Điện Đức Hoàng

Chương 1847: 1847: Con Mạnh Hơn Trần Hùng





Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, lấy ra xem, hóa ra là cha của mình Trần Tôn Long gọi đến.
Sắc mặt Trần Kỳ Lâm thay đổi, nhưng anh ta lại không nghe điện thoại, mà vẫn tiến về phía trước.
Điện thoại không ngừng reo lên, như một lá bùa thúc giục vậy.
“Aaaaaa!”
Trần Kỳ Lâm điên cuồng hét lên, anh ta muốn ném điện thoại xuống sông Tùng Hà, thế nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không dám làm như thế.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nhấn nút trả lời trên điện thoại: “Sao?”
“Trần Kỳ Lâm, mau chóng dừng lại ngay cho ông đây, mày điên rồi phải không, mày con mẹ nó điên rồi phải không?”
“Mày có biết rốt cuộc bây giờ mày đang làm cái gì hay không, mày có biết mày đối mặt với ai không, quay về ngay cho ông đây, quay về……”
Trần Tôn Long ở đầu bên kia điện thoại cũng đang gào lên giận dữ, mỗi một từ ông ta nói chắc chắn đều tác động tàn nhẫn đến thần kinh của Trần Kỳ Lâm.
“Cha cũng ở đây sao?”
“Ông đây ở ngay sau lưng mày, mau chóng cút về đây cho tao, đồ súc vật này, về đây.”
“Hà hà hà!”
Từ trong miệng của Trần Kỳ Lâm, lại một lần nữa phát ra giọng cười quái lạ: “Cha, cha đây là lo lắng con sẽ làm hại đến con trai lớn của cha hay sao, cha đừng quên, con cũng là con của cha mà.”

“Từ nhỏ cha đã không coi trọng con, cho rằng con không bằng Trần Hùng, hôm nay con phải cho cha xem thử, con mạnh hơn Trần Hùng.”
“Thằng con bất hiếu, đó là anh trai của mày.”
“Anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần rồi, sớm đã không còn là người nhà họ Trần nữa rồi.” Trần Kỳ Lâm cũng theo đó mà gào thét lên: “Anh ta không nhận cha làm cha, cha đừng tự mình đa tình nữa, Trần Tôn Long, cha chỉ có một đứa con trai, chính là Trần Kỳ Lâm con.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

[Ngôn Tình] Sống Chung
3.


Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4.

Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
“Người thừa kế của nhà họ Trần cũng chỉ có một, cũng chính là Trần Kỳ Lâm con.”
“Con nói hôm nay Trần Hùng nhất định phải chết, Ngọc Hoàng đại đế cũng không cứu được anh ta đâu!”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm giận dữ ném điện thoại trong tay, anh ta điên rồi, hoàn toàn điên rồi, cho dù là cha của anh ta Trần Tôn Long, cũng không có cách nào ngăn cản anh ta đối phó với Trần Hùng.
Mắt thấy thuyền của Trần Kỳ Lâm cách thuyền của Trần Hùng càng ngày càng gần, Trần Tôn Long cũng tức đến nỗi đập điện thoại xuống đất.
“Bôn Lôi, theo tôi qua đó, những người còn lại, cũng theo qua đó.”
“Tạo phản rồi, đúng thật là tạo phản rồi.”
Trần Tôn Long liên tục gầm lên giận dữ, như một con sư tử đực thể hiện mặt cáu kỉnh nhất của nó vào lúc này.
Phía sau những chiếc thuyền đánh cá này, cũng có nhiều chiếc ca nô lần lượt xuất phát, Trần Tôn Long cùng Bôn Lôi nhảy lên một chiếc ca nô, sau đó có bốn năm chiếc ca nô cùng đi theo, tất cả đều lái về phía chiếc thuyền sắt.
“Cậu chủ, phía sau có rất nhiều chiếc ca nô chạy đến, là ông chủ đến rồi.”
“Cái gì?”
Trần Kỳ Lâm liền quay người lại, nhìn về phía sau, quả nhiên, anh ta nhìn thấy khuôn mặt vô cùng cáu tiết của Trần Tôn Long trên chiếc ca nô phía sau..