Điện Đức Hoàng

Chương 1971: 1971: Hạng Ương Cuối Cùng Ông Cũng Đến Rồi!





Ông ta đang hét tên của Hạng Ương, trong giọng điệu chứa đựng sự tức giận và khát khao vô tận.
“Hạng… Ương!”
Có tiếng vọng lại từ đỉnh núi ở đằng xa, dường như giữa đất trời chỉ có hai từ Hạng Ương này đang vang vọng.
“Thật là một sóng âm đáng sợ!”
Ngay cả những cao thủ như Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng khi nghe thấy tiếng gầm thét này của Liễu Nhất Kiếm cũng cảm thấy trong lòng chấn động.

Còn một số quyền quý bình thường không biết võ công ở xung quanh thậm chí phải bịt tai lại khi nghe thấy âm thanh này.
Có một nhóm người đang bước vào từ phía xa xa.
Người đi đầu đương nhiên là Hạng Ương, người đi bên cạnh ông ấy chính là Ngô Quế Anh, bà cụ của nhà họ Trần.
Ở phía sau là Trần Tôn Long và Yến Linh Ngọc.
Nhóm người này cũng giống như lúc Liễu Nhất Kiếm vừa xuất hiện, mới xuất hiện thì đã khiến cho xung quanh náo loạn cả lên.
“Ông Ương!”.


ngôn tình hài
Khi nhìn thấy Hạnh Ương xuất hiện, Trần Hùng bất giác không khỏi siết chặt nắm đấm lại.

Nhiều năm không gặp, Hạng Ương vẫn giống như mười năm trước, tinh thần hăng hái, so với Liễu Nhất Kiếm, vẻ mặt của Hạng Ương rõ ràng đã bớt đi nhiều nét tàn bạo!
Hạng Ương của trước kia cũng tàn bạo giống như Liễu Nhất Kiếm, chỉ là sau này anh đã dạy ông ấy làm thế nào để trồng hoa, tu tâm dưỡng tính.

Vì vậy mười năm nay, Hạng Ương mới thể duy trì được sức sống tràn trề.
Về việc này, Hạng Ương thật lòng biết ơn Trần Hùng!
Khi Hạng Ương bước về phía Lạc Long Đài, dường như ông ấy cảm nhận được điều gì đó, bất giác quay đầu lại, dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Trần Hùng.
Trong lòng Trần Hùng khẽ run lên!
Hạng Ương giống như nhận ra Trần Hùng vậy, vì Trần hùng nhìn thấy khoé miệng của Hạng Ương khẽ cong lên.
Trần Hùng lần đầu tiên gặp lại Hạng Ương sau mười năm, cho dù Trần Hùng đã ngụy trang nhưng Hạng Ương vẫn có thể nhận ra anh.
Trần Hùng chỉ gật đầu và khẽ gọi một tiếng ông Ương!

Lúc này, đám người Ngô Quế Anh và Trần Tôn Long cũng lần lượt lùi xuống và đi đến một đình hóng gió ở phía bên kia.
Còn Hạng Ương thì bước từng bước một đi lên Lạc Long Đài, cuối cùng ông ấy đã đứng đối mặt với Liễu Nhất Kiếm, nở một nụ cười nhàn nhạt trên mặt.
Năm năm sau, cao thủ siêu cấp thuộc hạng nhất hạng nhì của phương Bắc cuối cùng cũng có một trận chiến khác tại Lạc Long Đài.
Cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh vào khoảnh khắc này, hàng trăm khán giả ở xung quanh đều lần lượt ngậm miệng lại, chỉ có tiếng gió lạnh thổi phần phật trên đỉnh núi, nhẹ nhàng lọt vào tai!
“Hạng Ương, cuối cùng ông cũng đến rồi!”
Liễu Nhất Kiếm dựa vào cảm giác và thính giác nhạy bén đã xác định được vị trí của Hạng Ương.

Tuy rằng ông ta không nhìn thấy nhưng hình bóng của Hạng Ương đã sớm hội tụ trong tâm trí của ông ta.
“Năm năm rồi, cuối cùng cũng có thể tái đấu một trận với ông!”
Hạng Ương mỉm cười, thể hiện phong thái tông sư.
“Liễu Nhất Kiếm, con đường của ông luôn sai.”
“Vậy sao?”
Liễu Nhất Kiếm cười lớn, sau đó đưa tay ra sau vai, chỉ thấy một tay ông ta nắm lấy chuôi kiếm sắt, nhẹ nhàng dùng lực.
Huýt một tiếng, đó là âm thanh rút kiếm của thanh kiếm sắt.
Thanh kiếm sắt đã được rút ra và mũi kiếm chỉ về phía Hạng Ương.
Giọng điệu Liễu Nhất Kiếm lạnh lùng: “Hạng Ương, rút kiếm đi!”.