Điền Duyên

Chương 12: Bộ dạng không giống cha mẹ




Tiếng kêu của Đỗ Quyên rốt cuộc kinh động đến Phùng Thị và vợ Đại Đầu.

Hai người quay đầu nhìn lại, đều cực kỳ hoảng sợ: “Ái da, đây là làm sao?”

Vợ Đại Đầu mắng: “Tiểu tử đáng chết, xem đè muội muội hỏng rồi!”

Phùng Thị vội nghiêng người ôm lấy Lâm Xuân, đưa cho vợ Đại Đầu, mình lại ôm lấy Đỗ Quyên, vỗ sau lưng nàng, dỗ nói: “Đừng khóc! Đừng khóc! Bị đè hỏng rồi? Có đau hay không?”

Đỗ Quyên ủy khuất cực kỳ, khóc hai tiếng lại không muốn khóc, cảm thấy lao lực, tràn ngập oán niệm nhìn tiểu Lâm Xuân, nàng vừa ý thức được mình ăn một chuỗi nước miếng của hắn, tức đòi mạng.

Tuy nói là nước miếng con nít, kia cũng làm cho người khó chịu.

Lâm Xuân mặt đầy vẻ vô tội nhìn Đỗ Quyên, hồn nhiên không biết vừa rồi thiếu chút nữa mình lấy mạng nhỏ của nàng, còn chiếm tiện nghi người ta.

Vợ Đại Đầu vừa buồn cười lại vui vẻ, cảm thấy con trai và cô gái này thật hợp ý, càng kiên định hơn chuyện làm mai.

Nàng ra vẻ tức giận vỗ nhẹ mông con trai hai lần, nói: “Vật nhỏ này hôm nay thật lạ, thấy muội muội là muốn đè lên trên. Thích muội muội, cũng không thể khi dễ nàng, phải chiếu cố muội muội...”

Nói liên miên cằn nhằn giáo huấn con trai xong, không hề quản hắn có nghe hiểu hay không.

Phùng Thị không dỗ Đỗ Quyên nữa, Hoàng Tước Nhi cũng tới gần bên giường đùa muội muội.

Không dễ dàng đem 2 đứa bé an định lại, chợt nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm Lâm Đại Đầu: “Thu Sinh, cha đi. Mang đệ đệ chơi ở cửa nhà, không cho chạy xa tinh nghịch. Để ý một chút, nghe gà đẻ trứng phải nhặt ngay, đừng để mèo tham ăn trộm. Chơi một hồi phải ra sau viện, đem lá dưới gốc cây quét gọn, dùng ki hốt rác hốt đến cửa bếp lò, để dành đốt lửa. Có phân heo phải dùng sọt đựng phân, nhặt đổ vào hầm cầu...”

Hắn nói, một thanh âm thiếu niên trả lời, “Ta hiểu được”, hoặc là “Hiểu được cha.”

Phùng Thị nhìn vợ Đại Đầu, nhìn ra được nàng có chút ngượng ngùng, nói: “Là hắn suốt ngày dong dài, vô nghĩa không biết bao nhiêu.”

Phùng Thị thở dài: “Đại Đầu ca thận trọng lo gia đình, ngươi có phúc khí. Không giống tên kia của ta, như cái xác, đẩy một chút chuyển một chút, ngươi không đẩy hắn sẽ không động.”

Vợ Đại Đầu vội nói: “Lão Thực huynh đệ tuy nói chậm chập, còn không phải mọi sự tất cả nghe theo ngươi! Nhà này do ngươi làm chủ, nói một thì không có hai...”

Hai người ngôn ngữ nhún nhường, đều đem nam nhân đối phương khen một phen, quở trách nam nhân của mình không phải, chỉ tiếc bọn họ không thể bù đắp.

Nói hăng say, Lâm Đại Đầu qua Hoàng gia, hướng vào phòng hô: “Nương Xuân Nhi, ta đi. Ngươi cho bú nhanh đi về, xiêm y chúng ta còn chưa giặt đâu.”

Vợ hắn không nhịn được trả lời: “Kêu cái gì mà kêu! Ta lập tức trở về.”

Lâm Đại Đầu không lên tiếng, lúc này đi thật.

Đỗ Quyên vốn là người tùy tính, hơn nữa đối với nhà mới này còn chưa sinh ra lòng trung thành, bởi vậy ôm tâm tình của người đứng nhìn quan sát hết thảy. Bây giờ nhìn Phùng Thị, thấy nàng thật đáng thương. Sinh con bị thua thiệt nhiều không nói, con trai lại mất. Nói là ở cữ, ngay cả người hầu hạ chiếu ứng cũng không có. Thím Lâm coi như nhiệt tâm, nhưng nam nhân nàng so với quỷ còn tinh ma hơn, lại keo kiệt, có lòng tham, cho dù nàng muốn giúp, nam nhân nàng cũng sẽ ngăn cản.

Nàng không khỏi lo lắng, đợi Thím Lâm đi, cơm trưa ai làm?

Tiểu thư tỷ? Hay là Phùng Thị làm?

Buồn lo vô cớ, bên ngoài có người tới: “Đại ca, đại tẩu, ở nhà sao?”

Vợ Đại Đầu vội thấp giọng nói: “Đệ muội ngươi tới. Ngươi tiếp đón nàng, ta giúp ngươi đem phòng thu thập, giặt tã tắm rửa, nấu cơm...”

Có lẽ nàng cảm thấy ăn canh gà bị mắc nợ, không chịu bước đi, hoặc vì duyên cớ, nói Hoàng Lão Thực không ở nhà, đợi lát nữa người Hoàng gia tới không ai thu xếp, muốn ở lại giúp một tay.

Vừa rồi Lâm Đại Đầu đã nói, Phùng Thị sao chịu để nàng ở lại, vội vàng nói: “Xiêm y ngươi còn chưa giặt lại có con nhỏ phải chăm sóc. Hai đứa nhỏ ở nhà không có ai quản, ngươi đi nhìn đi, đỡ phải xảy ra chuyện...”

Lời còn chưa dứt, vợ Đại Đầu liền giận trách: “Xem ngươi nói, xiêm y chút nữa giặt cũng không bị hư. 2 tên tiểu tử nghịch ngợm đó không cần người quản, tự đi chơi. Xuân Nhi ở đây cũng tốt. Xem, hắn thích chơi với Hoa Nhi nhà ngươi!”

Phùng Thị đang do dự, vợ Đại Đầu lại nói: “Ta cũng đã giúp ngươi một hai ngày. Tú Anh, không phải ta nói ngươi, trên mặt ngươi không có một chút huyết sắc, còn mặt mũi liều chống. Ta không giúp ngươi, ngươi có thể đứng lên sao? Lo tĩnh dưỡng vài ngày đi, rủi mắc bệnh, sau này ngươi còn muốn sinh con trai hay không?”

Câu nói sau và chạm thằng vào tâm khảm Phùng Thị, nàng rốt cuộc cúi đầu.

Vợ Đại Đầu đặt Lâm Xuân xuống giường để hắn tự mình bò chơi, kêu Phùng Thị coi, nàng tự nhặt một đống tã đi ra ngoài.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

”Phượng Cô tới?”

”Tới. Tối hôm qua nghe hắn nói đại tẩu sinh, ta ăn điểm tâm rồi mới tới. Trong nhà không thanh thản, cũng không có gì, nên cầm ba mươi trứng gà, bắt một con gà, 2 cân bột mì, một xấp vải bông, còn có một đôi giày tiểu hài tử. Gì đó không nhiều, là tâm ý của ta.”

”Ai yêu! vẫn là Phượng Cô biết nói chuyện. Chúng ta ở trong núi, nhà ai tặng lễ không phải là mấy thứ này? Muốn tốt hơn phải đi ra ngoài núi, trong thành mới có.”

Nói chuyện, ngoài cửa phòng một thiếu phụ bước vào, nhìn sạch sẽ lưu loát, thấy Phùng Thị gọi đại tẩu.

Hai người khách khí vài câu, Phượng Cô liền đem đồ trong tay để xuống, xách gà mái vào cho Phùng Thị xem nhưng không thể đặt trong phòng, lại xách ra đặt tại bên ngoài, những vật khác liền đặt tại tấm thớt dựa vào tường.

Cất xong, nàng ngồi xuống bên giường, muốn xem cháu gái mới sinh.

Phùng Thị ôm Đỗ Quyên cho nàng xem.

Phượng Cô vội nhận lấy, líu lưỡi trêu đùa Đỗ Quyên, “Nga, cháu gái, ta là tiểu thẩm ngươi. Gọi "Tiểu —— thẩm". Nga, cười một cái...”

Đỗ Quyên ngừng một hồi, cảm thấy ngực không đau như vậy, chuẩn bị tinh thần, rất phối hợp với tiểu thím triển khai khuôn mặt tươi cười.

Vì sao gặp người liền cười?

Nàng mới vừa gặp đại nạn, lại và Lý Đôn phân ra, đang thương tâm khổ sở.

Là có nguyên nhân.

Một là kiếp trước bản tính nàng yêu cười. Thứ hai là sau này nàng phải sống ở nhà này, Phùng Thị đáng thương như vậy, nàng muốn vì nàng ra mặt, làm cho mọi người thấy nàng sinh môt bé gái thông minh, bù lại đứa con trai đã mất của nàng, đả thương người cười nàng sinh con gái.

Quả nhiên tiểu thẩm Phượng Cô ngây người, cả kinh kêu lên: “Nàng thật cười! Trẻ nhỏ như vậy sao lại biết cười chứ?”

Phùng Thị mỉm cười nói: “Đứa bé này thật lạ, thích cười không thích khóc.” Tuy không giải thích chuyện gì xảy ra, thanh âm mơ hồ khoe ra.

Phượng Cô cẩn thận tỉ mỉ nhìn Đỗ Quyên.

Nhìn một hồi lâu, nhìn Phùng Thị cười nói: “Đại tẩu, không phải ta nói, cháu gái so với ngươi và đại ca bộ dạng đẹp hơn. Xem bộ dáng nhỏ xíu này, một chút cũng không giống ngươi và đại ca, thanh tú, trắng nõn...”

Đỗ Quyên nghe xong trong lòng “lộp bộp” một chút, xoay mặt nhìn về phía Phùng Thị, quả nhiên nét mặt Phùng Thị thay đổi.