Điện Đức Hoàng

Chương 1787: 1787: Mau Chạy Đi!





Mặc dù bốn gia tộc lớn do Nhậm Thiên Thanh đứng đầu không phải là gia tộc hàng đầu ở miền bắc, không thể so sánh với nhà họ Trần.

Tuy nhiên, dù sao bản thân Nhậm Thiên Thanh cũng có địa vị rất cao trong chốn giang hồ miền Bắc
Rất lâu trước khi Nhậm Thiên Thanh phản bội nhà họ Nghiêm, anh ta đã được người ta xưng tụng là người xếp thứ ba trong Bảng xếp hạng quyền lực miền Bắc, cũng xem như là một nửa tông sư.
Một thủ lĩnh như vậy, cho dù là gặp gỡ người đứng đầu các gia tộc hàng đầu miền bắc, cũng xứng đáng được coi trọng.
Còn Trần Kỳ Lâm chẳng qua chỉ là con cháu đời thứ ba của nhà họ Trần, lại dám ngang nhiên bắt anh ta quỳ gối.

Điều này không phải hơi quá buồn cười sao?
Lời nói của Trần Kỳ Lâm không chỉ khiến Nhậm Thiên Thanh tức giận, mà còn khiến nhóm thuộc hạ sau lưng Nhậm Thiên Thanh cũng rất tức tối.
“Trần Kỳ Lâm, mày nói vậy là có ý gì, lại dám bắt thủ lĩnh của tụi tao quỳ xuống nói chuyện với mày?”
“Mày thật sự coi mình là người đứng đầu của nhà họ Trần sao? Cho dù là Trần Tôn Long có mặt ở đây, ông ta cũng không dám bắt thủ lĩnh của tụi tao quỳ xuống.”
“Lần này, tụi tao tới đây chân thành muốn tìm mày hợp tác, nhưng mày lại không có chút thành ý nào.”
Trong một lúc, tất cả những thuộc hạ phía sau Nhậm Thiên Thanh đều khó chịu và kêu gào lên.


Thực tế, nếu không phải Nhậm Thiên Thanh chủ động muốn đi tìm Trần Kỳ Lâm, họ vốn là chẳng coi tên Trần Kỳ Lâm đời thứ hai nhà họ Trần này ra gì.
Mỗi một người trong căn phòng này đều từng là cao thủ miền Bắc có tên có tuổi, lý nào phải chịu đựng sự kiêu ngạo hỗn xược của một tên oắt con như Trần Kỳ Lâm?
Tuy nhiên, Trần Kỳ Lâm lại không hề cảm thấy tức giận vì lời nói của Nhậm Thiên Thanh mà thay vào đó, anh ta mỉm cười, sau đó lại cầm bút lông lên và tiếp tục vẽ.
Đối mặt với sự xem thường của Trần Kỳ Lâm, rốt cuộc Nhậm Thiên Thanh cũng không thể chịu đựng được: “Anh Kỳ Lân, cuối cùng anh có muốn hợp tác hay không? Hôm nay anh phải cho tôi một câu đi chứ, nếu anh không muốn hợp tác thì Nhậm Thiên Thanh tôi cũng không làm mặt dày mà ở đây bám lấy nhà họ Trần của các người.”
“Anh không đủ tư cách hợp tác với tôi.”
Trần Kỳ Lâm lại nói tiếp: “Nhậm Thiên Thanh, anh tiến lên ba bước đến trước mặt tôi.

Tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn làm gì.”
Nhậm Thiên Thanh không do dự và đi thẳng về phía Trần Kỳ Lâm.
“Anh Kỳ Lân, rốt cuộc anh muốn gì?”
Trần Kỳ Lâm không nói gì thêm, nhưng lại chỉ vào bức tranh mới hoàn thành trên bàn và mỉm cười: “Nhậm Thiên Thanh, anh cảm thấy bức tranh của tôi thế nào?”
“Cái này...”
Khi Nhậm Thiên Thanh nhìn thấy bức tranh mà Trần Kỳ Lâm vừa vẽ, anh ta sửng sốt đến ngẩn cả người.


Các biểu cảm trên khuôn mặt anh ta cũng như vậy.
“Trần Kỳ Lâm, anh đang muốn làm gì?”
Trần Kỳ Lâm nói: “Không phải ai cũng đủ tư cách để làm con chó của tôi.

Nhậm Thiên Thanh, đây là vinh dự của anh.”
“Thủ lĩnh...”
Nhóm người phía sau Nhậm Thiên Thanh cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh ta.

Tất cả chuẩn bị tiến lên.

Tuy nhiên, Nhậm Thiên Thanh đột nhiên quay lại, lo lắng nhìn họ và nói: “Đừng qua đây, mau chạy đi.”
“Cái gì?”
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, bọn họ vô cùng kinh hoàng khi phát hiện cơ thể mình đột nhiên dày đặc những đốm đỏ.
Đó là điểm chiếu của tia hồng ngoại, được trang bị đặc biệt cho vũ khí tầm nhiệt.
“Đây là?”
Tất cả đều biến sắc, một linh cảm bất an lập tức ập đến với mỗi người trong bọn họ..