Đương nhiên, Tô Cẩn Lương vẫn có chút giới hạn, cô ta sẽ không đem các công tử của dòng họ lớn Tô Hàng bên này ra làm bia ngắm, bình thường đều là những tên ăn chơi lêu lổng bình thường hoặc là con riêng của các gia tộc nhỏ.
“Cậu qua đây.”
Đúng lúc này, Tô Cẩn Lương đem ánh mắt nhìn sang phía một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi khuôn mặt có chút khẩn trương tiều tụy bên kia.
Người thanh niên run lẩy bẩy đứng ra, gọi một tiếng chị Cẩn Lương.
Tô Cẩn Lương đánh giá trên dưới người thanh niên này một lượt, hỏi: “Đúng rồi, cậu tên là gì, hình như cậu không phải người Tô Hàng chúng tôi.” Người thanh niên vội vàng trả lời: “Chị Cẩn Lương, em tên Từ Đông Hạo, đến từ tỉnh Tam Giang.”
“Ồ, đúng, cậu tên Từ Đông Hạo.” Tô Cẩn Lương dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi, là vì chuyện gì nhỉ?”
Đối với thái độ chóng quên này của Tô Cẩn Lương, trong lòng Từ Đông Hạo cực kì bất lực, từ rất lâu cậu ta đã nói rõ với Tô Cẩn Lương cậu ta đến vì chuyện gì, lúc đó Tô Cẩn Lương đều đáp ứng với yêu cầu của cậu ta, nhưng, giờ mới được bao lâu, Tô Cẩn Lương vậy mà lại quên sạch.
Tuy trong lòng hơi khó chịu, nhưng Từ Đông Hạo cũng không dám có chút oán trách nào, ai bảo bản thân cậu chỉ là một con chó bên cạnh Tô Cẩn Lương chứ.
Nhớ trước đó Từ Đông Hạo cũng là đại thiếu nổi tiếng ở bên thành phố Song Tình tỉnh Tam Giang, bên người cũng có một nhóm đệ tử vây quanh, cũng được người ta tâng bốc, vậy mà bây giờ lại có kết cục thê lương như vậy, quả là bi thảm.
“Chị Cẩn Lương, em là người của nhà họ Từ ở thành phố Song Tình, Từ Cốc là bố của em, nhà họ Từ bọn em và nhà họ Tô vẫn luôn qua lại làm ăn rất mật thiết.”
“Ồ, đúng thế.”
Tô Cẩn Lương vỗ trán, dường như nhớ ra rồi: “Cậu chính là Từ Đông Hạo đến từ nhà họ Từ, trước đó không lâu, cả nhà họ Từ các cậu đã tan thành tro bụi ở bên tỉnh Tam Giang rồi phải không.”
“Xin chị Cẩn Lương làm chủ cho nhà họ Từ chúng em.”
Từ Đông Hạo phịch một cái quỳ trước mặt Tô Cẩn Lương: “Chị Cẩn Lương, nhà họ Từ em gặp phải độc thủ của Tam Giang Vương Viễn Trọng Chi, lúc đó Vương Viễn Trọng Chi đứng đầu Tam Giang, bố em đã nói ông là người của nhà họ Tô, phải luôn đi theo nhà họ Tô, chứ không đi theo nhà họ Viên, sau đó Viễn Trọng Chi này liền diệt môn cả nhà họ Từ.”
“Không chỉ thế, Viễn Trọng Chi kia còn nói nhà họ Tô của Tô Hàng thì tính là cái thá gì, có bản lĩnh thì đến Tam Giang, hoàn toàn không đem nhà họ Tô đặt ở trong mắt.”
“Chị Cẩn Lương, nhìn trên thể diện bao năm này nhà họ Từ luôn kính cẩn với nhà họ Tô, còn mong chị Cẩn Lương báo thù thay cho nhà họ Từ.”
Tô Cẩn Lương không nói hai lời, một đạp đem Từ Đông Hạo đá ngã trên mặt đất, Từ Đông Hạo kia mặt đầy đau đớn và không hiểu gì.
Tô Cẩn Lương mày liễu lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Đừng có ở đây khiêu khích li gián, đừng coi Tô Cẩn Lương tôi là kẻ ngốc, tên Viễn Trọng Chi kia điên cuồng hơn nữa, ông ta cũng không dám công khai nói là không đem nhà họ Tô để ở trong mắt.”
Từ Đông Hạo toàn thân run lên, mặt cực kì hoảng sợ.
Cậu ta quả thực nói dối, cho rằng trò khôn lỏi này sẽ kích được sự phẫn nộ trong lòng Tô Cẩn Lương, từ đó kích cô ta đến Tam Giang giúp nhà họ Từ báo thù.
Nhưng không ngờ Tô Cẩn Lương chỉ liếc một cái đã nhìn thấu mánh lới của cậu ta.
“Chị Cẩn Lương, em...” Từ Đông Hạo cũng không biết nói gì nữa, trong mắt đều là kinh hoàng.
Tô Cẩn Lương đem cậu ta lôi từ dưới đất dậy, cười lạnh một tiếng, nói: “Nói mới nhớ, nhà họ Từ các cậu đích thực là một con chó của nhà họ Tô chúng tôi, cái gọi là đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, tên Viễn Trọng Chi kia vậy mà lại dám diệt nhà họ Từ, quả thật hoàn toàn không đem nhà họ Tô chúng tôi đặt ở trong mắt.”.