Điện Đức Hoàng

Chương 794: 794: Tin Nhắn Tết Trung Thu





Trong khoảnh khắc thu được tin tức này, đầu tiên là Trần Hùng ngẩn ngơ trong lòng, anh theo bản năng gọi lại cho số điện thoại kia, thế nhưng, số điện thoại của đối phương đã được xử lý đặc biệt, hồi đáp Trần Hùng cho thấy số điện thoại này không tồn tại.

Sau đó, anh xuống thẳng dưới tầng, gọi một cú điện thoại cho Viễn Trọng Chi.

Điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Viễn Trọng Chi: "Hùng à, chúc Trung Thu vui vẻ." "Chúc chú Chi Trung Thu vui vẻ." Trần Hùng cũng nói một câu: "Chú Chi, hôm nay chú đón Trung Thu ở đâu ạ? Ở tỉnh thành sao?" "Không phải ở tỉnh thành, đưa mẹ nuôi cháu và Quân Dao về quê.

Trung Thu năm nào bọn chú cũng sẽ về, vì Trung Thu cũng là ngày giỗ của cha chủ, vừa hay về làm giỗ luôn." "Vâng!
Trần Hùng gật đầu một cái, sau lưng cảm thấy một trận khí lạnh: "Chú Chi, chủ Ngụy Tuấn có ở chỗ chú không?" "Không có." Viễn Trọng Chi đáp lời: "Lão con nít kia từ khi lấy được đao pháp của cháu liền suốt ngày ở nhà luyện đạo.


Chú thấy có khi nửa đời sau, ông ta sẽ thật sự coi cái long đầu đao đó là vợ của mình rồi."
Trần Hùng hít sâu một hơi, cảm giác sự tình ngày càng không ổn: "Chú có đưa theo những ai? Bảo vệ có mang đủ không?"
Viễn Trọng Chi cười ha ha nói: "Chú đây là về quê chứ có phải đi đánh nhau đâu, mang nhiều bảo vệ như thế làm gì chứ? Chỉ có Đao Kiệt và Mạnh Hùng đi với chú thôi.

Hai người họ cũng mang theo một số cao thủ, lúc đầu chú bảo không cần nhưng hai người họ không chịu nghe." "Còn nói lần trước chủ đắc tội với tên quản gia kia của nhà họ Kiều nên bọn họ lo lắng nhà họ Kiều sẽ giở trò nên dẫn theo một nhóm cao thủ về đây!" "Chú Chi, chú và người nhà họ Kiều va chạm sao? Có chuyện gì thế?"
Viễn Trọng Chi cười nói: "Một ít chuyện nhỏ thôi.

Nhà họ Kiều muốn chú làm chó cho bọn chúng, đối phó với cháu, cháu nói xem chủ có thể đồng ý sao?" "Thế nên, chú trực tiếp đuổi tên quản gia kia của nhà họ Kiều ra ngoài.

Tuy nhiên, chú cảm giác mục tiêu lần này của nhà họ Kiều cũng sẽ không đơn giản như vậy, có lẽ bọn họ hướng về phía tỉnh Tam Giang mà tới."
Trong lòng Trần Hùng nổi lên một tia cảm động, nói: "Chú Chi, vừa rồi cháu nhận được một tin nhắn, không biết là do ai gửi tới, cũng không xác định được thật giả, nói là tối nay, nhà họ Kiều sẽ phải người qua đó xử lý chú" "Chú và mọi người cẩn thận một chút, cháu lập tức dẫn người tới hội họp với mọi người."
Bên đầu dây bên kia, Viễn Trọng Chi nhưởng mày, nói: "Khẳng định được không?" "Không khẳng định được, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, hiện tại chủ và mọi người về tỉnh thành cũng không kịp nữa.

Thế nên, mọi người nhất định phải cẩn thận đấy." "Đương nhiên, có thể đây chỉ là trò đùa của một số người, nhưng không thể không đề phòng được."

Viễn Trọng Chi bên phía đầu dây bên kia cũng không quá khẩn trương, nói: "Nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã đúng là hết sức lợi hại, hơn nữa còn là gia tộc quyền thế ở phía nam.

Thế nhưng ở tỉnh Tam Giang này, nếu bọn họ muốn động đến chủ thì vẫn phải cân nhắc một chút xem mình có bao nhiêu trọng lượng.

"Trần Hùng, cháu không cần qua đây đâu.

Chú bên này có Đao Kiệt và Mạnh Hùng rồi, không có việc gì đâu." Trần Hùng đáp lời: "Không được, chú Chi à.

Để phòng ngừa trường hợp chẳng may, cháu muốn đích thân tới đó.

Hơn nữa, hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng không thể trở về tỉnh thành, đợi tại chỗ là thích hợp nhất rồi." "Dù tin này là thật hay giả thì vì lý do an toàn, cháu tới đó một chuyến cũng tốt.


Nếu thật sự có người của nhà họ Kiều tới thì chúng ta chính là bắt ba ba trong rọ rồi."
Viễn Trọng Chi trầm mặc vài giây, nói: "Được!”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hùng trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Phương, bảo anh ta phải vài thành viên của Hang Sói qua bên này.

Đồng thời, anh còn gọi cho Tám Ngón Tay Điên.

Điện thoại vừa kết nối, Trần Hùng chưa kịp nói thì đã truyền đến giọng nói lười biếng của Tám Ngón Tay Điện: "Trần Hùng, tôi định trở về thành phố Bình Minh" "Vì sao?”.