Điện Đức Hoàng

Chương 1988: Kết quả xét nghiệm




Một nhóm thành viên thuộc tổ chức Thiên Tội nhanh chóng tản ra, canh giữ ở xung quanh thác nước. Trên thực tế thì số người còn lục soát trong rừng chẳng còn lại bao nhiêu, bởi vì rất ít người tin rằng dưới tình huống như thế mà Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm còn có thể sống sót.

Trần Hùng lấy Biển Thước thần châm mang theo bên người ra, phong bế mấy huyệt vị quan trọng trên người Hạng Ương. Sau đó trong đâu anh bắt đầu lục lại những kiến thức y học mà ông lão ăn mày đã dạy cho anh, tìm kiếm cách có thể giúp Hạng Ương kéo dài mạng sống.

Tình trạng của Hạng Ương hiện giờ thật sự quá nặng. Với tình hình này, dù cho có được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong nước cũng sợ không có cách nào kéo ông ấy trở về từ cửa chết.

Nhưng Trần Hùng thì không giống thế, anh được kế thừa y bát tuyệt đỉnh từ ông lão Cái Hoàng.

Mấy năm nay Trần Hùng làm bất cứ chuyện gì cũng dựa vào vũ lực, chẳng mấy khi dùng đến y thuật. Nhưng đấy không có nghĩa là y thuật của anh vô dụng.

Liên tục suốt gần hai tiếng đồng hồ, Trần Hùng tập trung tinh thần chữa trị cho Hạng Ương. Cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Hùng đã giải quyết xong hết tất cả những mối nguy có thể xuất hiện trên người Hạng Ương, giúp ông ấy thuận lợi vượt qua được kiếp nạn lần này.

Sắc mặt vốn tái nhợt của ông ấy dần dần trở nên có chút sức sống. Mặc dù ông ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng ít ra sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

“Nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta đưa ông Hạng về biệt thự trước đã.”

Trần Hùng ra lệnh, nhóm người Thiên Tội lấy nhánh cây và dây mây làm thành một cái cáng cứu thương tạm thời. Sau đó bọn họ đặt Hạng Ương lên cáng, đi thẳng về phía ra khỏi khu rừng.

Tốc độ bước chân của bọn họ rất nhanh, cả quãng đường đưa Hạng Ương trở về xung quanh bốn bề an tĩnh lạ thường. Đến tận khi đoàn người quay về đến biệt thự, trời đã tối đen.

Hạng Ương được sắp xếp ở trong một căn phòng lớn. Tiếp đó Trần Hùng lại phái mấy người Lưu Trọng ra ngoài cửa hàng thuốc Đông y để mua một vài loại dược liệu. Trần Hùng cần phải chế ra thuốc để bảo vệ tâm mạch của Hạng Ương.

Sau khi đã làm xong xuôi hết mọi chuyện thì đã là nửa đêm.

Bận bịu trong rừng cả ba ngày, cả đoàn người đều đã khá mệt mỏi. Bọn họ tranh thủ tắm nước nóng rồi đánh một giấc ngon lành.

Vào buổi sáng ngày hôm sau, Hạng Ương vẫn chưa tỉnh lại, Trần Hùng lại kiểm tra toàn thân ông ấy thêm lần nữa. Anh nhận ra mặc dù ông ấy chưa tỉnh lại nhưng cũng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, đến lúc này anh mới yên lòng.

Hoàng Phương bước từ trên lầu xuống đại sảnh, anh ta đã nấu cháo và mấy loại món ăn kèm xong xuôi, cả nhóm thành viên Thiên Tội đều đang dùng bữa.

Anh ta trông thấy Trần Hùng đi xuống nên vội vàng đưa đến một bát còn lại cho Trần Hùng.

Trần Hùng cầm chén cháo húp liền tù tì hơn phân nửa, nhưng dẫu sao trong lòng vẫn không yên.

“Sao rồi, thủ lĩnh.”

Gora đi tới, quan tâm hỏi han.

Trần Hùng đặt chén cháo trong tay xuống, đáp: “Cứ luôn cảm thấy như sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.”

“Đúng rồi!”

Trần Hùng đột nhiên nhớ ra lúc trước anh đã đưa máu của mình và Trần Tôn Long đi xét nghiệm, chắc là đã có kết quả từ lâu rồi. Chẳng qua là mấy ngày nay lại bận bịu, anh không có chút thời gian nào để có thể đến bệnh viện nhận kết quả.

Hiện giờ cuối cùng cũng được rảnh rỗi, anh định cơm nước xong xuôi thì sẽ đến bệnh viện lấy báo cáo, xem kết quả.

Sau khi cơm nước xong, Trần Hùng phân cho mấy người Gora ở lại chăm sóc cho Hạng Ương, còn anh thì tự mình lái xe đến bệnh viện.

Trước đó, vì trên đỉnh núi Long Vương đột nhiên xảy ra một vụ nổ lớn làm cả phương Bắc đều dâng lên từng đợt sóng lớn. Làn sóng này lớn đến mức, thậm chí là một người dân bình thường ở phương Bắc này cũng đang xôn xao bàn tán. Mà khi Trần Hùng đến bệnh viện, trên các tờ báo ở bệnh viện cũng đưa tin liên quan về sự kiện vụ nổ lớn ở núi Long Vương.

Trần Hùng đi thẳng về phía phòng làm việc của bác sĩ. Khi nhìn thấy Trần Hùng đến, vị bác sĩ kia còn đứng bật dậy chào hỏi anh.

“Anh Trần, anh đến rồi.”

“Ừm.” Trần Hùng gật đầu, nói: “Mấy ngày nay tôi bận quá nên mới đến trễ thế này. À đúng rồi, kết quả xét nghiệm thế nào rồi?”

“Đã có kết quả rồi.”

Bác sĩ nhanh chóng lấy ra tờ kết quả xét nghiệm từ trong ngăn kéo của mình, đưa đến cho Trần Hùng: “Anh Trần, kết quả so sánh DNA cho thấy độ tương đồng DNA giữa anh và ông Trần Tôn Long là 99,9%. Vì thế mối quan hệ giữa anh và ông Trần Tôn Long là cha con.”