Điền Duyên

Chương 101: Ruột và nhặt được




Phùng Thị không có cách nhận biết đứa trẻ đó có phải là con ruột của mình không, nàng có!

Nàng chỉ cần thấy hài tử kia, chỉ cần nói ra tên Lý Đôn, chỉ cần lấy ra tên Đỗ Quyên, chân tướng sẽ rõ ràng.

Đến lúc đó, nàng giúp Hoàng gia tìm về nhi tử, cũng coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ. Về phần Dương gia, nàng không lo lắng chút nào. Có Lý Đôn, nàng có gì để lo lắng?

Thanh âm trong phòng bỗng nhiên thấp xuống, cũng không biết bọn họ nói cái gì nữa.

Đỗ Quyên nghe xong, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đi tới phòng bếp, nàng lại lôi vại sành đựng tương ra, mở nắp làm bộ như múc tương, vừa cao giọng hô: "Nương, sao còn không đi?"

Phùng Thị ở trong phòng đáp ứng một tiếng, chốc lát đã đến phòng bếp.

Đỗ Quyên thấy mắt nàng có chút hồng, cũng không nói toạc, cười nói: "Tiểu di thích ăn tương chúng ta, bảo ta múc chút qua. Nương, không sao chứ? Khoá cửa, ta cùng nhau qua."

Phùng Thị gật gật đầu, nhìn nàng, thần sắc có chút phức tạp.

Đỗ Quyên cho rằng nàng vì mất đi nhi tử, không nghi ngờ hắn.

Làm xong, ba người đi ra phía sau.

Phùng Trường Thuận thực thích Đỗ Quyên, nắm tay nàng, vừa đi vừa hỏi: "Đỗ Quyên, có muốn tới nhà ông ngoại chơi không?"

Đỗ Quyên bất mãn kêu lên: "Ông ngoại, ngươi biết rõ còn hỏi. Năm kia ta đã muốn đi mà nương không cho, luôn nói đường núi không dễ đi. Ta đã có thể lên núi hái trà nhặt nấm, ta còn không thể đi đường núi? Chính là không muốn cho ta đi, kiếm cớ!"

Phùng Trường Thuận ha hả cười rộ lên, nói: "Ông ngoại làm chủ, sang năm, sang năm 15 tháng giêng, mẹ con ngươi đều đi. Ở nhà ông ngoại ở đến tháng 2 rồi về. Đỗ Quyên a! ngươi cũng đừng có như đi thôn Cây Lê, nháo đòi trở về."

Đỗ Quyên mừng rỡ, vội nói: "Ta muốn đi, sao lại khóc chứ!"

Đến nhà tiểu di, Đỗ Quyên vội đi phòng bếp giúp làm cơm.

Lúc ăn cơm tối, còn nhắc chuyện tháng giêng sang năm sẽ tới ông ngoại chúc tết.

Nghe nói tiểu di và tiểu dượng cũng đi. Tỷ muội Hoàng Tước Nhi đều hết sức cao hứng,

Phùng Thị bỗng nhiên nói: "Không thể đều đi. Nếu để một mình cha ngươi ở nhà, đợi chúng ta trở về, không chừng trong nhà sẽ thiếu cái gì đó."

Ba tỷ muội đều hiểu ý nàng, nhìn nhau do dự.

Hoàng Ly chớp đôi mắt đen, nhìn Đỗ Quyên nói: "Nhị tỷ đừng đi, ở nhà cùng cha trông nhà. Ta và đại tỷ đi, đợi sang năm nhị tỷ lại đi."

Nàng là tiểu quỷ, cảm thấy giữ Hoàng Tước Nhi ở nhà, không có uy lực như nhị tỷ, không thể chấn trụ gia gia nãi nãi. Nếu nàng ở nhà thì không chịu. Cho nên kêu Đỗ Quyên ơẻ lại giữ nhà.

Đỗ Quyên tức giận đến cười, nói: "Ngươi mới bao lớn? Ta và tỷ tỷ lúc lớn bằng ngươi vậy, đều chưa từng rời núi. Đường núi thật khó đi, không cẩn thận sẽ tẽ xuống vách núi chết. Không tin ngươi hỏi ông ngoại đi. Cho nên, ta nói là ngươi ở lại, chờ thêm vài năm, ngươi trưởng thành rồi đi nhà ông ngoại cũng không muộn."

Hừ, vô luận thế nào lần này nàng cũng muốn rời núi.

Hoàng Ly không lay động, nói: "Tiểu dượng cũng đi. Hắn cõng ta sợ cái gì."

Đỗ Quyên nói: "Ngươi làm như đi trong thôn sao? Đường núi khó đi như vậy, leo lên leo xuống lại đi qua rừng. Ngươi muốn mệt chết tiểu dượng hả?"

Hoàng Tước Nhi thấy 2 muội muội tranh nhau, chủ động nói: "Hai ngươi đều đi. Ta ở nhà bồi cha."

Đỗ Quyên và Hoàng Ly trăm miệng một lời nói: "Không được!"

Phùng Minh Anh nghe xong, cúi đầu mím môi cười. Lại thấy Phùng Trường Thuận ngơ ngác, ghé lại gần thấp giọng nói một câu, Phùng Trường Thuận liền cười văng lên.

Phùng Thị lại không cười, lạnh lùng nói: "Tước Nhi và Ly Nhi không đi. Đợi sang năm lại đi. Lúc này cho Đỗ Quyên đi thôi."

Hoàng Tước Nhi dĩ nhiên không nói chuyện. Hoàng Ly đặt đôi đũa xuống, thở phì phò chu môi nói: "Nương bất công! Chuyện gì cũng gọi nhị tỷ tỷ đi đầu."

Lúc trước bé gái thường oán giận như vậy, Phùng Thị không để ý.

Nhưng lần này nàng ngây ngẩn cả người.

Nàng và Phùng Trường Thuận nhanh chóng trao đổi ánh mắt, nói: "Nương thiên vị chỗ nào? Đại tỷ tỷ ngươi 11 tuổi, nhị tỷ ngươi cũng tám tuổi, các nàng chưa từng tới nhà ông ngoại. Ngươi mới bây lớn đã muốn đi? Cũng không phải nương không dẫn ngươi đi, nhị tỷ ngươi nói rất đúng, đường khó đi, trời lại lạnh, dễ dàng trượt. Nương là không yên lòng ngươi."

Đỗ Quyên cũng có chút sững sờ. Tiểu muội trách nương bất công, nàng đặc biệt cảm thấy buồn cười.

Trong ba tỷ muội, nàng mới là đứa nhặt về a!

Trước kia đừng nói Phùng thị, ngay cả nàng suýt quên sự thật này. Bởi vậy, nàng rất cảm kích Phùng Thị, chưa từng coi mình là con nuôi.

Nhưng hôm nay thì không được. Ông ngoại nói chuyện, chân thiết nhắc nhở các nàng: Đỗ Quyên được nhặt về! Nàng không phải khuê nữ Hoàng gia!

Đỗ Quyên cũng nghi hoặc: sao nương sao không mang đại tỷ và tiểu muội đi, chỉ mang một mình nàng?

Tâm tư xoay chuyển, nàng đoán là Phùng Thị cho rằng, con trai của mình và Đỗ Quyên bị đánh tráo, bởi vậy muốn mang Đỗ Quyên đi đổi nhi tử về.

Đỗ Quyên ngẫm lại Nhậm Tam Hòa, hủy bỏ suy đoán này.

Từ biểu hiện của Nhậm Tam Hòa, Đỗ Quyên tuyệt không phải nữ nhi của gia đình thân hào nông thôn!

Nhà kia họ Dương, nàng từng nghe Phùng Minh Anh nói qua, chính là một thân hào nông thôn ở một trấn nhỏ phụ cận nhà ông ngoại. Mặc dù có tiền nhưng cũng chỉ là một thổ hào, tuyệt sẽ không để người như Nhậm Tam Hòa vì hắn cúi đầu nghe theo.

Ân! đợi Nhậm Tam Hòa trở về, lại dùng ngôn ngữ xem phản ứng của hắn đi.

Nghĩ xong, nàng giúp tiểu muội gắp chút đồ ăn, hứa hẹn nói: "Ngươi đừng làm khó, muốn cái gì, nhị tỷ đều đáp ứng ngươi."

Hoàng Ly lập tức ngửa đầu hỏi: "Thật sự?"

Đỗ Quyên vuốt cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: "Quân tử nhất ngôn."

Hoàng Ly nghiêng đầu né tránh ngón tay nàng, nói tiếp: "Tứ mã nan truy! Ta muốn nghe rất nhiều rất nhiều câu chuyện."

Đỗ Quyên nhếch miệng cười, nói: "Hoàng Ly, ngươi phải nói rõ, "rất nhiều rất nhiều" là bao nhiêu? Chẳng lẽ đời này nhị tỷ mặc kệ mọi chuyện khác, chỉ kể chuyện cho ngươi?"

Hoàng Ly gật gật đầu nói: "Mỗi buổi tối kể."

Mọi người đều ồ ồ cười vang.

Phùng Thị trắng mắt liếc tiểu khuê nữ. Nàng khôn khéo như vậy, nàng hết sức cao hứng. Có thể suy ra, tương lai gả người, nhất định sẽ không giống như nàng quá uất ức.

Sau bữa cơm, Phùng Minh Anh bưng rượu ngọt đã ủ lên, một người rót một chút.

Một ly rượu ngọt vào bụng, mặt ba tỷ muội đỏ ửng, giống như nhuộm màu, nhìn kiều diễm như hoa.

Phùng Thị quét mắt qua ba khuê nữ, không khỏi tươi cười, bả qua tâm tư lo lắng lúc nãy, nhìn Đỗ Quyên đặc biệt cảm thấy không nỡ, lại dặn dò: "Nương đi về trước. Các ngươi cũng đừng đùa quá muộn, sớm chút về nhà ngủ."

Đỗ Quyên vội nói: "Nương, buổi tối chúng ta tắm rửa."

Phùng Thị gật đầu nói: "Ta nấu nước sẵn. Các ngươi chơi một hồi rồi về."

Phùng Minh Anh cười nói: "Ba người các ngươi siêng năng tắm rửa như vậy, người khác nghe sẽ nói phá sản. Tối qua đã tắm, đêm nay lại tắm?"

Hoàng Ly kêu lên: "Muốn tắm!"

Đỗ Quyên cười nói: "Tiểu di, trời lạnh tắm một cái lên giường ngủ, trên người ấm áp đâu, sẽ ít bệnh hơn. Ngươi đừng ngại phiền. Trong nhà có thùng gỗ tốt mà không dùng, thật là lãng phí."

Phùng Minh Anh gật đầu nói "Ta cũng thường tắm", lại ngạc nhiên nhìn Phùng Thị hỏi: "Đại tỷ kỹ tính như vậy, sao dung túng các ngươi như thể? Chịu bỏ ra củi lửa."

Phùng Thị không sao nói: "Củi do các nàng chặt, ta không quản."

Kỳ thật ban đầu nàng cũng mắng qua nhưng Đỗ Quyên không nghe. Sau này thành quen.

Khuê nữ từng ngày từng ngày lớn lên, bộ dạng như hoa, nàng không thể nuông chiều, chẳng lẽ ngay cả tắm rửa cũng không cho? Lại nói, củi lửa đích thật do tỷ muội các nàng chặt.

Nàng thấy rõ ràng ba khuê nữ nhà mình không giống với những bé gái khác trong thôn, mà như tiểu thư thế gia. Đánh răng tắm rửa, mặc quần áo, ăn cơm, thập phần chú ý thể diện, không phải là có ăn có mặc là xong. Trên mặt cũng tự hào.

Nghèo thì nghèo!

Hừ, người khác không phục, còn không học được đâu!

Thôn này, khuê nữ nhà ai xuất sắc như ba khuê nữ nhà nàng?

Phùng Trường Thuận thấy cuộc sống của khuê nữ luôn khổ tâm đã khá lên, trong lòng cũng cao hứng, liền đối với Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi nói: "Ly Nhi đừng làm khó. Tước Nhi ở nhà bồi muội muội, đều là trẻ ngoan. Ông ngoại kêu bà ngoại các ngươi mua chút hàng tốt cho các ngươi làm xiêm y. Đợi lúc mẹ ngươi trở về, mua chút điểm tâm ngon cho các ngươi ăn."

Hoàng Ly liền nũng nịu nịnh nọt nói: "Ông ngoại tốt! Ông ngoại là tốt nhất!"

"Phốc!" Đỗ Quyên phun ra cười.

Hoàng Tước Nhi, Phùng Thị và Phùng Minh Anh đều cười rộ lên.

Cả nhà liền nói tiểu nha đầu này biết làm nũng, so với Đỗ Quyên năm đó chỉ có hơn chớ không kém. Hoàng Lão Thực sủng ái nàng nhất, muốn đòi mạng cũng cho.

Nói giỡn một hồi, Phùng Thị đi về trước.

Tỷ muội Đỗ Quyên ở nhà tiểu di chơi một hồi mới tay cầm tay về nhà.

Vào viện, nhìn thấy phòng bếp đèn sáng, Hoàng Ly liền buông tay Đỗ Quyên ra, bính bính khiêu khiêu chạy tới, la lớn: "Nương, chúng ta trở lại."

"Ai!"

Trong phòng bếp truyền đến giọng mũi trả lời buồn buồn của Phùng Thị.

Đỗ Quyên chuyển tâm tư, vội đi vào phòng bếp. Hoàng Tước Nhi vào chính phòng đốt ngọn đèn.

Nhà Hoàng gia vẫn là nhà cũ, bốn gian. Tỷ muội các nàng ở trong phòng phía tây. Kỳ thật gian phòng thứ hai phía tây cũng để cho các nàng ở, nhưng ba chị em không nỡ tách ra, nên ở chung, căn phòng kia bỏ không, để vài thứ.

Phòng của ba tỷ muội phòng rất lịch sự tao nhã, rất có bộ dáng khuê phòng thiếu nữ.

Gian phòng ngăn trước sau bằng tấm bình phong điêu khắc mai lan trúc cúc.

Nửa gian trước, vào cửa là nhìn thấy một cái giường La Hán xinh xắn kê sát tường đối diện, phía trên trải nệm giường vải bông in hoa xanh nhạt, hợp với gối ôm dài và gối đầu vuông vức. Phía tường bên trái là một cái tủ và giá áo gỗ. Phía nam là một cái bàn thấp dài. Đầu bàn bày một cái rễ cây đã điêu khắc qua trụi lủi, thô ráp, nhìn giống một lão đầu nằm vắt ngang rễ cây ngủ, đầu kia để những món điêu khắc gỗ khác của Đỗ Quyên.

Phía trước cửa sổ treo hai cái phong linh, dùng các khối gỗ có hình dáng khác nhau tạo nên.

Trên cửa sổ là một con gà trống nhỏ, ngửa đầu gáy sáng, rất sống động, thoạt nhìn như gà thật. Thì ra là bện từ cỏ, trên mình nó dùng lông gà thật cắm vào.

Phòng trong sau bình phong là một bộ giường có những đường vân tự nhiên của gỗ thành hình hoa, chim, mây, thú, thập phần cổ nhã rất khác biệt. Khung giường treo tấm màn bằng sợi thô màu hồng nhạt, tôn thêm màu sắc của đệm chăn, tràn ngập hương vị thiếu nữ.

Dựa vào tường còn có ba cái thùng, ba tỷ muội mỗi người một cái.

Đi vào trong, hai đầu giường có bàn trang điểm và tủ thấp, phía trên bày một ít trưng bày của con gái.