Điền Duyên

Chương 276: Bất đắc dĩ




Ông quát Hoàng đại nương: "Ngủ gác xép thì làm sao? Con nít tay chân mau lẹ, leo cây còn nhanh, bò gác xép thì làm sao? Nếu chút khổ cực đó mà làm không được, còn đọc sách cái gì? Cho bọn hắn ngủ gác xép! Đại cữu hắn, ngươi nói đúng hay không?"

Nhà Đại cữu lắp bắp nói: "Đúng, nên để bọn hắn chịu khổ!"

Mọi người đều vội vàng phụ họa, kiên quyết không cho Hoàng Nguyên ngủ gác xép.

Hoàng đại nương sợ tới mức khúm núm, không dám lên tiếng nữa.

Trong lòng Hoàng lão cha nặng nề như đeo khối chì, trước đó đối với thân thích áy náy, bỗng nhiên biến thành áy náy với con dâu, cảm giác này làm hắn không dễ chịu.

Cũng thật lạ, chuyện hôm nay, từ con trưởng đến con dâu cả, rồi đến cháu trai cháu gái, đều không có ai trái ý hai cụ, đều lấy lời nói hai cụ làm trọng, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hoảng loạn, đặc biệt không dám đối mặt Hoàng Nguyên.

Hoàng Nguyên lại như không có chuyện gì, liếc mắt quan sát những đứa trẻ kia, chỉ ra bốn năm đứa, đều là Phương gia nói: "Cho mấy đứa này ở nhà ta đi. Bọn họ nhỏ, vừa lúc để nhị tỷ và Hoàng Ly trông nom. Nhưng đứa khác lớn đều hiểu chuyện, ăn mặc đều có thể tự lo, ở bên nhà cũ sẽ không làm cho nãi nãi bận tâm mệt nhọc, thêm nữa mấy đứa khác là thân thích nhà nhị thẩm, ở bên kia cũng thân cận. Trời sắp lạnh rồi, bên này xây nhà xong sẽ xem cho ai tới ở thêm."

Hoàng đại nương thấy hắn như cũ hiếu thuận vì mình tính toán, mừng đến không khép miệng.

Các thân thích cũng mừng rỡ, đều không ngừng bận rộn đáp ứng, vạn lần không nghĩ thuận lợi như vậy.

Phượng Cô và Hoàng lão Nhị tâm như dầu sôi, không ngờ tới kết quả này.

Lúc trước, bọn họ căn bản không dám đáp ứng nhà mẹ đẻ Phượng Cô và nhà chồng Đại Nữu cho con cháu đến đọc sách, nhưng bọn hắn theo đại cữu Phương gia tới cửa. Rõ ràng chính là so bì: nếu không nhận thì sẽ không nhận một ai; nếu nhận con Phương gia, vậy thì con bọn họ cũng không thể không nhận.

Phượng Cô nhìn Hoàng Nguyên suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, không rõ sao hắn đáp ứng việc này. Còn có Đỗ Quyên và Hoàng Ly từ trước đến giờ không muốn chịu thiệt, hôm nay sao lại không ra mặt? Còn có thái độ Phùng Thị, đích thực quá kính cẩn nghe theo, quá làm cho nàng ngoài ý muốn...

Ngẫm lại cuộc sống về sau, trong lòng nàng nặng nề.

Việc này định xong, các thân thích nói chuyện thân cận lên rất nhiều.

Hoàng đại nương bởi vì cháu trai lúc trước không đáp ứng việc này, để tránh cho lòng hắn không thoải mái, muốn bày tỏ ưu việt, giúp nhà mẹ đẻ ra mặt, liền tự hào chỉ vào những gánh nặng trong viện nói: "Nguyên Nhi, mấy thứ này đều là cữu gia gia ngươi  gánh đến, nói không thể để nhà ngươi chịu thiệt..."

Đại cữu nãi nãi lập tức cười nói: "Chỉ là chút gạo nếp, mè, đậu đỏ. Đều không phải là vật đáng tiền, chỉ sợ cháu trai không vừa mắt."

Tiểu cữu nãi nãi cũng không cam tâm lép vế, nói tiếp: "Đúng, đúng! Chúng ta cũng vậy, đều không bao nhiêu tiền. Lão nhị nhà ta còn cầm một nhánh nhân sâm đến cho đại cô hắn tẩm bổ, chính là nhỏ chút nhưng tốt xấu gì cũng là nhân sâm..."

Nhất thời, mỗi người đều đem thứ mình mang liệt kê một lần.

Hoàng Nguyên mỉm cười cảm tạ, rồi nói: "Những thứ này đều cho gia gia nãi nãi đi."

Hắn quay sang Hoàng Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo ca ca gánh về đi."

Hoàng Tiểu Bảo không hề chối từ, gật đầu đáp ứng.

Hoàng lão cha vội vàng cự tuyệt. Hoàng đại nương cũng phi thường hào phóng, nói không cần.

Hoàng Nguyên nghiêm mặt nói: "Mấy thứ này, vừa là Phương gia hiếu kính cô nãi nãi, cũng là ta và cha mẹ ta hiếu kính gia gia nãi nãi, sao gia gia nãi nãi lại không cần? Đừng nói đống đồ này, đồ hai ngày nay chúng ta thu được, nương và tỷ tỷ đã lấy ra một phần, hôm nay muốn đưa qua bên đó nữa!"

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị vội vàng gật đầu, nói đều thu thập xong.

Cháu trai càng hiếu thuận, trong lòng Hoàng lão cha càng không kiên định; Hoàng đại nương lại mừng đến điên cuồng, đầy mặt tự hào, lâng lâng không biết mình đang ở chỗ nào.

Trong lòng kích động, lại thấy các thân thích quá mức cẩn thận và thấp kém, bà liền muốn ở trước mặt bọn họ khoe khoang năng lực, chứng minh mình niệm tình thân, chứng minh cháu trai hiếu thuận coi trọng mình cỡ nào, rồi an ủi bọn họ nói bà chiếu cố con cháu là hẳn nên, lại nói Hoàng gia nay không như xưa, có thể chiếu ứng được.

"... Tẩu tử không phát hiện sao, thư gì ở đây cũng có, có thể ăn có thể dùng. Nhà lão Đại khá lên rồi, ngay cả việc đồng áng cũng có người giúp làm,cỏ heo cũng có người giúp cắt nữa!..."

Miệng bà khoe khoang, làm như cháu trai mình chính là quan phụ mẫu thôn Thanh Tuyền.

Các thân thích cực kỳ hâm mộ, tán thưởng không dứt, đồng thời sự náy đã làm phiền Hoàng gia cũng giảm bớt rất nhiều, thần sắc thản nhiên không ít.

Hoàng Nguyên âm thầm thở dài, ném cho nương một ánh mắt an ủi.

Phùng Thị liền đứng dậy, cười đối bà bà nói: "Nương, ngươi bồi đại mợ các nàng, ta đi phòng bếp xem cơm chín chưa. Đại cậu bọn họ sáng sớm đã sang bên đây, sợ là đã sớm đói bụng."

Con dâu cả hôm nay nhu thuận săn sóc như vậy, Hoàng đại nương hết sức hài lòng, vui tươi hớn hở nói: "Ai, ngươi đi nhìn xem. Cũng không nên thúc hối, phải làm thêm vài món thức ăn. Nhiều người như vậy, bằng không không đủ ăn."

Phùng Thị liền miệng đáp ứng, cười làm lành đi ra ngoài.

Phượng Cô vội nói muốn giúp đỡ, cũng đi theo.

Nơi này, Hoàng Nguyên bồi các trưởng bối nói chuyện. Đối với sự cảm tạ của các thân thích, hắn khiêm tốn nói, chỉ cần các thân thích không chê Hoàng gia nghèo khổ, yên tâm để con cháu ở đây, bọn họ mệt chút cũng là nên, chỉ sợ chiếu ứng không chu toàn, chọc các thân thích oán trách.

Đại gia vội vàng nói sao có thể chứ.

Vì thế sôi nổi chuyển đề tài tới đám nhỏ, răn dạy và chỉ bảo một phen.

"Nhị oa, ngươi phải nghe lời biểu ca ngươi; nếu tinh nghịch, ta đánh gãy chân của ngươi!"

"Hiểu được, nương!"

"Cường Tử, ngươi đừng không biết điều lười đọc sách, phải thông minh chút, bớt chút thời gian giúp nhị lão cô nãi nãi làm chút chuyện, bồi nàng trò chuyện. Nếu ngươi lười, ta lột da của ngươi ra!"

"Ai!"

"Thiết Chùy, đợi tương lai ngươi làm quan, ngươi phải hiếu kính ai nhất?"

"Hiếu kính cô nãi nãi, còn có Hoàng gia ca ca!"

"Ai, vậy mới tốt!"

...

Đỗ Quyên đang ở hành lang bên ngoài đốt lò than, nghe được những lời này, không lời gì để nói.

Đang bận, Hoàng Nguyên đi ra, áy náy đối với nàng cười, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, đành ủy khuất các ngươi."

Đỗ Quyên an ủi đối với hắn cười khẽ, nói: "Không có việc gì."

Hoàng Nguyên không nói gì thêm, hạ thấp người, cầm lấy cây quạt trong tay nàng, nhẹ nhàng quạt vào cái lò đất, nhìn đám than đen trong lò dần dần biến đỏ...

Sau bữa cơm, thân thích Cây Lê Câu vui mừng hớn hở cáo từ. Sớm ngày kế, ai nấy tự thu thập quần áo hành trang, mang theo đám nhỏ tới, an bài bọn họ ở nhà Hoàng lão đại và Hoàng lão Nhị, từ đó cùng đám trẻ thôn Thanh Tuyền cùng nhau đọc sách.

Nhưng đọc sách không giống trồng trọt, tát mầm móng vài ngày là có thể nảy mầm, "10 năm gian khổ học tập ", trong thời gian ngắn không thể có hiệu quả; lại nói, tư chất và tâm tính mỗi người khác nhau. Có đứa không thích đọc sách, có đứa quen chạy loạn chợt bị buộc đọc sách viết chữ, hắn chịu không nổi.

Hoàng Nguyên mở trường hơn mười ngày sau, qua mới mẻ, đám trẻ trong học đường nháo ra đủ loại sự tình: đứa trốn học, đứa đánh nhau gây chuyện, hoặc xé sách vở, đập nát nghiên mực... vì thế bị phạt không biết bao nhiêu.

Có cha mẹ mong con thành rồng, đánh chửi con một trận, như cũ bắt hắn đến trường. Có cha mẹ thấy trả học phí, con mình học vài ngày nhận không được vài chữ, trong nhà lại thiếu người làm việc, tính tới tính lui, cảm thấy chịu thiệt, lại ngại con đường thi cử còn xa mà không biết có thành hay không, nên đơn giản không cho con đi học tiếp.

Một tháng sau lại có chừng hai mươi người nghỉ học.

Việc này nằm trong dự liệu nên Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên trả lại học phí cho bọn họ.

Lại nói Hoàng đại nương, qua 1 tháng tâm sức suy kiệt, không sai biệt lắm muốn ngã bệnh.

Từ lúc đám cháu trai vào ở trong nhà, bà vì sĩ diện trước mặt người nhà mẹ đẻ, hơn nữa việc này do bà dốc hết sức chủ trương đáp ứng, bởi vậy không dám oán giận, cần cù chăm chỉ xử lý việc nhà, hầu hạ cơm nước cho cả gia đình.

Ngày xưa hầu hạ người trong nhà, bà quen thuộc hết sinh hoạt và tính nết của con cháu, không cần suy nghĩ nhiều, làm việc tự nhiên toàn tâm toàn ý, hiện tại lại khác.

Trước hết nói tới việc nấu cơm.

Trong nhà có hơn 6 đứa trẻ, dù là cơm hay cháo, mỗi lần nấu là một nồi lớn. Xào rau càng phải phí tâm. Mỗi lần lấy lương thực nấu thì trong lòng bà như bị dao cắt vào thịt, không còn sự vui sướng và phong quang như lúc thu lễ, hơn nữa thập phần hoài nghi bà thu đám gạo lương và vật tư kia đến cùng có đủ cho đám cháu trai ăn hay không. Cứ theo đà này, trong nhà phải trợ cấp ra sao đây?

Lại nói giặt xiêm y.

Hơn sáu đứa trẻ, mỗi lần giặt đồ là 2 thùng lớn, bà mệt đến eo mỏi lưng đau, váng đầu hoa mắt, lại không dám oán giận một tiếng, bởi vì bà nhìn ra tiểu con dâu không cao hứng, mỗi ngày đều ra ngoài ruộng làm việc, chuyện trong nhà cũng không quản nhiều, cũng không đưa tay hỗ trợ.

Cuối cùng, bà cảm thấy cuộc sống trong nhà hoàn toàn loạn.

Trước đây, Tiểu Thuận là bảo bối Hoàng gia, lại rất hiểu chuyện nhu thuận, rất ít tinh nghịch quấy rối, cho nên Hoàng đại nương quen thanh tĩnh, trong nhà được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Hiện tại đột nhiên tới sáu đứa trẻ, từ sáu bảy tuổi đến hơn mười tuổi, ở chung một chỗ có điều gì không dám nói, chuyện gì không dám làm chứ? Từ sáng sớm đến chiều tối, cứ líu ríu làm cho bà choáng đầu phiền lòng! Đầu tiên là bà bưng cái giá cô nãi nãi ra lớn tiếng quát quản giáo bọn họ, sau này dần dần ngay cả khí lực quát lớn đều không có, cũng không có hứng thú quát lớn.

Hết thảy đều do bà tự tìm, bà không thể cùng người oán giận.

Mỗi khi nghe người trong thôn tán thưởng tính tình của bà dễ chịu, lo giúp đỡ nhà mẹ đẻ, trên mặt bà cười so với khóc còn khó coi hơn, lòng nặng nề không biết cuộc sống này sẽ kéo dài đến bao giờ.

Hoàng đại nương không dễ chịu, nhà Đỗ Quyên dĩ nhiên cũng gặp tình hình tương tự.

Chị em trong nhà với nhau luôn cười nói không cố kỵ, có thêm người ngoài thật là khó chịu. Cũng may trong nhà tuy tăng thêm chút chuyện, việc nhà nông bên ngoài lại có người hỗ trợ, máy tỷ muội hợp lực lo liệu việc nhà, thập phần nhanh nhẹn, không quá khó chịu đựng giống nãi nãi.

Thu hoạch vụ thu bắt đầu, tư thục cho nghỉ ba ngày để các học sinh về nhà hỗ trợ.

Hoàng gia cũng bận rộn hẳn lên, cắt lúa, thu bắp ngô, thu mè, nhổ đậu tương, đào khoai núi, tỷ muội Đỗ Quyên còn lên núi hái hạt dẻ, nhặt nấm, đào dược thảo vân vân... mỗi ngày đều có việc.

Hoàng Nguyên cũng không phải là không để ý tới việc gì, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ruộng.

Sáng sớm hôm đó, hắn cùng cha mẹ đang cắt cây mè.

Đến đầu ruộng, Phùng Thị phân phó nói: "Nguyên Nhi, ngươi đừng chặt mè, ngươi đi cắt bỏ mấy đài hoa hướng dương đi. Cẩn thận chút, đừng để bị gai đâm vào tay. Cắt xuống đựng trong cái sọt này."

Hoàng Nguyên biết nương lo cho mình, vội nhấc sọt đi.

Trong nhà cũng không cần hắn làm việc. Hắn theo tới là vì bồi cha mẹ, nhân tiện thể hội nông gia trồng trọt vất vả; thêm hắn muốn nhìn ngắm núi xa sông gần, cảnh trí đồng quê và dân phong, tích lũy kiến thức cho thi hoạ, kích phát linh cảm.

Bởi vì lúc trước đã thu thập một đám, ngoài đồng chỉ còn hơn mười cây hoa hướng dương, rất nhanh hắn đã cắt xong, liền ngồi vào ở bở ruộng, từ trong lòng lấy ra một quyển sách ra xem.

Xem một hồi, hắn ngẩng đầu đánh giá dãy núi xa xa và ruộng đồng phụ cận, lẳng lặng mơ màng một hồi, lại cúi đầu đọc sách. Dần dần, sương sớm tan đi, ánh nắng lộ ra soi rõ rừng núi.

Chợt nghe tiếng kêu thanh thúy mềm mại, "Ca ca", Hoàng Nguyên nhấc mắt, chỉ thấy bờ ruộng bên kia có 2 cô gái một hồng một tím đi tới, tóc dài, chính là Đỗ Quyên và Hoàng Ly.

Hoàng Ly chạy như bay trên bờ ruộng, nhẹ nhàng như bướm.

Chờ đến gần, Hoàng Nguyên thấy tóc hai người nửa khô, sắc mặt mịn màng hồng hào, đôi mắt đen bóng trong suốt, quần áo mới thay sạch sẽ, là biết các nàng rèn luyện buổi sáng, mới tắm rửa xong. Sự tươi mát mĩ lệ này, hắn cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh kiều diễm của một đóa hoa đọng sương sớm, đúng như thiếu nữ trước mắt.

"Các ngươi đã tới!"

Hắn đứng lên đối với Đỗ Quyên cười, trong lòng cảm xúc êm dịu nảy mầm, phảng phất như nụ hoa được vui sướng làm cho nở rộ!

Hoàng Ly lại ôm lấy cánh tay hắn, cười hì hì kêu lên: "Ca ca!"

Hoàng Nguyên không trả lời, cười thay nàng vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối tung.