Điện Đức Hoàng

Chương 552: 552: Tôi Có Thể Chiếu Cố Cho Ông





Không chỉ có đám Thôi Huy Thiệu, Viễn Quân Dao ở đẳng kia cũng đang hồi hộp, cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Cô ta không biết sử dụng kiếm, nhưng cô ta có thể cảm nhận được những chiêu thức này không phải là bình thường.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người xung quanh đây dường như trở nên vô cùng căng thẳng.
Viu.
Keng.
Kiếm Sĩ Bắc Giang cuối cùng cũng tới, tuy nhiên không nhìn thấy cảnh tượng máu bắn tung tóe tại chỗ, mà ngược lại tất cả mọi người đều chấn động.
Một kiếm tưởng chừng như có thể đoạt mệnh này thực sự đã bị Trần Hùng chặn lại, không chỉ chặn lại được, mà thanh kiếm trong tay đối phương còn bị chặt đứt.
Ông ta thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy trước mắt đạo quang lóe lên, trong giây tiếp theo, trên cổ mình có một vệt máu.
Loảng xoảng.
Thanh kiếm bị cắt một nửa trong tay rơi xuống đất, ông ta bắt đầu lấy tay che lên cổ, máu ở chỗ vết thương không ngừng phun ra.

Ông ta mở to mắt nhìn Trần Hùng như nhìn thấy thần, vẻ mặt đầy khó tin.

"Một trận trên đảo Thái Cực không thắng được, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, ông không phải đối thủ của Ngụy Tuấn.

Ông có thể an tâm đi rồi." "Ngụy Tuấn có thể tiếp được của tôi ba đao, nhưng ông ngay cả hai đao cũng không tiếp được."
Nói xong, Trần Hùng ném lại thanh đao màu xám vào trong tay cho Thôi Huy Thiệu, Kiếm Si cũng thuận thế ngã xuống giữa cơn mưa lớn chết không kịp nhắm mắt.
Đám người Thôi Huy Thiệu, Thẩm Đại Lực không khỏi trợn tròn mắt, trước đó đám người bọn họ đã từng thấy Trần Hùng ra tay cũng biết anh là một người vô cùng lợi hại.
Nhưng lần này, trực giác của bọn họ kinh hãi hơn nữa, tên ngốc Kiếm Si Bắc Giang mà ba người bọn họ không thể cùng nhau xử lý, đã bị Trần Hùng dùng hai kiếm giết chết.
Sức mạnh này thật sự là làm cho da đầu người ta không khỏi run lên.
Một đạo chắt đứt kiếm, một đao xẹt qua cổ họng, này con mẹ nó...
Cùng với cái chết của Kiếm Si Bắc Giang, Lương Mạnh Ngôn đã hoàn toàn bị đánh bại, nếu Lương Mạnh Ngôn ban đầu vẫn còn có một tia hy vọng, thì bây giờ hy vọng cuối cùng đó cũng đã tan biến.
Nằm bên cạnh ông ta đều là những cao thủ của nhà họ Lương bọn họ, lúc này chỉ còn lại một mình Lương Mạnh Ngôn.
Nhiều người xung quanh lao về phía Lương Mạnh Ngôn như bầy sói đói, muốn cắt một nhát đao lên người ông ta để có thể nhận được tiền thưởng.
Lúc này, tâm trạng của Lương Mạnh Ngôn lại bình tĩnh, có thể nói là vô cùng bình tĩnh.
Nói đúng ra, là nản lòng thoái chỉ.
Ai có thể nghĩ đến bầu trời tối đen phía trước ông ta còn đường làm quan rộng mở, cho rằng chính mình lập tức có thể nằm giữ thành phố Cửu Nam, làm vua hai sông Nam Bắc.

Lại không nghĩ rằng bản thân mình có thể từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục nhanh như vậy.


Những người bên cạnh ông ta giờ đều đã bỏ mạng, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ông ta.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Mạnh Ngôn ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả trên trời rơi xuống, đến nay ông ta vẫn luôn cảm thấy đây là một cơn ác mộng, bởi vì tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột.

"Tất cả dừng tay lại cho tôi."
Trần Hùng ra lệnh, những người còn muốn tiến lên chém Lương Mạnh Ngôn đều dừng lại.
Đám người theo sau Trần Hùng là Thẩm Đại Lực và những người khác, đi về phía Lương Mạnh Ngôn.

"Cậu là ai?"
Lương Mạnh Ngôn cũng tận mắt nhìn thấy kỹ năng vừa rồi của Trần Hùng, khi nhìn về phía anh, ánh mắt của ông ta lộ ra vẻ khó tin.


“Tôi tên là Trần Hùng.
Trần Hùng thành thật trả lời: “Thật ra ông cũng có thể coi như một thế hệ anh hùng kiệt xuất, tôi có thể chiếu cố cho ông.

"Ha ha ha."
Tiếng cười man dại của Lương Mạnh Ngôn vang lên bầu trời đêm, sau đó ông ta nhặt một con dao trên mặt đất.

"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mình lại thua thảm như vậy.
Nói xong, Lương Mạnh Ngôn không chút do dự dùng dao đâm vào bụng mình