Điện Đức Hoàng

Chương 1977: Có điều gì đó không ổn!




Những người đàn ông này trong lúc hoảng sợ cũng giận tím mặt, bọn họ từ tận đáy lòng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nói chuyện này ra ngoài, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rồi cầm tiền rời đi, sau đó dùng khoản thù lao xa xỉ đó ra nước ngoài để sống nửa đời người tự do tự tại còn lại.

Nhưng không ngờ rằng, hiện thực lại không tốt đẹp như bọn họ đã nghĩ.

Những người này là những thợ nổ mìn chuyên nghiệp, từng được xem là những kẻ tàn nhẫn trong giới, thấy tình thế không ổn, có những người đã rút khẩu súng bên mình ra và bắn về phía thím Dung và Dạ Hình Nha.

Tuy nhiên, trước mặt những cường giả như vậy, những khẩu súng lục thông thường đã không có bất kỳ tác dụng đe dọa gì đối với họ cả.

Cả hai người hầu như ra tay cùng một lúc, tránh đi những viên đạn từ đối phương b ắn ra với tốc độ nhanh như tia chớp, trong tay của Dạ Hình Nha xuất hiện một thanh lưỡi lê quân đội, còn trong tay của thím Dung thì có thêm một con dao bạc mang phong cách cổ xưa.

Xoẹt xì xoẹt xì!

Máu bắn tung toé, tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, toàn bộ những người đàn ông ở đây đều ngã xuống vũng máu.

“Đi!”

Cả hai cất vũ khí trong tay đi, cuối cùng kiểm tra lại quả bom được đặt ở trên bức tường đá ở bên cạnh rồi rời khỏi hang trú ẩn với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi leo lên vách núi bằng sợi dây thì cả hai người lần lượt gửi tín hiệu cho Liễu Long Phi và Yến Linh Ngọc.

Sau khi nhận được tín hiệu, Yến Linh Ngọc và thế lực của bà ta ở nhà họ Trần đều theo bản năng rời xa ra khỏi Lạc Long Đài, đồng thời đám người Liễu Long Minh cũng như vậy.

Trên khuôn mặt của cả hai người đều lộ ra vẻ phấn khích, đã bao nhiêu năm trời rồi, cái ngày mà họ tha thiết ước mơ cuối cùng cũng đã đến.

Lúc này, trận chiến của hai người trên Lạc Long Đài vẫn đang diễn ra gay gắt, trận chiến này đã đánh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn khó phân thắng bại.

Và đám người Trần Hùng vẫn nhìn đến mê mẩn.

Đúng lúc này, trong khoảng không rầm qua một tia sét khổng lồ, tia sét đó từ trên trời xuyên thẳng xuống đỉnh núi ở đối diện, đùng đoàng một tiếng, trông vô cùng kinh hãi.

Trái tim của Trần Hùng bỗng nhiên thình thịch một cái, giống như có một linh cảm rất xấu gì đó chợt dấy lên từ tận đáy lòng của anh.

Anh vốn đang nhắm mắt diễn biến thì bất chợt mở mắt ra, toàn thân cũng bất giác run lên.

Gora ở bên cạnh phát hiện được chi tiết run rẩy này của Trần Hùng rồi cười nói rằng: “Anh Hùng, anh vẫn giống như trước nhỉ, sợ hãi sấm sét!”

Trần Hùng quả thực đã từng sợ sấm sét, đó là vì khi anh còn là một người ăn xin, tiếng sấm sét đã mang đến cho anh quá nhiều ký ức đáng sợ.

Về sau khi ra nước ngoài, Trần Hùng ngày thường oai phong lẫm liệt nhưng mỗi khi đến những ngày sấm thì sẽ luôn cảm thấy bối rối cáu kỉnh, điểm yếu này thường xuyên bị những bậc đàn anh của Thiên Vương điện chế giễu.

Nhưng về sau, Trần Hùng càng ngày càng mạnh lên, anh đã dần kiểm soát được điểm yếu này của mình.

“Không… Có điều gì đó không ổn!”

Trần Hùng lắc đầu lia lịa: “Tôi đã không sợ sấm sét từ lâu rồi.”

“Anh khoác lác đi.” Gora không tin và cười nói: “Anh đã không sợ sấm sét rồi thì tại sao cơ thể của anh lại run rẩy lên theo bản năng khi tiếng sấm vang lên vừa rồi chứ?”

Trên thực tế, đến chính bản thân Trần Hùng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi, trái tim của anh quả thực thắt lại, nhưng anh có thể khẳng định, sự sợ hãi này chắc chắn không phải đến từ tiếng sấm từ trên bầu trời.

Anh vô thức nhìn chằm chằm về phía Lạc Long Đài, sau đó nhìn theo xuống bậc thang đá ở phía dưới Lạc Long Đài.

Trong vô tình, Trần Hùng dường như đã xuất hiện ảo giác, anh hình như đã nhìn thấy bậc thang đá đó bắt đầu không ngừng nhấp nhô, cuối cùng sụp đổ.

“Không ổn!”