Điện Đức Hoàng

Chương 841: 841: Đoán Thử Xem Tôi Rất Cuộc Có Phải Con Trai Ông Không





Cùng Kỳ cười thản nhiên, nói: “Cái gọi là người luôn tìm đến chỗ cao, nước luôn chảy về chỗ thấp.

Các vị có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt, tất nhiên sẽ có được đền đáp càng cao.” “Yên tâm đi, tất cả những việc mọi người làm hôm nay, chúng tôi sẽ thông báo chi tiết lại với ông Lôi, ông ấy và gia tộc đứng sau ông ấy, nhất định sẽ ghi nhớ ý tốt của mọi người.

“Cảm tạ anh Cùng Kỳ.

Hoa Xà cười híp mắt, quay người nhìn về phía Kiều Tiết Dũng bên đó, nói: “Bây giờ, trong lòng cậu đã có câu trả lời chưa?” “Nhà họ Kiều ngồi trên vị trí đệ nhất Tỉnh Trung Nhã đã vài chục năm, lại một mực không thể chân chính trở thành gia tộc quyền thế số một miền Nam.

Nói thật lòng, nhà họ Kiều thật sự là không được.


“Ông chủ nhà họ Kiều, chúng tôi đều sắp bốn mươi rồi, có thể nhảy nhót không được bao năm nữa, vì thế chúng tôi đều muốn đi xem xem phong cảnh ở chỗ cao hơn nữa.

Vả lại, gia tộc đứng sau Ông Lôi, so với bất kì gia tộc hàng đầu nào ở miền Nam đều lớn mạnh hơn.

Lời mời của bọn họ, chúng tôi không có lí do gì để từ chối cả” “Ông Lôi là ai?”
Kiều Tùng Châu trừng lớn hai mắt: “Gia tộc đứng sau ông ta, đến từ miền Bắc sao?” Trong nháy mắt này, Kiều Tùng Châu đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần.

Chuyện này quá điên cuồng, quá kinh khủng, bản thân chưa từng để người này vào mắt, cho rằng chỉ là một thằng con riêng khó làm nên đại sự, thế mà lại cấu kết với gia tộc ở miền Bắc.

Hơn nữa xem thân thủ của Cùng Kỳ và Hỏa Phượng, trừ khi là gia tộc quyền thế hàng đầu ở miền Bắc, nếu không chắc chắn sẽ không thể phải những cao thủ cỡ này đến.

Bởi vì từ trong giọng điệu của hai người Cùng Kỳ và
Hỏa Phượng, có thể nhận ra vị trí của bọn họ ở gia tộc miền Bắc kia vốn dĩ không tính là cao, sau lưng bọn họ còn có Ông Lôi, sau lưng Ông Lôi, có quỷ mới biết còn có ai nữa.

Tùy tiện điều động hai cao thủ như vậy đến cũng có thể đánh bại kẻ mạnh nhất nhà họ Kiều bọn họ, Hắc Long.

Thực lực chân chính của gia tộc miền Bắc kia, lại phải mạnh đến cỡ nào.

“Cho ta biết, rốt cuộc là gia tộc nào ở miền Bắc đang có ý đồ với nhà họ Kiều chúng ta”

Giờ khắc này, Kiều Tùng Châu đã hoàn toàn điên cuồng.

Ông ta không ngừng vùng vẫy, nhưng ông ta càng vùng vẫy, xích sắt của Hoa Xà ở phía sau lại càng siết chặt rất nhanh, ông ta cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.

Kiều Tiết Dũng trên mặt vẫn mỉm cười, đi về phía Kiều Tùng Châu bên kia, nhìn Kiều Tùng Châu hai mắt sung huyết.

Mà lúc này trong mắt Kiều Tiết Dũng cũng là một mảng đỏ rực.

“Kiều Tiết Dũng, coi như ta lấy thân phận là cha của con, hãy nói cho ta biết, gia tộc lớn miền Bắc đứng sau lưng con kia, là gia tộc nào?” "Ha ha ha."
Kiều Tiết Dũng cười ha hả, hôm nay cậu ta giống như đem tất cả phẫn uất cùng kiếm chế trước kia đều bộc phát ra.

“Kiều Tùng Châu, vừa rồi tôi không phải đã nói với ông rồi sao, mẹ nó tôi không phải là con trai ông”
Nói đoạn, Kiều Tiết Dũng chỉ về vị trí nấm mồ phía sau nhà trệt, vừa cười vừa nói: “Người chôn ở đó, mới là người cha chân chính của Kiều Tiết Dũng tôi.” “Trên người của con, từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu của ta.


Chát!
Kiều Tiết Dũng giáng một cái tát lên mặt Kiều Tùng Châu, giờ khắc này cậu ta dữ tợn không khác gì một con thú hoang mất đi lí trí cùng tình cảm.

“Trong người tôi, đang chảy dòng máu của Dư Quang Lâm, tôi không phải họ Kiều, tôi họ Từ.

“Tôi cũng không tên là Kiều Tiết Dũng, tôi tên, Dư Kỳ Dũng!”
Nói đến đây, Kiều Tiết Dũng ghé sát miệng bên tai Kiều Tùng Châu, điên cuồng như một tên mắc bệnh thần kinh.

“Kiều Tùng Châu, ông đoán xem, những lời tôi nói vừa nãy rốt cuộc là thật hay giả" “Ngoài ra cũng đoán thử xem, tôi rốt cuộc có phải là con trai ông không?".