Điền Duyên

Chương 123: Việc hôn nhân của tiểu thư tỷ




Ngược lại Hoàng Ly rất lợi hại, ngăn cản đám con nít không cho sờ loạn, không cho quậy phá.

Tỷ muội các nàng khóa cửa phòng nhưng cũng có đứa nghịch ngợm như khỉ, từ bên ngoài cửa sổ cầm con gà trống tơ bày trên thành cửa sổ ra ngoài.

Sau một hồi nghiên cứu, hắn phát hiện ra lông gà được cắm vào.

Sau khi biết rõ thì đầy đất đều là lông gà.

Hoàng Ly đẩy hắn ngã trên đất, lại khóc lại nháo nói hắn khi dễ người.

Hoàng đại nương mắng hai câu, thanh âm của nàng không át được tiếng khóc của Hoàng Ly.

Lúc này, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đều không để ý nên không lộ diện.

Hoàng Lão Thực đau lòng ôm lấy tiểu khuê nữ, vừa dỗ vừa vuốt ve, hứa là hắn sẽ giúp nàng làm một còn gà trống tơ khác, làm cho mọi người nhìn thấy sẽ rớt tròng mắt.

Hoàng lão cha tức giận ào ào mắng nhi tử.

Hoàng Lão Thực căn bản không nghe rõ, lung tung đáp: "Cha nói cái gì? Đợi chút, ta ôm Ly Nhi đi vòng vòng bên ngoài đã. Nga, khuê nữ ngoan, đừng khóc nga! Lát nữa cha làm cho ngươi một gà trống lớn..." Ôm Hoàng Ly vừa run vừa đung đưa, miệng còn vụng về dỗ dành, rồi đi ra ngoài.

Hoàng lão cha giận đến ngực đau như Phùng Thị vậy.

Bỗng nhiên Hoàng Ly hô lớn: "Ngươi làm gì đó?"

Hoàng Lão Thực vội dừng bước, hỏi nàng làm sao.

Ngón tay Hoàng Ly chỉ về phía cửa sổ phòng của mấy tỷ muội, lên án nói: "Cha —— ngươi coi hắn kìa!"

Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy Tiểu Thuận và một bé trai chính đang nhón chân rướn lên trên cửa sổ, đẩy hai cánh cửa sổ ra nhìn vào bên trong.

Hoàng Lão Thực vội hô lớn: "Tiểu Thuận, đừng nhúc nhích!"

Người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết: trên bàn cạnh cửa sổ hai khuê nữ bày rất nhiều vật trang trí, trong đó có một khúc rễ cây rỗng ruột, bên trong có một cây tùng nhỏ.

Hắn sợ Tiểu Thuận tinh nghịch, kéo gãy cây tùng.

Nếu thật xảy ra, chẳng những Hoàng Ly nháo, ngay cả Đỗ Quyên cũng nháo.

Một người nháo hắn còn chịu được, nếu 2 khuê nữ bảo bối đều nháo lên, Lão Thực cha nghĩ tới tình cảnh đó, da đầu liền run lên, kiên quyết ngăn lại.

Hắn kêu lên rất tự nhiên, người khác nghe thấy lại rất không thoải mái.

Hoàng lão cha quát: "Bảo bối gì, cháu ngươi chạm vào cũng không được?"

Hoàng Lão Thực vội giải thích nguyên do, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

Hoàng lão cha thấy hắn xem trọng khuê nữ, mà không để cháu vào mắt, tức giận gân xanh trên trán nổi lên, nói không ra lời, chỉ lặp lại "Đồ hỗn hào."

Lão Thực cha bối rối, không biết tại sao hắn thành vô liêm sỉ.

Hoàng lão Nhị thấy nhi tử bị đại bá ghét bỏ như vậy, sắc mặt thật khó coi, quát ra lệnh Tiểu Bảo mang Tiểu Thuận  đi về nhà.

Tiểu Thuận là đứa bé khôn lanh khéo léo. Hắn nghe kêu chỉ đứng nhìn, không kéo cây tùng kia.

Hoàng lão Nhị nghe xong càng tức giận, "Ngươi không nhổ cây, người ta còn đề phòng ngươi như phòng trộm kìa!"

Một câu nhắc nhở Hoàng đại nương. Thân thích tới nhà, cửa phòng khóa kín, đây là quy củ nhà ai mà coi cha mẹ và họ hàng như trộm?

Hoàng Lão Thực cứng họng, ứng phó không nổi cục diện phức tạp như vậy.

Phòng riêng của khuê nữ, ngay cả hắn đều không đi vào, cho dù kêu người cũng đứng ở cửa kêu, đã quen rồi, bởi vậy trước nay không cảm thấy có gì.

Tiểu Hoàng Ly giòn giã nói: "Tỷ tỷ ta đọc sách viết chữ, sợ ta làm rối loạn đồ của nàng mới khóa."

Một câu làm mọi người đều không có thanh âm.

Hoàng đại nương biết tỳ khí của Đỗ Quyên. Nếu hôm nay cưỡng bức nàng mở cửa, không chừng nàng sẽ nháo cho cả thôn biết, nên cố nhịn.

Không phải bà sợ Đỗ Quyên, mà là phân tích lợi hại, cảm thấy nháo lên thì không đáng.

Im lặng cả nửa ngày, Hoàng lão cha mới nói: "Con gái đọc sách, chẳng lẽ còn muốn khảo Trạng Nguyên? Chính sự không làm, chỉ lo làm mấy chuyện vô dụng."

Hoàng Lão Thực vội nói: "Đỗ Quyên cũng không chậm trễ chính sự. Nấu cơm, làm đồ ăn, giặt xiêm y, lên núi hái lá trà, nhặt nấm, đánh hạt dẻ, đốn củi, chuyện gì cũng làm hết."

Hoàng đại nương và Hoàng lão cha không đáp trả được, càng thêm tức.

Đến tột cùng là vì sao, cháu gái bọn họ  xuất sắc như vậy mà họ không hài lòng? Ngay cả bản thân họ cũng không biết nguyên do.

Cũng tại con dâu lớn không tốt, bọn họ nghĩ.

Đại cữu nãi nãi vội khen ngợi Đỗ Quyên, vừa khuyên nhủ lại dỗ dành, mới khuyên được mọi người.

Sắc mặt Hoàng lão Nhị càng không dễ coi, trực tiếp mang Đại Nữu bọn họ đi về trước.

Lúc nãy náo loạn một trận, Phùng Thị còn nằm ở trên giường, Phùng Minh Anh còn đang canh chừng nàng; bây giờ lại náo nên mọi người cảm thấy không có ý tứ, không tiện ở lại ăn cơm chiều, nên đi tới nhà bà nội Đỗ Quyên. 

Lúc đi, tiểu cữu nãi nãi kéo tay Hoàng Tước Nhi, yêu thương kêu nàng buổi tối đừng nấu cơm, mang muội muội tới nhà bà nội ăn cơm.

Hoàng Tước Nhi chỉ cười, cũng không đáp ứng.

Đỗ Quyên đợi mọi người đi hết mới cùng Hoàng Tước Nhi vào nhà xem Phùng thị.

Phùng Minh Anh đang nạp đế giày, nghe tiếng các nàng đi vào, ngẩng đầu hỏi: "Đi rồi?"

Đỗ Quyên gật đầu nói: "Đều đi. Nương ta đỡ hơn chút nào không?" Rồi cùng Hoàng Tước Nhi đi đến bên giường xem Phùng thị. Kỳ thật lúc trước nàng đã đi vào xem qua mấy lần, nương đều đang nói chuyện với tiểu di.

Phùng Thị đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe hỏi liền mở mắt ra.

Phùng Minh Anh hừ một tiếng nói: "Tốt cái gì? Tính tình mẹ ngươi là như vậy, gia gia nãi nãi ngươi lại như thế, ở chung một chỗ là không có chuyện tốt. Ta vừa khuyên nhủ hết lời, gia gia ngươi lại mắng "Kêu nàng dậy nấu cơm! Không đứng dậy thì cút về." nàng tức đến chết ngất. Ta lại khuyên mãi mới đỡ, nãi nãi ngươi còn nói ngươi đem cửa phòng khóa là coi thân thích như trộm, nàng nghe xong lại lên cơn tức... Ngươi suy nghĩ coi vậy còn có thể tốt sao? Ta nói gì cũng vô dụng."

Nói xong nhìn về phía giường, "Sao ngươi không biết học em dâu ngươi chút nào vậy?"

Đỗ Quyên thấy Phùng Thị mím chặt môi, thần sắc ảm đạm, vội nói: " Mỗi người một tính, nương không cần học người khác, chỉ là có vài chỗ nên sửa. Tỷ như nghe lời nãi nãi nói là nổi giận, cái này nhất định phải sửa, bằng không quá bị thua thiệt. Bất kể nàng nói cái gì, nương coi như không nghe thấy là được rồi."

Hoàng Tước Nhi giúp Phùng Thị đắp kín chăn, cũng nói: "Nương, Đỗ Quyên nói rất đúng. Khi còn nhỏ ta rất sợ gia gia nãi nãi. Hiện tại ta không sợ bọn họ chút nào. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, ta đều không để ý. Ta lại hiếu thuận, ta sợ cái gì? Nương cũng nên như vậy."

Phùng Minh Anh nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem hai đứa cháu gái, biết lý lẽ lại giỏi giang, ngươi thật là... Còn có gì mà không biết đủ? Sao ngươi dư hơi tức giận một bà già không phân rõ phải trái chứ?"

Phùng Thị nhân tiện nói: "Là ta vô dụng. Ba khuê nữ đều tốt. Hoàng Ly của ta cũng có thể làm, một điểm không chịu thiệt. Các ngươi yên tâm, ta từ từ sửa. Ta cũng không biết tại sao, vừa nghe lão bất tử ngụy biện, lửa trong lòng ta không đè ép được..."

Đỗ Quyên vội cười nói: "Lát nữa ta nấu vài món thanh đạm chút, cho nương hạ hỏa."

Một câu chọc cười Phùng Thị. Hoàng Tước Nhi và Phùng Minh Anh cũng cười không ngừng.

Lúc này, Hoàng Lão Thực ôm Hoàng Ly đi tới. Hắn vừa đi tiễn thân thích.

Hoàng Ly giãy giụa đòi xuống dưới, chạy đến trước giường Phùng Thị, mềm mại kêu lên: "Nương!" Hết sức nhu thuận, hoàn toàn khác với bộ dáng tinh ma bình thường.

Phùng Thị sờ nàng đầu hỏi: "Ăn no chưa?"

Nàng cảm thấy, hàng năm cha mẹ chồng mang thân thích đến, trong nhà mọi người đều phải rối ren hết một ngày. Hôm nay nháo đến như vậy, nàng sợ Hoàng Ly chưa ăn no.

Hoàng Ly vội gật đầu cười nói: "Ăn no. Ăn hai chén."

Hoàng Lão Thực tiến lên phía trước, hỏi: "Nương Tước Nhi, có khá hơn chút nào chưa?"

Phùng Thị sầm mặt nói: "Ngươi còn biết tới hỏi ta?"

Vẻ mặt Hoàng Lão Thực đau khổ nói: "Hồi nãy ta muốn tới thăm ngươi, cha không cho đến, nói có nương và đại mợ các nàng ở đây, không có chuyện gì. Ta liền..."

Phùng Thị cất cao giọng nói: "Rồi ngươi không tới? Ta chết ngươi cũng không tới?"

Hoàng Lão Thực liền cúi đầu.

Đỗ Quyên muốn hoà giải, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên lười nói chuyện.

Nàng suy nghĩ, sở dĩ hôm nay nháo thành như vậy, nói đến cùng là bởi vì nàng cho mẹ nuôi, tiểu di và nhà Lâm Xuân đồ ăn, lại không đưa cho gia gia nãi nãi, bởi vậy bọn họ đổ hết lên đầu nương.

Nàng sai rồi sao?

Nàng thật sự có chút mê mang.

Nàng cảm thấy mình không thể tùy tâm làm việc, tựa hồ mỗi hành động đều liên lụy đến người khác. Đến cùng phải nên như thế nào đây?

Còn có một người cũng đang áy náy bất an. Chính là tiểu Hoàng Ly.

Bởi vì, bánh chiên căn bản chưa ăn hết, nàng lừa nãi nãi nói đã ăn hết rồi, làm hại nãi nãi chửi nương, làm nương giận hôn mê, sau đó gia gia cũng chửi nương.

Nàng cũng nhìn ra, nãi nãi nói không lại tỷ muội các nàng, liền lấy nương ra xả giận.

Nhị tỷ nói, nương không chịu nổi nặng nhẹ, nghe được lòng sẽ phát sốt. Không giống nàng, nghe được cũng như không. Nếu là người bên ngoài nói, nàng còn dám đáp trả, nếu không sẽ mắng lại. Nương không làm được.

Cho nên, nàng cảm thấy mình làm sai, ngoan ngoãn cúi cái đầu nhỏ xuống.

Phùng Thị mắng vài câu xong, Phùng Minh Anh mới khuyên nhủ: "Đại tỷ, được rồi, đừng mắng tỷ phu. Người gây chuyện đều đã đi, ngươi mắng người trong nhà làm cái gì? Đây không phải là tự tìm giận sao!"

Hoàng Tước Nhi cũng nói: "Nương, ngươi đừng trách cha. Nương, ngươi muốn ăn cái gì?"

Phùng Thị lắc đầu nói: "Ta không muốn ăn. Đợi buổi tối rồi ăn luôn."

Đỗ Quyên nháy mắt Hoàng Ly, để nàng kéo cha đi ra ngoài. Đứng chỗ này làm cho nương thấy càng thêm bực bội.

Hoàng Ly đi qua lôi Hoàng Lão Thực, đối với Phùng Thị nói: "Nương, ta và cha đi thả lừa."

Phùng Thị gật đầu nói: "Đừng có chạy lung tung. Đừng nghịch nước."

Hoàng Lão Thực vội nói: "Ta trông nàng, không cho nàng vọc nước."

Hai cha con liền đi ra ngoài.

Nơi này, Đỗ Quyên lại khuyên Phùng Thị vài câu, sau đó do dự một chút, mới hỏi: "Nương, việc hôn nhân của chúng ta, cha mẹ có khả năng làm chủ?"

Phùng Thị kinh ngạc nói: "Lời nói này, việc hôn nhân của các ngươi, nương và cha ngươi không thể làm chủ, còn có ai có thể làm chủ?"

Đỗ Quyên nói: "Gia gia nãi nãi thì sao?"

Phùng Thị liền ngây ngẩn cả người.

Tâm Đỗ Quyên trĩu xuống, kỳ thật dù không hỏi nàng cũng biết đáp án, chỉ là muốn chứng thật một chút mà thôi.

Vốn việc hôn nhân của tỷ muội các nàng khẳng định là do Phùng Thị và Hoàng Lão Thực làm chủ, nhưng nếu gia gia nãi nãi nhất định muốn nhúng tay, cha mẹ cũng không thể không nghe —— ai kêu bọn họ là vãn bối chứ!

Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi đều kinh ngạc, không rõ Đỗ Quyên hỏi cái này làm gì.

"Làm sao vậy Đỗ Quyên?" Phùng Minh Anh hỏi.

"Hôm nay những người đó đều nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Ta thấy các nàng coi trọng tỷ tỷ." Đỗ Quyên nói ra sự lo lắng của mình.

"Thật sự?" Phùng Thị thất kinh hỏi.

Đỗ Quyên gật gật đầu.

Sắc mặt Hoàng Tước Nhi liền thay đổi, hai tay bất an xoắn lấy nhau.

Phùng Minh Anh cũng nhíu mày không nói.

Thần sắc Phùng Thị biến ảo, bỗng ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của Hoàng Tước Nhi, cắn răng nói: "Nếu bọn họ... Bọn họ không cho Tước Nhi gả cho người trong sạch, ta liều chết cũng không đáp ứng. Lúc này nên tới nhà ông ngoại ngươi, để cho ngươi ông ngoại hỏi thăm. Nếu có người tốt, liền đem Tước Nhi hứa ra ngoài núi đi, không gả ở địa phương quỷ quái này nữa."