Điện Đức Hoàng

Chương 1807: 1807: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích





“Con đứng lại cho mẹ.” Yến Linh Ngọc giận dữ thét lên.
“Mẹ, con xin cáo lui trước.

Thím Dung, cáo từ.”
Trần Kỳ Lâm vốn chẳng để tâm lời quát mắng của mẹ, cứ thế đi thẳng.
Nhìn bóng lưng của con trai, Yến Linh Ngọc bị chọc tức rồi: “Đúng là càng ngày càng không nghe lời.

Thím Dung, đi bắt nó lại cho tôi.”
Thím Dung lại lắc đầu nói: “Cô chủ, đây không phải chuyện xấu gì, nếu cậu chủ nhỏ đã vội muốn khẳng định bản thân như vậy thì cứ để cậu ấy đi là được.”
Yến Linh Ngọc khó hiểu nhìn thím Dung nói: “Thím Dung, sao bà lại nói như vậy, đó là con trai tôi, đứa con trai độc nhất của tôi, nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi biết làm thế nào?”
Thím Dung đáp: “Cô chủ, cậu chủ đã lớn, người không thể quyết định thay mọi chuyện giúp cậu ấy được.

Nếu làm vậy thì mối quan hệ giữa mẹ con hai người sẽ dần xa cách, chưa biết chừng còn đến nước trở mặt thành thù.”

“Nhưng bây giờ Trần Hùng đã đến miền Bắc, chẳng phải chúng ta vẫn luôn muốn xương tủy của cậu ta sao, nhưng trở ngại ở phía Trần Tôn Long kia, chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cậu chủ nhỏ đụng chạm Trần Hùng, Trần Tôn Long không thể gây khó dễ với chúng ta.

Nếu vậy chúng ta không chỉ có thể khống chế người khác trước, còn không phải lo bàn cờ bày ra mười mấy năm nay bị loạn.”
Lời này của thím Dung phút chốc khiến Yến Linh Ngọc có cảm giác như được khai sáng.

Bà ta thu liễm lại cảm xúc vừa rồi, nói: “Nghe bà nói cũng có lý, để Kỳ Lâm đấu với Trần Hùng, chúng ta âm thầm giúp đỡ vậy thì Trần Tôn Long cũng không làm gì được.”
“Nhưng thím Dung à, giờ Trần Hùng đó không phải người tầm thường, Kỳ Lâm không phải đối thủ của cậu ta, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
“Cô chủ cứ yên tâm, chúng ta cho người âm thầm bảo vệ cậu chủ nhỏ, chắc chắn không xảy ra sai sót.” Thím Dung nói: “Nếu vậy không chỉ thúc đẩy kế hoạch của chúng ta mà còn gắn kết mối quan hệ giữa người với cậu chủ nhỏ, có cớ gì để không làm sao?”
“Ừ.” Yến Linh Ngọc gật đầu: “Vậy để ai đi bảo vệ Kỳ Lâm đây, ai trong Tam Vương Ngũ Hổ?”
Thím Dung lắc đầu lia lịa, nói: “Tam Vương Ngũ Hổ không thể bảo vệ cậu chủ nhỏ, lẽ nào cô chủ đã quên, hôm đó dù là Dương Thiên Hạo, Thượng Quan Anh Hùng của Tam Vương hay Lục Tốn, Bôn Lôi của Ngũ Hổ đều thất bại trong tay Trần Hùng sao?”
“Vậy nên bọn họ không có tư cách bảo vệ cậu chủ nhỏ, muốn không có sơ suất gì thì phải dùng con át chủ bài trong tay chúng ta.”
Con ngươi của Yến Linh Ngọc co lại: “Bà muốn dùng ai?”

Thím Dung ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Dùng Hắc Bào đi.

Chắc chắc cậu chủ nhỏ không muốn người giúp đỡ, không thể để cậu ấy phát hiện.

Sở trường của Hắc Bào là ẩn núp trong bóng tối mà sức chiến đấu đã đạt tới đỉnh cao từ lâu, có thể nói là bậc thầy.

Để hắn ta bảo vệ cậu chủ tuyệt đối không có sai sót.”
“Hắc Bào!”
Yến Linh Ngọc suy tư một lúc sau đó gật đầu nói: “Vậy được, dùng Hắc Bào.

Bà đi sắp xếp đi.”
“Vâng, cô chủ!”
Sau khi thím Dung rời đi, Yến Linh Ngọc lại cầm bình tưới bên cạnh lên, tiếp tục tưới hoa trong vườn.
Ban đầu, sắc mặt của Yến Linh Ngọc khá bình thường, nhưng sắc mặt bà ta mỗi lúc một giận dữ hơn, cuối cùng là hung hăng ném bình tưới hoa xuống đất rồi tự nói một mình.
“Trần Hùng, mười năm trước không thể giết cậu, giờ cậu quay lại sẽ chết thảm hơn nữa!”
“Ha ha ha...”.