Điện Đức Hoàng

Chương 1793: 1793: Bị Bắn Chết





Đang khi Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ bị treo lên đầu tường, bắt đầu từ giờ phút này, ở đây đã trở thành nơi tập trung của vô số người, bất kể là gia tộc lớn ở miền bắc này hay là những phương tiện truyền thông đó, tất cả đều tập trung lại đây.

Ngày xưa hai người là ông chủ của hai trong bốn gia tộc lớn của tỉnh Đông Thành, giờ lại bị Thanh Cảnh Môn treo trên tường thành cổ, cách trừng phạt như vậy, thật sự là quá sức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, bây giờ cả miền bắc đều biết được, Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ là một chó của nhà họ Trần, Thanh Cảnh Môn làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang khiêu khích gây hấn với nhà họ Trần.

Nhà họ Trần, đó chính là gia tộc quyền thế cao nhất của miền bắc, nói đến sức ảnh hưởng của nó, hoàn toàn có thể vượt qua được Thanh Cảnh Môn.

Tất cả mọi người đều chú ý tới nơi này, muốn xem thử rốt cuộc chuyện khôi hài này sẽ có kết thúc như thế nào.

Lúc này, trong một chòi nghỉ mát phía sau bức tường thành cổ này, Trần Hùng đang ngồi ở đó uống trà, người đứng bên cạnh là Truy Phong.


Phía bên ngoài, có vài người tinh nhuệ của Thanh Cảnh Môn đang đứng canh gác.

Lúc này, La Đồ đi về phía chòi nghỉ mát bên này, nói: “Môn chủ, chúng ta đã mai phục trọng binh ở xung quanh, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi.


“Ừm.


Trần Hùng gật đầu, đặt chén trà trên tay xuống, nói: “Tiếp tục trông chừng, một khi có người của nhà họ Trần hoặc Nhậm Thiên Thanh đến gần, giết chết không cần luận tội.


“Rõ!”
Suy nghĩ của Trần Hùng rất đơn giản, Mạnh Nhất Hạ, không phải ông ta luôn miệng nói mình là người của nhà họ Trần, còn nói nhà họ Trần và Nhậm Thiên Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh sao? Vậy được, Trần Hùng tôi sẽ phơi các người trên tường thành cổ này, nhìn xem thử bên nhà họ Trần kia, rốt cuộc có phái người tới cứu các người hay không!
Nếu bọn họ thật sự dám phái người tới, vậy có lỗi quá, Trần Hùng sẽ thẳng thừng giết chết các ngươi.

Chiêu này gọi là! Bao vây xác chết để đánh quân cứu viện!
Tuy rằng Trần Hùng cũng không quá tin tưởng rằng nhà họ Trần và Nhậm Thiên Thanh thật sự ngốc nghếch tới nỗi chạy đi cứu Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh, nhưng nếu bọn họ không đến, cũng không sao cả.

Nhà họ Trần các người không phải rất trâu bò sao, ngay cả chó của mình cũng không cứu được, vậy sau này còn dựa vào cái gì mà gọi là nhà giàu số một miền bắc nữa?
Dù sao, không kể là kết quả gì, cho dù không tạo ra thương tổn thực sự gì cho nhà họ Trần, nhưng cũng sẽ làm cho bọn họ ghê tởm một cách tàn nhẫn.

Nhắc tới nhà họ Trần, Trần Hùng không nhịn được siết chặt nắm đấm của mình, tất cả những chuyện đã xảy ra mười năm trước lại giống như thước phim chiếu lại cứ quanh quẩn trong đầu anh.


“Trần Kỳ Lâm, và cà bà già đáng chết Yến Linh Ngọc kia nữa, đây coi như là món quà gặp mặt mà Trần Hùng tôi gửi tặng cho các người.


Nói đến đây, trên mặt Trần Hùng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Tuy nhiên, chỉ một giây tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt Trần Hùng đột nhiên khựng lại.

Pằng!
Pằng!
Hai tiếng súng vang lên, xuyên qua không khí, ập thẳng vào tai Trần Hùng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Hùng chậm chậm đứng dậy, mà sắc mặt của La Đồ cùng Truy Phong ở bên cạnh cũng trở nên u ám.

Đúng lúc này, ở bên phía tường thành cổ cách đó không xa, một trung đội trưởng trong Thanh Cảnh Môn chạy với tốc độ nhanh nhất về phía này.


“Môn chủ, không xong rồi.


“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Hùng cau mày, trên thực tế, anh đã đoán ra được.

“Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ, bị người ta bắn chết rồi!”
“Cái này! ”
Truy Phong và La Đồ bên cạnh cũng giật nảy mình, đến ngay cả Trần Hùng cũng hít vào một hơi khí lạnh.

.