi dậy, lau mặt lên áo ngủ còn chưa cởi của Mạnh Kiều.

“Thoải mái không?” Trần Thâm nằm trên người cô, hỏi.

Mạnh Kiều thở dốc từng tiếng, ánh mắt mê ly, hơi tỉnh táo lại, đưa tay xoa mặt Trần Thâm.

“Bé cưng, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.”

Trần Thâm lau mồ hơi trên trán Mạnh Kiều, sau đó cởi áo ngủ của cô ra, véo nhẹ lên đầu v* của cô.

Hai chân Mạnh Kiều đặt lên đùi của Trần Thâm. Trần Thâm đỡ gậy thith, trực tiếp đâm vào, cảm giác ấm áp, mịn màng và thoải mái bao vây lấy anh.

“Kiều Kiều, đừng kẹp chặt như vậy.”

Trần Thâm sờ lên hạt đậu nhỏ của cô để cô thả lỏng, nhưng hạt đậu nhỏ quá nhạy cảm, Mạnh Kiều càng kẹp nhanh hơn.

“Em… Em không khống chế được.”

Giọng nói của Mạnh Kiều mang theo chút nức nở, bây giờ chỉ cần Trần Thâm động một chút là cô đều muốn phun nước.

Trần Thâm cúi đầu bên tai Mạnh Kiều, từng tiếng thở dốc của anh đều chui vào tai cô. Mạnh Kiều nghe âm thanh này, nước chảy ra càng nhiều hơn, càng thuận tiện cho Trần Thâm chọc vào rút ra.

Bé con ngốc nghếch lại bị lừa, Trần Thâm cười thầm, anh đẩy mông, tiến vào rồi rút ra. hoa huy*t mang tới cảm giác vô cùng thoải mái, cả gậy th*t ở bên trong đều có thể hưởng thụ.

“Thật là ướt.” Trần Thâm nói, tựa như mỗi lần rút ra đều có thể mang ra mật dịch.

Mạnh Kiều có cảm giác vô cùng căng trướng, nghe lời cợt nhả của Trần Thâm cũng chẳng có sức đánh lại, chỉ có thể trừng mắt với anh. Nhưng mà cô lại không biết, ánh mắt kia có bao nhiêu mê hoặc.

“Em có biết bây giờ em quyến rũ thế nào không?” Trần Thâm hỏi.

Cơ thể trần trụi của Mạnh Kiều nằm trên giường, nằm dưới thân của anh, hai chân mở rộng. Hai con thỏ trắng trước ngực theo động tác của anh mà nảy lên nảy xuống, đầu v* đỏ hồng càng nổi bệt trên da thịt trắng nõn, vô cùng mê người. Càng đừng nói tới phía dưới, nơi hai người kết hợp. hoa huy*t hồng nhạt bị đâm đến biến thành màu đỏ, thịt non theo gậy th*t rút ra mà lộ ra ngoài. gậy th*t thô to kia cắm vào bên trong khiến cửa huyệt nho nhỏ căng ra như sắp vỡ.

Sự chặt chẽ bên trong, bên ngoài không nhìn thấy

Trần Thâm ngồi dậy, kéo chân của Mạnh Kiều ra, khiến chỗ hai người kết hợp càng lộ ra nhiều hơn. Một nửa gậy th*t ở bên trong hoa huy*t, anh chỉ rút ra một nửa, sau đó lại đẩy thật mạnh vào bên trong. Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy mỗi lần ra vào, gậy th*t thô to kia như ẩn như hiện, trong nháy mắt đã tiến vào hết bên trong cơ thể Mạnh Kiều, nhưng lát sau lại lộ ra bên ngoài một ít.

Cảm giác thân mật với cô gái mà mình yêu mang đến khoái cảm vô cùng mãnh liệt.

Trần Thâm kéo lưng Mạnh Kiều, bế cô lên rồi đặt cô ngồi trên người mình. Vừa ngồi xuống, Mạnh Kiều nói:

“Căng quá!”

“Một lát nửa sẽ ổn.” Trần Thâm vô mông cô, trấn an.

Hai tay Trần Thâm ôm lấy mông Mạnh Kiều, mượn lực để cô lên lên xuống xuống. Hai người đối mặt với nhau, Mạnh Kiều ôm cổ anh, anh nhân cơ hội này cắn đầu v* của Mạnh Kiều, đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa đỏ bừng. Một tay ở phía sau lại dùng sức xoa nắn mông thịt co giãn của cô, lưu lại dấu tay hồng hồng.

Sau đó, hai người hôn môi, Mạnh Kiều ngồi cao hơn, cô cúi đầu, hôn lên môi Trần Thâm, ngậm lấy môi dưới của anh, không muốn buông ra.

Thuận thế ngã lên giường, Mạnh Kiều nhắm mắt tiếp tục hôn anh. Mặc cho đôi tay của anh tự do trêu đùa từng nơi trên cơ thể mình như eo, ngực, mông, lưng…

Cô đã quen với tư thế nữ trên nam dưới rồi. Mạnh Kiều quỳ gối trên giường, đầu gối dùng sức để mình có thể kẹp được gậy th*t, nhấc người lên rồi lại ngồi xuống.

Trần Thâm phối hợp với nhịp điệu chậm rãi của cô, một tay xoa nắn bộ ngực sữa của cô, một tay cọ sát bắp đùi của cô.

Mạnh Kiều hơi nâng người, đôi môi của hai người cũng rời khỏi nhau. Khi cánh môi tách ra, hai người cũng mở mắt, động tác dưới thân không có ngừng lại. Trong mắt chỉ có đối phương, nhìn nhau cười. Mạnh Kiều giống như một con chim gõ kiến nhỏ, hôn lên môi Trần Thâm từng chút từng chút một.

Trần Thâm xoay người đè cô xuống, gậy th*t cũng không rút hết ra khỏi hoa huy*t.

Anh kéo tay Mạnh Kiều, mười ngón tay đan vào nhau, anh nói:

“Bây giờ anh sẽ không bỏ qua cho em nữa.”

Lời nói vừa dứt, anh mạnh mẽ đâm vào, động tác ra vào nhanh gấp đôi ban nãy khiến cho tiếng rên rỉ của Mạnh Kiều bị đứt quãng.

“A… Ưm… A…”

Âm thanh trong phòng vẫn còn tiếp diễn tới sau nửa đêm mới miễn cưỡng dừng lại.