Điền Duyên

Chương 144: Gặp lại thì ngươi còn nhớ ta không?




Hắn rất muốn xuống xe, lên núi nghe Đỗ Quyên hát, sau đó sẽ hỏi nàng hát cái gì.

Nhưng nhìn Trần Thanh Đại ngồi đối diện, lại nhịn xuống.

Trần Thanh Đại cũng nghe thấy tiếng ca, buồn bực hỏi: "Đây là ai, hát cái gì vậy? Sao lại cổ quái như thế?"

Nói xong vừa định vén màn xe lên, thò đầu nhìn lên núi.

Dương Nguyên không muốn nàng phát hiện Đỗ Quyên, càng không muốn nàng biết mình đang nghe nhạc, bởi vậy chặn lại nói: "Đừng nhúc nhích! Rớt xuống làm sao? Nghe cái gì cũng tò mò muốn xem, đoạn đường này ngươi cứ duỗi cổ ra thò đầu bên ngoài, cũng đừng thụt vào."

Nha hoàn Vân Phương nghe, bật cười.

Trần Thanh Đại xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, mới nói với Dương Nguyên: "Ta chỉ muốn xem ai hát nha! Hình như là tiểu cô nương. Biểu ca..."

Dương Nguyên ngắt lời nàng, trầm khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Có gì hay mà nghe! Ngươi ngồi chung xe với ta, ta muốn khảo việc học của ngươi. Đem bài thơ này đọc trước đi, một hồi giảng cho ta nghe."

Trần Thanh Đại lập tức nhảy nhót tiếp nhận sách, cúi đầu học nằm lòng.

"Rất tốt!" Dương Nguyên nghĩ, "Cuối cùng có thể an tĩnh nghe khúc ca."

Nhưng đến cùng Đỗ Quyên hát cái gì chứ?

Trong lòng hắn vạn phần nghi hoặc.

Có phải vì đưa tiễn hắn không?

Khẳng định là thế, bởi vì tiếng ca có chút ưu thương.

Trong lòng hắn cũng không nỡ, lặng lẽ nhắm hai mắt lại...

Trên đỉnh núi, Đỗ Quyên vẫn hát, lặp lại lời ca, mãi đến lúc xe ngựa biến mất trong tầm nhìn, nàng mới ngưng lại, nhìn quan đạo nghĩ: "Gặp lại thì ngươi còn nhớ ta không?"

Phùng Thị đi tới, nghi ngờ hỏi khuê nữ: "Ngươi vừa hát cái gì vậy?"

Đỗ Quyên quay đầu, mỉm cười nói: "Là một đoạn trong bài hát. Hắn hát cho ta nghe. Ta hát như vậy, hắn sẽ biết là ta tới, cũng biết nương tới."

Nhất thời Phùng Thị lại bắt đầu kích động.

Đỗ Quyên lại khuyên nàng kiên nhẫn chờ, vừa kéo nàng đi xuống núi.

Đứng trên quan đạo, Phùng Thị nhìn về đằng trước không chịu quay đầu.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, hai con tuấn mã chạy gấp lại đây.

Lập tức người trên ngựa nhìn thấy bọn họ, kéo dây cương, ngựa liền dừng lại.

Đỗ Quyên tập trung nhìn, nhịn không được kêu lên: "Tiểu dượng, Tiểu cữu cữu! Các ngươi trở lại?"

Nhậm Tam Hòa kinh ngạc nhìn các nàng, hỏi: "Sao lại ở đây?"

Hắn không nghĩ là Đỗ Quyên sẽ đến đón mình.

Đỗ Quyên cười nói: "Ta và nương đi dạo. Đi đến nơi này, thuận tiện xem tiểu dượng và tiểu cữu cữu trở lại chưa. Ai ngờ thật trở lại. Thật là vận khí tốt!"

Nhậm Tam Hòa nhìn nàng như cười như không nói: "Nga? Thật sự?"

Vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, động tác nhẹ nhàng ôm Đỗ Quyên lên ngựa ngồi, còn mình nắm dây cương đi bên cạnh, sau đó mới hỏi Phùng thị: "Chỉ có tỷ tỷ và Đỗ Quyên tới?"

Chợt thấy nước mắt còn loang trên mắt Phùng Thị. càng kinh ngạc.

Phùng Thị vội nói: "Chỉ có 2 mẹ con thôi."

Phùng Hưng nghiệp cũng nhảy xuống ngựa nói với Phùng Thị: "Đại tỷ, ngươi lên ngựa đi."

Phùng Thị vội vàng vẫy tay lui về phía sau nói: "Ta không dám cưỡi. Ngươi tự cưỡi đi. Ta đi bộ là được."

Phùng Hưng nghiệp đành thôi, vừa đi vừa hỏi tình hình trong nhà, còn chút hiểu biết về phủ thành, chậm rãi đi về nhà.

Trên đường, Nhậm Tam Hòa không hỏi Đỗ Quyên chuyện vừa rồi.

Đỗ Quyên lại nghĩ, trở về phải thuyết phục nương cùng ông ngoại, đem việc này nói cho hắn biết.

Nay Dương Nguyên không ở trấn Hắc Sơn, muốn thuận lợi nhận lại hắn, tất yếu phải nhờ tiểu dượng hỗ trợ. Không nói đến võ công của hắn, chỉ là kiến thức thì nhà ông ngoại cũng không thể so. Có hắn hỗ trợ, dĩ nhiên là làm chơi ăn thật. Còn có, hắn đã sớm mua ngựa, gởi nuôi ở nhà ông ngoại. Công phu cưỡi ngựa của hắn người bình thường không thể so. Đi phủ thành, đối với hắn cũng rất dễ dàng.

Đỗ Quyên làm như vậy là có lý do: Nhậm Tam Hòa vốn biết nội tình, rất rõ ràng Đỗ Quyên không phải là thân khuê nữ Hoàng gia.

Nhưng hắn không biết đứa nhỏ Phùng Thị sinh lúc ấy đi đâu, nói không chừng cho rằng đã chết. Chung quy sinh sản nơi hoang dã, rất có khả năng chết non.

Về sau Đỗ Quyên còn có thể rời núi đi tìm Dương Nguyên. Nàng chưa bao giờ rời khỏi phạm vi chú ý của Nhậm Tam Hòa, đến thời điểm dĩ nhiên muốn cho hắn một câu trả lời hợp lý, không bằng hiện tại nói cho hắn biết tình hình thực tế.

Trở lại Phùng gia, là một phen náo nhiệt.

Đêm đó, Đỗ Quyên cùng ông ngoại và Phùng Thị nói ý nghĩ của mình.

Phùng Trường Thuận gật đầu đáp ứng. Hắn cũng sớm muốn nói chuyện này cho tiểu con rể biết. Con rể út là người có khả năng. Nói với hắn là thêm ý kiến.

Vì thế, Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh bị gọi vào buồng trong. Người ở chỗ này trừ bỏ Phùng Trường Thuận và Phùng bà mụ, còn có Phùng Thị và Đỗ Quyên.

Phùng Thị lần nữa đem tình hình sinh con năm đó nói một lần, chẳng qua đổi thành bào thai long phượng.

Đỗ Quyên liền thấy Nhậm Tam Hòa ngạc nhiên há to miệng, còn thật nhanh liếc nàng một cái.

Nàng không khỏi có chút buồn cười, biết vì sao hắn kinh ngạc.

Phùng Trường Thuận thuật lại phát hiện cửa hắn, Dương gia tiểu thiếu gia Dương Nguyên lớn lên giống Phùng Hưng nghiệp khi còn nhỏ. Sau đó là Đỗ Quyên nói chuyện nàng thăm dò Dương Nguyên.

Tổng kết lại, Dương Nguyên nhất định là đưa con Phùng Thị mất đi ngày đó.

Chấn động lớn nhất phải kể tới Phùng Minh Anh. Nàng dùng hai tay che miệng lại mới không kêu thành tiếng, nhưng hai mắt lập tức đỏ, nước mắt tràn đầy hốc mắt.

"Tỷ tỷ, ngươi... ngươi làm sao chịu đựng nổi xuống núi?"

Nàng không dám tưởng tượng, nếu là mình rơi vào trường hợp đó còn có thể sống sót xuống núi hay không.

Phùng Thị rơi lệ, vừa đờ đẫn nói: "Không nhớ rõ."

Nàng thật sự không nhớ rõ.

Lúc ấy vừa vui sướng sinh được con trai, thoáng cái đã bị sợ hãi phát hiện nhi tử mất, rồi tuyệt vọng vì không tìm về được... Đủ loại cảm thụ, nay nhớ lại tim vẫn còn đau như cắt, lúc ấy làm sao chống nổi được?

Ngay cả chính nàng cũng hoài nghi.

Đỗ Quyên vội lấy khăn tay ra giúp nương lau nước mắt, lại khuyên Phùng Minh Anh nói: "Tiểu di, ngươi đừng khổ sở, chọc nương cũng rơi lệ theo. Hôm nay nàng đã khóc vài lần rồi. Ông ngoại kêu ngươi và tiểu dượng đến, không phải là muốn hỏi ý kiến sao. Trước mắt cần bàn bạc, còn khóc cái gì? Nên phấn chấn, nghĩ biện pháp đưa người trở về mới đúng. Đến lúc đó mới là đại hỉ sự!"

Nói một hơi làm Phùng Thị ngẩng đầu, đầy mặt mong chờ nhìn về phía Nhậm Tam Hòa.

Hắn cũng đang giúp thê tử lau nước mắt, vừa thấp giọng khuyên giải an ủi.

Chợt thấy trong phòng yên tĩnh. Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người đang quan sát hắn.

Hắn không còn sự bình tĩnh vững vàng như ngày xưa, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, ngôn từ châm chước nói: "Cái này... Việc này không thể gấp. Gấp cũng vô dụng. Không có chứng cớ, Dương gia không nhận thì có ích lợi gì?"

Nói xong, không người tiếp lời, mọi người như cũ quan sát hắn.

Nhậm Tam Hòa cũng có chút xấu hổ. Biết là không nói lời hữu dụng nhạc phụ sẽ không buông tha mình, nên cúi đầu trầm tư.

Hắn dụng tâm suy nghĩ, mới ngẩng đầu nhìn Phùng Thị nói: "Dù sao đại tỷ đã chờ chín năm, không ngại kiên nhẫn đợi. Ta bớt chút thời gian đi tìm hiểu chi tiết Dương gia. Cần phải đem chuyện này tra rõ,mới tới cửa Dương gia đòi người. Bây giờ, đại tỷ nên nhẫn nhịn. Ta nói thẳng, đại tỷ đẻ hắn giúp ngươi tài bồi nhi tử ngươi tốt hơn. Ngươi nghĩ đi, nếu thật sớm nhận con về thì cơ hội đi phủ thành học sẽ không còn. Nói tới, ngươi còn chiếm tiện nghi đó."

Hắn có cùng môt lý do thoái thác giống Đỗ Quyên.     

Đỗ Quyên phốc xuy cười.

Phùng Thị thấy Tam Hòa chịu đưa tay hỗ trợ, trong lòng thả lỏng, cũng cười.

Phùng Trường Thuận ngạc nhiên hỏi Đỗ Quyên: "Tiểu dượng ngươi nói có lý. Ngươi cười cái gì?"

Đỗ Quyên liền nói, mình cũng khuyên nương như vậy.

Mọi người nghe xong đều cười rộ lên.

Cười xong, Đỗ Quyên nhìn chằm chằm Nhậm Tam Hòa nói: "Tiểu dượng, chuyện này thật sự rất quan trọng. Tìm đệ đệ về không chỉ giải khúc mắc cho nương, đối với cả nhà chúng ta đều tốt. Nếu nhà chúng ta có con trai, gia gia nãi nãi cũng có thể yên tĩnh chút."

Nàng nhìn ra Nhậm Tam Hòa có chút không để bụng.

Nếu nói lý do, nhất định có liên quan với nàng. Có lẽ là sợ việc này ảnh hưởng tương lai của nàng, nói không chừng còn lo lắng tiết lộ thân thế bí mật của nàng. Bởi vậy, nàng liền nhắc nhở hắn. Hoàng gia tìm về đứa con trai này, thật sự rất quan trọng, đối với nàng cũng rất trọng yếu.

Được rồi, Đỗ Quyên thừa nhận mình có chút áp chế người.

Nhưng là, bọn họ bây giờ là châu chấu bám chung một sợi dây thừng, lại là thân thích, không phải nên dắt tay hăm hở tiến lên, cùng có cuộc sống tốt đẹp sao?

Cho nên, Đỗ đại tiểu thư liền lợi dụng bản thân áp chế tiểu dượng.

Quả nhiên, Nhậm Tam Hòa nghe xong lời này, vẻ mặt thận trọng hơn.

Hắn trầm ngâm một hồi mới nói: "Mấy ngày nay ta vừa lúc ở đây, trước tìm hiểu rồi nói. Nếu không biết rõ mà đã vội vã cùng Dương gia đòi người, vạn nhất bọn họ không nhận là không có đường cứu vãn."

Phùng Trường Thuận cũng gật đầu nói: "Ta cũng nói như vậy. Cho nên lúc đầu mặc dù trong lòng ta nghi hoặc, nhưng không gây lớn ra là vì nguyên do này. Các ngươi nghĩ đi, nếu Dương gia chịu trả nhi tử lại, sao không nói với người ngoài là đứa bé này là nhặt được, tội gì gạt?"

Đây cũng là nghi ngờ của Đỗ Quyên.

Ban đầu Dương gia không có con trai, còn có cái lý do thoái thác. Nay đều có con ruột, vì sao còn gạt? Chuyện này cũng không phải là chuyện xấu xa gì, nói ra người ta sẽ tán dương Dương gia làm việc thiện nữa.

Mọi người suy đoán một trận, không được kết quả, đành tạm thời bỏ qua.

Ngày hôm sau, quả nhiên Nhậm Tam Hòa đi ra ngoài nghe ngóng.

Trở về nói, từ lúc Dương gia đại phòng sinh con trai thứ hai, đối với Dương Nguyên thương yêu không bằng ban đầu. Lúc này đưa hắn đi phủ thành đọc sách, thấy là chuyện tốt, chỉ sợ có ý đồ khác.

Nhưng hắn nghĩ không ra, vì sao Dương gia không công khai thân thế của Dương Nguyên?

Chỉ cần công khai, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.

Phùng Thị nghe nói xong lại khóc, cảm thấy nhi tử khẳng định không được cha mẹ nuôi thích, không biết bị tra tấn như thế nào nữa, có bán hắn ra ngoài hay không?

Đỗ Quyên vội an ủi: "Tiểu dượng nói "thương yêu không bằng ban đầu", đó là so với lúc ban đầu. Nói đệ đệ chịu khổ, ta thấy là không. Nương ngẫm lại đi, lúc chúng ta nhìn gặp hắn, quần áo trên người hắn, thức ăn, còn có tiểu tử đi theo, cũng không phải là không ai quản không ai hỏi tới."

Nhậm Tam Hòa gật đầu, nói đúng là như vậy.

Hắn nói: "Dương gia ghét bỏ hắn, việc này có thể nhờ vả. Chờ lần sau rời núi, ta đi phủ thành sẽ nhờ bằng hữu lưu tâm hắn. Đại tỷ không nên quá lo lắng, cứ coi như nhi tử ở bên ngoài đọc sách, thời điểm đến, nhi tử sẽ trở lại."

Phùng Trường Thuận gật đầu, nghiêm trang khuyên nữ nhi nói: "Em rể ngươi làm việc đáng tin cậy, ngươi nghe hắn là không sai. Nếu nóng vội, không nói Dương gia, ngươi có chết hắn cũng không nhất định chịu nhận ngươi. Trước mắt hắn đang là thiếu gia, dựa vào cái gì nhận ngươi một phụ nữ nông thôn làm nương? Không bằng chờ hắn lớn thêm một chút, hiểu chuyện hiểu đạo lý, chúng ta cũng chuẩn bị xong, rồi đem việc này nói ra."

Lời này đụng vào tâm khảm Phùng Thị, không phải nàng luôn luôn tự ti sao.

Bởi vậy nàng liên tục gật đầu, kiềm chế tưởng niệm bao năm qua xuống, toàn tâm toàn ý chờ nhi tử lớn lên.

Việc này tạm thời đặt xuống, mấy người an tâm an ý làm khách.