Điện Đức Hoàng

Chương 1984: Đi chết đi




"Liễu Long Minh!" Liễu Nhất Kiếm nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này.

Nhưng Hạng Ương dúng bên cạnh chỉ biết thở dài, nói: "Liễu Nhất Kiếm, ông thấy tôi có nói sai không? Tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Liễu ông đấu tranh nội bộ mà thành."

Liễu Nhất Kiếm im lặng không lên tiếng, mà Tiếu Phật bên kia lại cười ha ha nhìn Hạng Ương, nói: "Ồ, ông Hạng, ông vẫn còn sống đó sao. Nhưng có một việc tôi vẫn còn cần phải sửa chữa lại một chút cho đúng, bom bên dưới Lạc Long Nhai này hoàn toàn không phải do chỉ do mấy người chúng tôi quyết định chôn xuống đâu, bà chủ Yến Linh Ngọc của nhà họ Hạ các người cũng có một phần nữa đấy."

"Ha ha ha ha!"

"Cái gì!" lông mày Yến Linh Ngọc hung hăng nhíu chặt lại, nói: "Yến Linh Ngọc vậy mà lại cấu kết cùng với Liễu Long Minh!"

"Nhiều lời nữa cũng vô ích, hai người các ông đi chết đi! Chỉ cần hai người chết rồi thì cho dù là nhà họ Liễu hay nhà họ Trần đều sẽ không còn người nào khiến chúng tôi phải kiêng dè nữa, ha ha ha."

Nói xong thì Tiếu Phật vừa cười ha ha vừa đi về phía Liễu Nhất Kiếm bên kia: "Ông Liễu à, bắt đầu từ ông trước được không?"

"Có thể đồng thời giải quyết được cả người mạnh nhất và người mạnh thứ hai Phương Bắc, thật sự là vinh hạnh của Tiếu Phật tôi, ha ha ha."

Vừa mới dứt lời thì trong tay Tiếu Phật liền xuất hiện một chiếc phật chùy được khắc đầy phật văn, bề mặt chiếc phật chùy này không những được khắc đầy phật văn, mà trên đó cũng đã dính đầy không biết bao nhiêu máu tươi.

Mặc dù Tiếu Phật là một người xuất gia, nhưng nói đến chuyện giết người thì ông ta hoàn toàn không thua kém ai cả, hơn nữa còn ra tay độc ác nham hiểm hơn so với những người khác nhiều.

"Đi chết cả đi!"

Chỉ trong chớp mắt mà nụ cười trên mặt Tiếu Phật đã không thấy tăm hơi đâu nữa, thay vào đó là bộ mặt độc ác, tàn nhẫn, chiếc phật chùy trong tay tay ông ta hung hăng bổ xuống đầu Liễu Nhất Kiếm.

Theo ông ta thấy thì bây giờ cơ thể Liễu Nhất Kiếm đang bị thương nặng, căn bản không thể còn năng lực chống trả được nữa, thế nên khi ông ta giết Liễu Nhất Kiếm thì chắc chắc sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì cả.

Nhưng mà một giây trước khi phật chùy của Tiếu Phật bổ xuống đầu Liễu Nhất Kiếm thì trên người Liễu Nhất Kiếm lại đột nhiên bạo phát ra một cỗ uy thế vô cùng kh ủng bố, ông ta đột nhiên rút thanh kiếm đang cắm bên cạnh lên rồi dùng thanh kiếm đó chắn trước phật chùy của Tiếu Phật.

"Cái gì?"

Lực xung kích thật mạnh đập vào Tiếu Phật khiến ông ta phải lùi về phía sau thật nhiều bước, thậm chí khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc tình huống này là thế nào thì Liễu Nhất Kiếm đã đột nhiên đứng dậy rồi dịch chuyển tới trước mặt mặt ông ta.

"Ông..."

Tiếu Phật trợn trừng mắt, trên mặt đầu vẻ không thể tin nổi mà nhìn Liễu Nhất Kiếm.

Mà lúc này Liễu Nhất Kiếm đã đâm ra một kiếm nhanh như sấm rền gió cuốn, đâm xuyên qua lồ ng ngực Tiếu Phật.

"Không thể nào!"

Miệng Tiếu Phật phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó ông ta liền lùi về phía sau vài bước để rút thanh kiếm sắc nhọn ra đó khỏi cơ thể mình. Liễu Nhất Kiếm cười dữ tợn nói: "Chỉ dựa vào bọn đạo chích nhãi nhép như ông mà cũng muốn lấy mạng lão già này sao? Nằm mơ đi!"

Chỉ vừa mới dứt lời thì trong miệng Liễu Nhất Kiếm cũng phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, chỉ trong chớp mắt mà tinh thần cả người cũng sa sút đi nhiều.

Lồ ng ngực Tiếu Phật bị đâm một kiếm nên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như mưa, những tên thuộc hạ đi theo ông ta tới đây ai nấy cũng đều khiếp sợ, bọn họ đều bị uy thế đột nhiên bột phát của Liễu Nhất Kiếm dọa cho sững người.

Liễu Nhất Kiếm cố gắng nhịn dòng máu đang cuộn trào trong cơ thể mình xuống, ông ta tiếp tục cầm kiếm đi về phía trước, một kiếm vừa rồi vậy mà lại không thể lấy được mạng Tiếu Phật, vậy thì kiếm thứ hai vậy.

"Ngăn ông ta lại."

Tiếu Phật hoảng loạn rống một tiếng thật to, mấy tên thuộc hạ bên cạnh nghe thế thì liền không màng tất cả cùng xông lên, nhưng toàn bộ đều bị Liễu Nhất Kiếm thuần thục chém chết.

Liễu Nhất Kiếm này không hổ danh là một bậc cao thủ dùng kiếm, ngay cả khi bị thương nặng như thế mà ông ta vẫn có thể duy trì uy thế bá đạo như sấm rền gió cuốn.

Nhưng mà khi Hạng Ương đang nằm bên kia thấy cảnh này thì lại thở dài, mặc dù ông ta và Liễu Nhất Kiếm là đối thủ của nhau, nhưng mà họ cũng được coi như là nửa bạn bè, đây chính là cảm giác anh hùng tiếc thay cho anh hùng.

Mà bây giờ Liễu Nhất Kiếm có thể bày ra khí thế bá đạo như thế thật ra chính là vì ông ta đang thiêu đốt chính tinh nguyên sinh mệnh của mình, đây cũng giống như hồi quang phản chiếu, một khi cỗ khí thế này tiêu tan thì tính mạng của Liễu Nhất Kiếm cũng đi đến hồi kết.