Điện Đức Hoàng

Chương 705: 705: Trò Chơi Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu





Vừa dứt lời, cả người Ngô Trung Kiên đã như một viên đạn đại bác, lao thẳng về phía Diệp Hạo Cường.

Tốc độ của anh ta nhanh như một cơn gió, nắm đấm dưới tay giống như mưa xối xả, vừa tới gần, anh ta đã tung bảy tám quả đấm về phía Diệp Hạo Cường.

Mỗi cú đấm này đều không có sự dè dặt, chúng đều là những đòn sát thương muốn lấy mạng người ta.

Trong lòng Diệp Hạo Cường không thể giải thích được, nhưng trong hoàn cảnh này, không thể không tập trung.

Trong phút chốc, ánh mắt của Diệp Hạo Cường trở nên sắc bén như chim ưng, bởi vì đối phương tấn công trước, nên ông ta chỉ có thể né tránh.

Bước chân nhanh chóng di chuyển, hết sức nhanh chóng tránh khỏi nắm đấm của Ngô Trung Kiên.

Diệp Hạo Cường là một sư phụ Vịnh Xuân Quyền thật sự xuất sắc, sự phô trương trên các bài báo tuyệt đối không thể so sánh.

Vịnh Xuân Quyền chân chính, bất luận là tấn công hay phòng thủ, đều vô cùng lợi hại.

Cứ như vậy, cả hai đã chiến đấu dưới cái nắng như thiêu đốt, tốc độ đánh đấm càng lúc càng nhanh, cuối cùng, trên không trung liên tục nổ ra những va chạm ác liệt.


Ngô Trung Kiên, cái tên này không biết là ai đặt cho anh ta, Ngô Trung Kiên tức là vô địch, thật sự mang lại một loại cảm giác phù hợp.

Năng lực chiến đấu của Ngô Trung Kiên hiện tại nhất định không phải là vô địch thiên hạ, nhưng trong thế giới nội tâm của anh ta, anh ta chính là người giỏi nhất, là bất khả chiến bại.

Từ đầu đến giờ, anh ta và Diệp Hạo Cường đã đấu tay đôi vượt qua trăm chiêu
Mà trong một trăm chiêu này, Ngô Trung Kiên luôn trong tư thế bị đánh, nếu đổi lại là người khác, có lẽ trong tình huống này, tâm lý của anh ta có lẽ đã suy sụp từ lâu.

Nhưng cái tên Ngô Trung Kiên này lại hoàn toàn không giống như vậy, anh ta không những không suy sụp tinh thần, mà ngược lại càng chiến đấu dũng cảm hơn.

Anh ta khắp người đều hừng hực khí thế của lão tử số một thế giới.

Vào lúc này, Diệp Hạo Cường gầm nhẹ một tiếng, ông ta đã phá vỡ chiến lược tấn công của Ngô Trung Kiên, ngay sau đó thừa thắng xông lên.

Nắm đấm của Diệp Hạo Cường đánh vào lồng ngực Ngô Trung Kiên, phá vỡ sự phòng thủ của Ngô Trung Kiên, sau cú đấm đó, gió to mưa lớn kéo đến.

Đây là chiêu thức cơ bản nhất của Vịnh Xuân Quyền, trong nháy mắt Diệp Hạo Cường đã tung cả chục cú đấm vào ngực Ngô Trung Kiên, những cú đấm dồn dập như một cái máy khâu.


Mỗi cú đấm này đều đập vào ngực Ngô Trung Kiên, tưởng như không có chút lực nào, nhưng thực ra loại đấm quyền này lại có sức mạnh rất lớn.

Vì vậy mỗi cú đấm vào cơ thể của Ngô Trung Kiên sẽ khiến anh ta bị thương rất nặng.

Anh ta bị Diệp Hạo Cường đánh lùi cả một đoạn đường, lùi khoảng bảy, tám mét, cuối cùng, Diệp Hạo Cường nằm chặt tay, đạp chân đá Ngô Trung Kiên bay ra ngoài.

Sau cú tấn công của Diệp Hạo Cường, Ngô Trung Kiên ngã xuống đất, anh ta cảm thấy một trận tức ngực, cổ họng có chút ngọt.

Dường như có máu từ cổ họng trào ra miệng, nhưng lại bị Ngô Trung Kiên ực một tiếng, cố gắng nuốt ngược nó trở lại.

Diệp Hạo Cường trông thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của Ngô Trung Kiên, trong lòng ngược lại có vài phần khâm phục.

Ông ta mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, cậu có lẽ sẽ là một người giỏi võ nghệ, hơn nữa có tính kiên trì nhẫn nại, theo thời gian, sau này nhất định sẽ trở thành cao thủ một thế hệ “Hôm nay.

Cậu không phải là đối thủ của ta, ta cũng không làm khó cậu, bây giờ cậu hãy đi đi.”
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời mà Diệp Hạo Cường nói, Ngô Trung Kiên đã không đứng dậy rời đi.

Ngược lại, anh ta nhếch mép cười lần nữa, trên hàm răng trắng bóng vẫn còn vết máu.

“Trò chơi, chỉ vừa mới bắt đầu..