Điện Đức Hoàng

Chương 1959: 1959: Liễu Nhất Kiếm Xin Gặp





"Khốn kiếp!"
Chỉ thấy Ngô Quế Anh ra sức gõ cây gậy đầu rồng xuống đất: "Thật sự tưởng rằng nhà họ Trần chúng ta dễ bắt nạt hay sao?"
Sắc mặt của bà ta tái mét, trong ánh mắt hiện ra vẻ hung ác.

Sắc mặt của những quản lý cấp cao khác của nhà họ Trần ở bên cạnh cũng vô cùng u ám, loại chuyện như vậy đổi lại là ai thì cũng không nuốt trôi cục tức này, những người này cho dù tức thì tức, nhưng cũng không có ai chủ động đứng ra nói muốn đi liều mạng với nhà họ Liễu.

Nhà họ Trần của hiện tại từ lâu đã không còn là nhà họ Trần của năm đó.

Bây giờ nhà họ chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều vì mình là chính, rất khó đoàn kết một lòng như trước kia.

Ngay cả Tam Vương Ngũ Hổ của nhà họ Trần, người mà bọn họ đi theo cũng khác nhau.

Hơn nữa càng thêm châm chọc đó là, trong Tam Vương Ngũ Hổ, người đi theo Yến Linh Ngọc lại nhiều nhất, mà nhà họ Thượng Quan bị tiêu diệt lần này cũng không phải là người của phe Yến Linh Ngọc, mà là thuộc phe cấp dưới cũ của Ngô Quế Anh.

Vậy nên nhà họ Thượng Quan bị diệt, tuy rằng trên mặt Yến Linh Ngọc phẫn nộ nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.


Kế hoạch lớn sắp bắt đầu, Yến Linh Ngọc còn đang đau đầu rốt cuộc nên làm thế nào để xử lý những thế lực ở sau lưng Trần Tôn Long và Ngô Quế Anh, thế mà Liễu Nhất Kiếm lại ra mặt khiến bà ta nhặt được một món hời lớn.

Thật ra Liễu Nhất Kiếm động đến nhà họ Thượng Quan cũng nằm trong bàn cờ của phe Yến Linh Ngọc.

Tất cả mọi người đều tức giận không thôi, nhưng từ đầu đến cuối lại không bàn bạc được tiếp theo nên làm như thế nào?
Trực tiếp khai chiến với nhà họ Liễu ư?
Theo lý mà nói, nhà họ Trần bị lăng nhục như vậy tất nhiên là phải tuyên chiến với nhà họ Liễu, nhưng bây giờ nhà họ Trần còn có khả năng để tuyên chiến với nhà họ Liễu ư?
Ngay tại lúc những người này đang có ý đồ xấu trong lòng, một người làm của nhà họ Trần lại vội vã chạy tới.

"Bà cụ Trần, ngoài cửa có Liễu Nhất Kiếm xin gặp!"
"Cái gì!"
Lời vừa nói ra giống như tiếng sấm giữa trời, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Liễu Nhất Kiếm lại tự mình đến nhà họ Trần.

"Ông ta lại dám đến nhà họ Trần của tôi, đi, đi ra xem thử!"

Ngô Quế Anh tức giận không nhẹ, một đoàn người hấp tấp đi về phía cổng biệt thự.

Cổng biệt thự nhà họ Trần lúc này có một loạt xe sang trọng dừng lại, trông cực kỳ phách lối.

Cửa xe mở ra một nhóm mấy chục người bước xuống, người đi đầu đương nhiên là Liễu Nhất Sinh, đi đằng sau là Liễu Nhị Sinh, Liễu Long Minh cùng đoàn cao thủ nhà họ Liễu.

Sự phô trương này đúng là vô cùng khí thế, đừng thấy Liễu Nhất Kiếm vì kiếm đạo mà như si như ma, trên thực tế lúc ông ta còn trẻ cũng là chúa thích ra vẻ.

Ông ta làm bất cứ chuyện gì đều thích phô trương, ngay cả trận chiến với Hạng Ương ở trên núi Long Vương năm đó cũng như thế, nhất định phải huyên náo khiến mọi người đều biết mới được.

Chỉ tiếc là năm năm trước ông ta thua Hạng Ương, trận chiến tiếng tăm lớn đó khiến ông ta mất hết mặt mũi, năm năm sau dĩ nhiên ông ta muốn tìm lại mặt mũi đã mất khi đó.

Một đoàn người hùng hùng hổ hổ bước vào biệt thự nhà họ Trần.

Tuy rằng bây giờ Liễu Nhất Kiếm tự hủy hai mắt, đã không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng những giác quan khác của ông tại lại trở nên vô cùng nhạy bén.

Cho dù là thính lực hay năng lực nhận biết xung quanh của Liễu Nhất Kiếm đều tương đối nhạy bén.

"Mặc dù tôi không nhìn thấy khí thế của nhà họ Trần lúc này nhưng tôi có thể cảm nhận được, nếu như sau này nơi này có thể làm đạo trường của Liễu Nhất Kiếm tôi, chắc chắn sẽ không tồi.

".