Điền Duyên

Chương 72: Cuộc sống hạnh phúc




Hoàng Lão Thực bị khuê nữ sai sử thành công, là không được yên tĩnh nữa.

Chạng vạng hôm sau, sau khi kết thúc công việc, Đỗ Quyên như cũ thúc hắn chẻ củi.

Mãi đến khi một đống củi được chẻ hết, xếp gọn như lỗ châu mai như lời Phùng Trường Thuận nói, Đỗ Quyên mới hăng hái biểu dương hắn; Vì thế, nàng nói với Nhậm Tam Hòa là muốn một con thỏ.

Nhậm Tam Hòa thập phần kinh ngạc.

Đỗ Quyên không chút xấu hổ đếm trên đầu ngón tay, đối với hắn nói: “Muốn xẻng nhỏ, cái cuốc nhỏ, dao nhỏ, lưới nhỏ, gùi nhỏ, rổ nhỏ...”

Nhậm Tam Hòa ôn nhu hỏi tiểu nữ oa: “Ngươi muốn những thứ này để làm gì?”

Đỗ Quyên cười híp mắt nói: “Ta muốn.”

Nếu nói ra một đống kế hoạch, hắn sẽ kinh ngạc đến ngây người. Đơn giản cái gì cũng không nói, chỉ là muốn. Nếu canh chừng nàng dùng những vật này cho việc gì, so với đi săn da cáo còn dễ dàng hơn.

Nhậm Tam Hòa buồn bực.

Nếu Đỗ Quyên thật muốn da cáo, hắn còn dễ dàng kiếm được. Mấy thứ này tuy không bao nhiêu tiền, nhưng trước mắt hắn thật không dễ tìm được.

Vì thế, hắn ra ngoài núi một chuyến, mới coi như làm đủ.

Sau đó liên tục đưa vài lần chim trĩ đến, đều là sống, có lông vũ rất xinh đẹp. Dân bản xứ gọi là “Hồng gà cảnh“.

Nguyện vọng muốn ăn gà của Hoàng Lão Thực căn bản không thể thực hiện. Toàn bộ gà đều bị Phùng Thị cắt cánh thành gà nhà để nuôi.

Rốt cuộc nàng cũng hiểu, khuê nữ thật muốn nuôi gà.

Mặc kệ có thể nuôi thành hay không, nàng còn nhỏ tuổi đã biết bận tâm trong nhà, làm lòng nàng phá lệ mềm mại càng thêm thích nàng. So với Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi càng như nàng nhặt về.

Phùng Thị thiên vị Đỗ Quyên không chỉ vì chuyện đó, còn bởi vì khuê nữ này quá tri kỷ.

Nàng cứng rắn quấn lấy Hoàng Lão Thực, khiến hắn chẻ hết củi xong, lại kêu hắn làm chuyện khác, thường dùng thanh âm êm ái gọi:

”Cha, cho heo ăn.”

”Cha, vại hết nước.”

”Cha, giúp nương gánh củi về.”

”Cha. Đem bao đậu này lên gác xép đi.”

...

Tóm lại, việc nhà nàng đều trông coi, đem việc nặng giao hết cho Hoàng Lão Thực. Nàng và Hoàng Tước Nhi cũng làm chút việc trong khả năng, Phùng Thị căn bản không cần nàng phân công.

Vì thế. Hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp hẳn lên.

Có lúc Hoàng Lão Thực không nghe theo, Phùng Thị sẽ lớn giọng mắng lên.

Bởi vì, nàng phát hiện Đỗ Quyên an bài tốt hơn mình.

Lại nói, Hoàng Lão Thực bị Đỗ Quyên thúc giục cũng rất vui thích. Hắn tựa như con lừa kéo cối xay, mắt bị bịt kín nhưng vẫn cố đuổi theo củ cà rốt treo phía trước, mãi đến khi làm xong việc mới có thể ăn được củ cà rốt kia.

Củ cà rốt chính là Nhậm Tam Hòa đánh món ăn thôn quê.

Chỉ cần Đỗ Quyên mở miệng, Nhậm Tam Hòa sẽ đưa. Đỗ Quyên không cần, Nhậm Tam Hòa sẽ không đưa.

Hoàng Lão Thực cảm thấy cuộc sống như thế có đầu ra.

Mỗi ngày từ sáng sớm đến chạng vạng, Đỗ Quyên đều đứng ở cửa viện đưa đón cha mẹ.

Nhìn thấy Hoàng Lão Thực và Phùng Thị trở về, thật xa nàng đẫ kêu “Cha! Nương!”

Hoàng Lão Thực hoàn toàn bị nàng “thuần hóa”, vừa nghe nàng kêu, liền cao giọng đáp “Ai! Khuê nữ!“. Phùng Thị sụp mí mắt, cố ý nghiêm mặt, nàng ngượng ngùng biểu hiện tình cảm ra ngoài, trừ phi là lúc kích động.

Chẳng những kêu cha mẹ, thấy người khác Đỗ Quyên cũng kêu.

”Thím Lâm đã trở lại?”

”Đại Đầu bá bá.”

”Thu Sinh ca ca.”

...

Lâm Đại Đầu lập tức cười như hoa sen, giòn giã đáp lời.

Bởi vì từ trước tới nay Đỗ Quyên không gọi hắn, đối với hắn cũng không hoà nhã.

Hôm nay cũng không biết là làm sao, chắc là gọi người thuận miệng, phanh không kịp nên kêu không chừa một ai, làm cho Lâm Đại Đầu vui vẻ không thôi.

Xem ra Đỗ đại tiểu thư không có tiềm chất làm ác nhân.

Mọi người thấy vẻ mặt hối hận của Đỗ Quyên sau khi lỡ kêu Lâm Đại Đầu, đều cười.

Thu Sinh có chút “Đại nam tử chủ nghĩa“. Hắn cũng đặc biệt thích Đỗ Quyên, mỗi lần về nhà đều mang một cái gì đó cho nàng chơi, có khi là một con dế mèn bự. Hôm nay hắn giống như hiến vật quý, lấy ra một con chim nhỏ chưa biết bay cho nàng.

Đỗ Quyên cảm thấy thịnh tình không thể chối từ.

Nàng thích những món đồ chơi của Cửu Nhi bởi vì tạo hình của nó giống như những tác phẩm nghệ thuật. Nhưng nàng không phải là tiểu hài tử, dế mèn, châu chấu, chim nhỏ gì đó, nàng thật tâm không có hứng thú chơi.

Vì thế, đôi mắt đen bóng của nàng vụt sáng lên đối với Thu Sinh nói: “Cho Lâm Xuân chơi.”

Thu Sinh như làm ảo thuật, lấy một con chim từ trong túi tiền ra, nói: “Ta còn một con. Đây là cho ngươi chơi.”

Mặt Đỗ Quyên giật giật: đem người ta biến thành “Nhà tan điểu tán”, đứa nhỏ này...

Vì cứu lại con chim nhỏ này, nàng đành phải nhận lấy.

Có một lão hán thả trâu không đi ngang qua cửa Hoàng gia, mà đi bên con đường nhỏ. Mỗi ngày sớm muộn gì đều thấy thân mình nho nhỏ của một bé gái đứng ở cửa kêu người, cái miệng nhỏ thật ngọt, cảm thấy thú vị, nên cách thật xa đã phất tay với nàng.

Đỗ Quyên lập tức giòn tan nói: “Gia gia, thả trâu trở lại?”

Lão hán rất cao hứng, nhảy xuống trâu chạy tới, rất cẩn thận từ trong túi lấy ra mấy quả dại hồng hồng cho nàng. Đây là mang về cho cháu trai, chia một nửa cho nàng.

Đỗ Quyên nhận lấy, đưa một trái lên miệng nếm nếm, ngửa đầu cười nói: “Ngọt. Cám ơn gia gia.”

Lão hán vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Thu Sinh cả kinh kêu lên: “Trâu chạy kìa, Tôn gia gia.”

Tôn lão hán vội vàng xoay người đuổi theo trâu, còn không quên quay đầu hướng hai vợ chồng Hoàng Lão Thực nói: “Lão Thực a, khuê nữ ngươi thật tốt.”

Đây là lời khen ngợi tốt nhất.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị đều cảm thấy có mặt mũi gấp bội.

Đỗ Quyên như vậy, không phải vì kéo nhân duyên, lấy lòng khoe mã, mà là nàng sớm muộn gì đều thích đứng ở cửa viện, nhìn người trong thôn “Mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ”, nhàn nhã đi lại trên con đường thôn nhỏ. Tình cảnh giống như một bức họa.

Khụ khụ!

Nàng thừa nhận mình có chút lãng mạn. Mỗi ngày đều qua như vậy, còn trang điểm thưởng thức tình thơ ý hoạ.

Nhưng thôn Thanh Tuyền sớm tối gì thật sự rất đẹp.

Ách, lúc này cũng rất đẹp!

Lập tức, Đỗ Quyên nắm ống tay áo của cha vào nhà, vừa nhìn vào cái gùi trên tay hắn hỏi: “Cha, hôm nay bắt được bao nhiêu cá nhỏ?”

Hoàng Lão Thực cao giọng cười nói: “Hôm nay được nhiều, có bảy tám lượng.”

Đỗ Quyên đang muốn nói chuyện, Phùng Thị hỏi: “Đỗ Quyên, hôm nay gà đẻ mấy cái trứng?”

Đỗ Quyên lập tức phấn chấn nói cho nàng biết: “12 cái. Hai con gà mái rừng cũng đẻ trứng.”

Phùng Thị nghe xong cao hứng, quay đầu lại hỏi: “Ngươi thả riêng sao?”

Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Không có, nhưng ta nhận được. Trứng nhỏ hơn một chút, phía trên còn dính tơ máu nữa.”

Phùng Thị gật đầu nói: “Ngươi lấy đến đây, ta chưng co ngươi ăn. Trứng đẻ lần đầu tiên là bổ nhất. Lấy thêm ba cái ra, buổi tối sao rau hẹ. Tỷ tỷ ngươi nấu cơm xong chưa?”

Đỗ Quyên vội nói: “Nấu xong rồi, đang đợi nương về xào rau. Nương, buổi tối nấu nấm đi. Ta muốn ăn nấm.”

Vừa nói vừa cười đối với Hoàng Lão Thực chớp chớp mắt, ý là buổi tối ăn ngon.

Hoàng Lão Thực cũng vui vẻ không khép được miệng.

Trong nhà ăn càng ngày càng ngon, hắn làm việc có sức.

Đỗ Quyên lập tức đi vào phòng cầm năm cái trứng gà ra giao cho Phùng thị, Phùng Thị liền đi xuống bếp. Hoàng Tước Nhi cùng Đỗ Quyên vội vàng xử lý đám cá nhỏ. Hoàng Lão Thực mang bắp ngô và thành phẩm thu được vào sân.

Dùng cá bột nuôi gà rất có hiệu quả.

Phải thanh lý sạch sẽ đám cá nhỏ, bằng không lúc phơi bụng cá dễ bị thối rữa, còn kéo thêm ruồi bọ. Sau khi phơi kho tôm cá nhỏ xong, dùng hòn đá mài nhuyễn, trộn cỏ, cám và bảy tám tạp loại gì đó cho gà ăn.

Cho gà ăn như bình thường thôi, bất quá cần mẫn hầu hạ chút. Không có kỹ thuật hàm lượng, bởi vì Đỗ Quyên không biết kỹ thuật.

Trước mắt Hoàng gia có 35 con gà. Trong đó có 32 con gà mái, 12 con đã đẻ trứng.

Đừng tưởng chuyện này dễ dàng. Bình thường người ta chỉ nuôi hơn 10 con, thậm chí chỉ có mấy con, nhiều nhất cũng là hai mươi mấy con. Nhà Đỗ Quyên xem như “nhà giàu nuôi gà“.

Bởi vì nhà nông công việc nhiều, nuôi gà nuôi heo đều là tiện thể, không có ai bỏ hết công phu ra chăn nuôi, cũng không có nhiều lương thực để nuôi.

Tỷ như nuôi gà, một ổ trứng nhiều nhất có thể ấp ra hai mươi con gà con. Nếu hầu hạ không tốt, chết mấy con gà con là bình thường. Đợi lớn hơn một chút, chạy khắp nơi sẽ dễ bị mất. Cũng không biết là bị mèo hay chó cắn hay bị chồn tha đi. Còn có bệnh chết không tính. Va chạm, đợi trưởng thành, gà trống giết thịt, chỉ có gà mái mới giữ lại đẻ trứng.

Một đường đào thải, có thể còn lại bao nhiêu?

Đỗ Quyên thực áy náy, bởi vì đám gà này, Hoàng Tước Nhi mệt hơn trước nhiều.

Đương nhiên, nàng cũng không nhàn hạ: lúc gà còn nhỏ, nàng canh giữ ở cửa sân, không cho chúng nó đi ra ngoài, sợ đi ra ngoài mất luôn. Lại canh chừng mèo chó trong nhà không cho chúng nó tai họa gà con. Lại không dám nhốt chúng, sợ ở chung một chỗ sinh bệnh. Chúng nó thải khắp sân, nàng đi theo sau thanh lý.

Như thế gom được không ít phẩn, nàng dùng để bón hoa hướng dương.

Ở dưới chân tường rào, nàng trồng hơn mười cây hoa hướng dương.

Lúc ấy cũng bị Phùng Thị mắng một trận, nói một sân gà, thứ này khẳng định không nuôi nổi. Vì thế, nàng trông chừng gà, không cho chúng mổ hoa hướng dương.

Ai, nàng cảm thấy ở nông thôn không dễ, tận lúc này nàng mới thấu hiểu “Ai biết trên bàn cơm, hạt hạt đều vất vả.”

Cũng may gà con chết năm con, còn sót lại rốt cuộc trưởng thành. Hoa hướng dương cũng trĩu nặng to như cái đĩa, sắp thu.

Lần này ảnh hưởng từ thành quả thu được, Phùng Thị chấp nhận việc hai tỷ muội làm, không hề mắng các nàng làm chuyện không đứng đắn. Hoàng Lão Thực xuống ruộng làm việc cũng mang theo cái rọ bắt cá con.

Hơn nữa nói trước mắt, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thu thập tôm cá nhỏ xong, thì Hoàng Lão Thực cũng thu gọn xong đồ trong sân, Phùng Thị cũng vừa vặn kêu ăn cơm tối.

Vì thế, Hoàng Lão Thực tươi cười rạng rỡ ngồi bên bàn ăn.

Lúc này là lúc hắn có hình tượng chủ nhà nhất.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi giống như chim nhỏ, bay tới bay lui phòng chính và nhà bếp, giúp Phùng Thị bưng cơm bưng đồ ăn, cầm chén đũa, rất hăng hái không thấy vất vả.

Phùng Thị không yên lòng, cao giọng ngăn cản nói: “Đỗ Quyên, ngươi đặt ở đó. Làm vỡ chén, coi ta không đánh ngươi.”

Đỗ Quyên cười hì hì không để ý tới nàng.

Dọn bàn xong, có bốn món ăn: một chén hồng đỏ xào cà, một chén trứng chưng, một chén rau hẹ xào trứng gà, một chén nấm.

Lập tức, Hoàng Lão Thực đầu bàn, Phùng Thị cuối bàn, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi ngồi bên trái, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Phùng Thị đem bát trứng chưng màu vàng trắng giống như thạch quả trực tiếp để trước mặt Đỗ Quyên, “Ăn trứng trước rồi mới uống cháo ngô.”

Đỗ Quyên gật đầu, dùng muôi gỗ rạch trứng ra làm hai, nói với Hoàng Tước Nhi, “Tỷ tỷ, hai chúng ta ăn. Đây là trứng đẻ lần đầu tiên.”

Hoàng Tước Nhi ghé sát vào nàng cùng múc ăn.

Hình ảnh này không phải là lần thứ nhất, Phùng Thị nhìn cũng thích.

Dù sao Hoàng Tước Nhi cũng là con gái ruột của nàng. Nếu Đỗ Quyên bá đạo, ăn mảnh, chắc nàng sẽ không thiên vị như vậy.

Hoàng Lão Thực gặp một miếng lớn rau hẹ xào trứng đưa vào miệng ăn, hài lòng thở ra một hơi, cười nói: “Qua mấy ngày nữa những con gà mái khác cũng nên đẻ trứng. Đã nuôi nhiều ngày như vậy.”

Đỗ Quyên hai ba ngụm ắn hết nửa phần trứng chưng của mình, rồi mới bưng bát cháo ngô lên, ra vẻ hung ác nói: “Nếu chúng nó không đẻ trứng, sẽ giết ăn, đỡ uổng phí lương thực.”

Hoàng Lão Thực vừa nghe vội đối với Phùng Thị nói: “Nương nàng, ta giết một con gà trống đi. Giữ lại cũng vô dụng, còn ham đánh nhau.”

Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên không khỏi nhìn nhau cười.