Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi

Chương 11: “Cô cười trộm, thầm nghĩ, phải hôn anh mấy cái mới có thể khiến anh nguôi giận đây?“




“Chiều nay phóng viên sẽ tới làm một cuộc phỏng vấn đơn giản với hai người.”

Đạo diễn chỉ vào Trần Thâm và Mạnh Kiều, nói.

Nói là vậy, chứ sự thật là phóng viên muốn phỏng vấn hai nhân vật chính, cho nên không phải là đạo diễn cố ý sắp xếp hai người ở bên nhau.

Địa điểm phỏng vấn được sắp xếp ở một góc của phim trường để thuận tiện cho việc ghi hình. Hơn nữa thời gian phỏng vấn cũng không quá dài cho nên cũng không cần chuẩn bị ghế, mọi người đều đứng để nói chuyện.

Phỏng vấn còn chưa bắt đầu, Mạnh Kiều và Trần Thâm vẫn mặc đồ diễn, cầm microphone có chứa logo của kênh phim đứng chung một chỗ.

“Nếu như nói chuyện như này thì có phải âm thanh sẽ trực tiếp thu vào máy quay không nhỉ?”

Mạnh Kiều không chịu ngồi yên mà nổi lên hứng thú nghiên cứu microphone.

“Có lẽ là vậy.”

Trần Thâm nhìn thấy cô chơi vô cùng vui vẻ thì cũng nhìn cái microphone trong tay mình.

“Thật thần kỳ.”

Mạnh Kiều ngẩng đầu, cười với Trần Thâm.

“Cười ngọt ngào như thế làm gì?”

Nhân lúc mọi người không chú ý, Trần Thâm nhéo nhẹ khuôn mặt của cô gái nhỏ.

“Em vẫn luôn rất ngọt mà.”

Mạnh Kiều cố ý chu miệng ra vẻ đáng yên. Sau khi làm xong thì lại bị chính mình làm cho ghê tởm, cô đưa tay che hai tai của Trần Thâm, nói:

“Vừa nãy anh không thấy gì, không thấy gì.”

“Tại sao không thấy lại phải che tai làm gì?”

Tay Trần Thâm đặt lên tay của Mạnh Kiều.

“Ừ nhỉ, em cũng không biết tại sao lại che tai anh nữa ha ha ha, em ngốc thật đấy.”

“Không phải ngốc, mà là đáng yêu.”

Trần Thâm búng lên trán cô một cái.

Hai người vừa nói xong thì phóng viên đi tới. Phóng viên của kênh phim này là một người đẹp, giọng nói dịu dàng đặc biệt dễ nghe. Đầu tiên là hai người tự giới thiệu, sau đó mới chính thức phỏng vấn.

“Chúng ta bắt đầu từ nhân vật của hai người nhé? Tôi cũng chưa đọc tiểu thuyết nguyên tác, nhưng mà xem trang phục của hai người, tôi cũng có thể tưởng tượng ra rồi.”

Chí gái phóng viên bắt đầu đề tài thứ nhất.

Mạnh Kiều mặc váy đồng phục của học sinh, Trần Thâm mặc quân trang, nhìn như vậy cũng có thể biết được nhân vật mà hai người họ diễn.

“Vậy hai vị có thể giới thiệu đơn giản về nhân vật của mình không?

Chị gái phóng viên tiếp tục hỏi.

Phỏng vấn rất thuận lợi, cũng không hỏi nhiều vấn đề, đều xoay quanh cốt truyện và đa số đều là nội dung nghiêm túc. Cho nên, cuối cùng, chị gái phóng viên đặt ra một vấn đề thú vị hơn.

“Cuối cùng tặng hai người một khen thưởng nhỏ nhé. Hai người có thể yêu cầu đối phương một yêu cầu nhỏ, và người kia có thể hoàn thành ngây bây giờ.”

“Em trước nhé?” Mạnh Kiều nóng lòng muốn thử, khiến cho chị gái phóng viên rất tò mò.

“Kiều Kiều đã sớm muốn Trần Thâm làm gì rồi hả?” Cô ấy hỏi.

“Có! Em muốn đàn anh Trần Thâm nháy mắt một cái.”

Nói xong, Mạnh Kiều che miệng cười, còn nháy mắt một cái.

Trần Thâm nghiêng người, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang cười, hỏi:

“Như vậy chẳng phải là em đang chỉnh anh à?”

“Trước đây em từng xem qua một chương trình truyền hình mà đàn anh Trần Thâm tham gia hồi mới ra mắt. Lúc đó, anh có nháy mắt, bây giờ em rất muốn nhìn thấy tận mắt.” Mạnh Kiều giải thích.

“Kiều Kiều còn xem cả video của Trần Thâm sao?” Chị gái phóng viên bắt đúng trọng điểm.

“Trước đây em có tìm hiểu tin tức điện ảnh, mà trong phần đề cử video có đoạn này. Bởi vì tiêu đề rất đặc biệt, gọi là ‘Trần Thâm tuyệt đối đừng xem’, cho nên em mới xem.”

Sự thật là khoảng thời gian ấy, Mạnh Kiều như người khảo cô mê muội, các video của Trần Thâm cô đều đào lên xem lại.

“Kiều Kiều có tìm kiếm mình không?” Chị gái phóng viên lại hỏi.

“Có ạ.” Mạnh Kiều cười, trả lời thành thật.

“Vậy Trần Thâm thì sao?”

Chị gái phóng viên chuyển hướng sang Trần Thâm.

“Cũng có.” Trần Thâm thừa nhận.

“Oa….” Mạnh Kiều thở nhẹ một tiếng, cô giơ tay lên trước mặt Trần Thâm, Trần Thâm hiểu ý, đưa tay vỗ vào tay cô.

Mọi người đều bị động tác này chọc cười.

“Được rồi, trở lại chuyện chính, Trần Thâm đã chuẩn bị tốt để nháy mắt chưa?” Chị gái phóng viên quay lại đề tài.

Hiếm lắm mới có thể thấy được vẻ xấu hổ của Trần Thâm, anh thương lượng với Mạnh Kiều:

“Không thể đổi cái khác à?”

Mạnh Kiều thấy vẻ khó xử của anh, chuẩn bị đối một yêu cầu khác, nhưng chị gái phóng viên lại không cho.

“Vậy thì anh nháy mắt với Kiều Kiều đi, không cần làm với máy quay nữa.”

Chị gái phóng viên ra chiêu.

“Có thể.”

Trần Thâm nhìn Mạnh Kiều, Mạnh Kiều cũng nhập vai, hai tay ôm mặt làm ra vẻ say mê. Trần Thâm nhanh chóng nháy mắt một cái, làm xong còn xấu hổ “khụ khụ” mấy tiếng rồi nói:

“Xong rồi.”

“Hình như em bị điện giật rồi!” Mạnh Kiều phát biểu cảm nghĩ.

“Ha ha, nếu fan nào muốn cảm nhận điện lực của Trần Thâm khi nháy mắt thì nhớ chú ý….”

Chị gái phóng viên nhân cơ hội này mà thu hút sự chú ý.

Trần Thâm trộm vỗ lên eo Mạnh Kiều một cái. Mạnh Kiều cười thầm, nghĩ, có lẽ phải hôn mấy cái mới có thể làm anh nguôi giận đây?

“Được rồi, đến lượt Trần Thâm.”

Chị gái phóng viên chuyển sang Trần Thâm.

“Nói mười ưu điểm của anh.” Trần Thâm nói.

“Đẹp trai, dáng đẹp, mũi cũng cao, chân dài, thể lực tốt, chu đáo, giọng nói vô cùng hay, tốt tính, kỹ thuật diễn siêu đỉnh, đặc biệt là còn rất dịu dàng nữa.”

Vốn dĩ chị gái Phóng Viên còn đang định trêu chọc Trần Thâm có phải đang trả thù Kiều Kiều hay không, không ngờ rằng Mạnh Kiều lại một hơi nói hết.

“Wow… Kiều Kiều thật lợi hại!”

Chị gái phóng viên tỏ vẻ bội phục.

“Kiến thứ cơ bản của người theo đuổi ngôi sao thôi mà.”

Mạnh Kiều giả vờ khiêm tốn một chút.

“Được rồi, hôm nay tôi rất vui khi có thể trò chuyện với hai người! Tôi rất mong chờ bộ phim này, hôm nào phim bắt đầu chiếu, chúng ta hẹn gặp ở rạp chiếu phim nhé!”

Chị gái phóng viên nói câu kết thúc để hoàn thành buổi phóng vấn ngày hôm nay.

Sau khi phỏng vấn xong, Trần Thâm và Mạnh Kiều ngồi về chỗ, Trần Thâm đột nhiên hỏi:

“Em theo đuổi ngôi sao nào?”

“Em theo đuổi một ngôi sao…” Mạnh Kiều cười nói tiếp, “Là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”

“Ồ, phải không?”

Giọng điệu của Trần Thâm bắt đầu trở nên nguy hiểm. Nhưng Mạnh Kiều tựa như không cảm nhận được bạn trai mình đang ghen mà còn tiếp tục nói ra một đống ưu điểm của “người đàn ông” kia.

“Haiz… Em cho anh xem ảnh của anh ấy, vô cùng đẹp trai luôn!”

Nói xong, Mạnh Kiều bắt đầu mở điện thoại.

“Anh không xem.” Trần Thâm nhắm mắt lại, từ chối việc xem ảnh của ngôi sao mà bạn gái thích.

“Đừng mà, anh xem một chút thôi, xin anh đấy, anh xem một chút xíu thôi, nếu không em sẽ không vui.”

Mạnh Kiều đặt điện thoại lên bàn trước mặt Trần Thâm.

Dưới sự uy hiếp của bạn gái, Trần Thâm mở mắt nhìn một chút. Nhưng lại phát hiện ra, bức hình trong điện thoại của Mạnh Kiều lại là mặt anh.

“Anh thấy không? Em thích nhất người này!” Mạnh Kiều đã thực hiện thành công gian kế của mình.

Trần Thâm nắm tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, nói:

“Thấy rồi.”

“Ơ, có nhiều người lắm đấy!” Mạnh Kiều rút tay lại.

“Thật muốn công khai ngay bây giờ.” Trần Thâm nhìn cô, nghiêm túc nói.

“Sau khi phim chiếu đi, được không anh? Nếu không bọn họ sẽ cảm thấy chúng mình lăng xê bộ phim thì sao?”

Mạnh Kiều cũng nghiêm túc suy nghĩ.

“Được.”

“Đột nhiên em muốn ăn mì gói.”

Mạnh Kiều nghĩ gì nói đó, Trần Thâm cũng quen với chuyện này rồi.

“Phòng bếp của phòng anh có, tối về nấu nhé?”

“Hả? Như vậy không tốt lắm nhỉ? Em là diễn viên nhỏ thôi, sao dám đi tìm anh vào buổi tối được?”

Mạnh Kiều nhập vai.

Trần Thâm không nói lời nào, nhìn cô gái nhỏ đang diễn. Mạnh Kiều bị mình làm bật cười, sau đó trở về dáng vẻ đứng đắn, nói:

“Vậy anh nhớ mở cửa cho em nhé.”

“Anh đón em.”

“Không cần đâu, chỉ là mấy tầng lầu thôi mà.”

“Đêm nay không về nữa? Được không?” Trần Thâm nói đầy ẩn ý.

“Thôi thôi, không nói chuyện nữa, em muốn đọc kịch bản.”

Đồng ý tối nay ở lại sẽ làm gì, đáp án vô cùng rõ ràng.

Trần Thâm thấy cô xấu hổ, cũng không trêu cô nữa, buổi tối còn rất nhiều cơ hội.