Điện Đức Hoàng

Chương 55: Chương 55





Trên đầu Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đầy dấu chấm hỏi và dấu chấm hỏi.
Ôi mẹ ơi, thế hệ trước nhận xét đẳng cấp của một chiếc xe bằng độ to của nó ư?
Lưu Ánh Nguyệt cũng bực bội không biết trút đâu cho hết, bà đã dặn Trần Hùng đi mua một chiếc xe thật to về mà đứa con rể này chỉ mua cho bà mỗi chiếc xe bé tí thế này thôi á?
Vương Thái Hà cười thả hạt dưa xuống rồi trông thấy logo của xe Mercedes-Benz và logo của Mitsubishi khá giống nhau thì lại gân cổ lên xỉa xói và dè bỉu: “Ánh Nguyệt, bà xem thằng con rể nhà bà cũng thật là, logo của xe nó mua giống logo xe nhà tôi quá thể này.

Cùng là ba hình thoi cả nhưng logo nhà tôi thì hình nào cũng to như lá trúc vậy.

Còn cái xe nhà bà chỉ bé tí như cây kim thôi.”
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân lại càng cứng hỏng, máu nóng dồn lên não rồi lại chẳng biết nói gì.
Lưu Ánh Nguyệt thì tức giận đứng đó dậm chân.
“Cái thằng vô dụng này, bảo cậu làm có chút chuyện nhỏ thể mà cậu cũng làm không xong nữa.”
“Mất mặt chết đi được ấy.” Lưu Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng bỏ đi, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng ngớ mặt ra rồi cũng vội vàng đuổi theo bà.
Về đến nhà, Lưu Ánh Nguyệt vẫn còn tức tối nói thêm cả tràng dài nữa.
Lâm Ngọc Ngân muốn giải thích vài câu nhưng bị Trần Hùng cản lại.

Sau một lúc thì Lưu Ánh Nguyệt cũng bắt đầu nguôi giận, bà đi tới chỗ Trần Hùng: “Trần Hùng này, cậu đừng để bụng mấy lời của tôi lúc nãy nhé.”
Trần Hùng ngạc nhiên, anh không ngờ bà mẹ vợ này lại chủ động xin lỗi mình.
“Mẹ nói thế là sao ạ?” Trần Hùng bắt đầu đề phòng.
“Hình như tôi vừa mới nhớ ra chiếc xe nhà Vương Thái Hà mua đầu đó tận hơn ba trăm triệu.”
“Mẹ chỉ đưa anh có hơn hai trăm triệu thì làm sao mua được chiếc xe to đùng như thế được.”
“Tiền nào của nấy mà, bảy chục ngàn nửa ký thịt heo, mẹ đưa anh có ba trăm rưỡi thì anh không mua nổi năm ký thịt về là chuyện hết sức bình thường ấy mà.”
Trần Hùng: “…”
Bấy giờ, dưới bãi đỗ xe, Vương Thái Hà vẫn ngồi đó cắn hạt dưa bên cạnh chiếc xe yêu thích nhà mình.
Cắn cắn được một hồi bà ta lại cười rộ lên như người mắc bệnh tâm thần trốn viện.
“Mẹ ơi, mẹ ngồi đây làm gì mà cười vui vẻ thế?”
Sau lưng, con gái cưng nhà bà đi chợ mua thức ăn đã về đến nhà.
Vương Thái Hà vội vàng kéo con gái lại gần rồi cười nói: “Con gái à, mẹ nói cho con nghe lúc nãy có chuyện buồn cười lắm nhé.”
“Cái bà Lưu Ánh Nguyệt ấy con biết không, thấy con rể nhà mẹ mua cho con chiếc xe siêu to khổng lồ thế này thì lại tị nạnh với nhà chúng ta.”
“Con xem, cuối cùng thì sao? Thằng con rể vô dụng vớ vẩn nhà bà ấy lôi đâu đó một con lừa về.


Con không thấy cái mặt bà Lưu Ánh Nguyệt lúc đó đâu, sắp đỏ thành màu quả gấc đến nơi rồi ấy.”
Con gái bà cũng nở nụ cười: “Mẹ, nghe nói con rể nhà đó chỉ là một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ thôi mà.

Con lừa đó đâu rồi mẹ?”
“Thì nó đang ở đây đấy thôi.”
Vương Thái Hà giơ tay chỉ chiếc Mercedes-Benz E-Class, chậc lưỡi đi dạo quanh một vòng: “Thấy không con, cái chiếc bé tí này đấy.

Chắc được năm trăm kí, chắc còn không nặng bằng nửa chiếc nhà ta nữa là”
“Còn nữa nhé, con nhìn cái logo của xe này xem, nó lại còn làm na ná giống xe nhà ta nữa cơ.

Cuối cùng lại tự vả bôm bốp vào mặt mình, mẹ ôm bụng cười chết mất thôi ấy.”
“Con gái, con thấy chiếc xe thằng con rể đó mua cho con gái nhà bà ta có giống con lừa không?”
Nhưng bấy giờ con gái cưng nhà bà lại giật mình đứng đó như trời trông, cả người cứng đờ như hóa đá.
“Con gái, làm gì đứng nghệt mặt ra thế?
Con cũng thấy hài hước lắm đúng không?”
Bấy giờ, xung quanh đã có rất nhiều người nhìn sang đây với ánh mắt hết sức kì lạ.
Con gái bà ta lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: ‘Mẹ đừng nói nữa.”