Điện Đức Hoàng

Chương 1784: 1784: Tuyên Chiến





Truy Phong đến trước mặt Trần Hùng lấp tức báo cáo tình hình của Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh.
Trần Hùng hơi nhếch môi, đi đến trước mặt Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh.
Lúc này đồng tử của hai người này rã rời, tinh thần suy sụp, vừa nhìn thấy Trần Hùng liền gào thét.

ngôn tình tổng tài
Có quỷ mới biết bọn họ đã phải chịu đựng những kiểu tra tấn và hành hạ như thế nào ở đây.
“Lấy nhà họ Trần ra để trấn áp tôi đúng không, hiện tại đã biết thủ đoạn của ông đây rồi nhỉ?”
Trần Hùng thì thầm nói, trực tiếp lấy ra bộ kim châm Biển Thước mang theo bên người, sau đó dùng kim châm đâm vào hai huyệt vị trên lưng Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh.
Kim châm đâm vào da thịt, đồng tử giãn ra của hai người co lại thật chặt, lúc này dần dần tỉnh táo lại.
“Trần...!Trần Hùng, mày là đồ ma quỷ.”
Ý thức được khôi phục tỉnh táo lại, khi nhìn thấy Trần Hùng đứng ở trước mặt mình, Mạnh Nhất Hạ đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây.


Ông ta nhìn về phía Trần Hùng, từng lỗ chân lông trên người ông ta đều tràn đầy sợ hãi.
Thẩm Dương Thạnh bên cạnh cũng như vậy, thậm chí còn không dám nhìn Trần Hùng.
“Không phải ông cứ ầm ĩ kêu gào nói người nhà họ Trần sẽ tới cứu ông sao? Tôi đã đợi một ngày rồi, sao vẫn chưa thấy ai đến?”
Trần Hùng thở dài nói: “Con người, điều quan trọng là phải tự biết thân biết phận, nhưng tôi thực sự hy vọng có người nhà họ Trần có thể đến cứu ông đấy.

Tốt nhất là Nhậm Thiên Thanh cũng đến, như vậy thì tôi không cần phải truy nã Nhậm Thiên Thanh trên toàn thế giới nữa rồi.”
“Vì vậy, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Sau đó, Trần Hùng ra lệnh: “Treo hai người bọn họ lên bức tường thành cổ Phụng Thiên, thả tin hai tên này là chó của nhà họ Trần.

Tôi muốn xem, tôi đánh chó của nhà họ Trần, bên phía nhà họ Trần rốt cuộc có trả thù cho con chó của mình không?”

“Vâng!”
Truy Phong lập tức ra lệnh cho người kéo Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh ra ngoài, cả hai gào thét một lúc nhưng hoàn toàn vô ích.
Buổi chiều cùng ngày, hai người trực tiếp bị treo trên bức tường thành cổ Phụng Thiên, Thanh Cảnh Môn nói, nếu nhà họ Trần ở miền bắc muốn cứu hai người này thì lập tức đến.
Đồng thời, Trần Hùng còn cố ý cho người lan truyền tin tức khắp miền Bắc rằng bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành là chó của nhà họ Trần ở miền Bắc, Trần Hùng muốn toàn bộ miền Bắc biết là anh Trần Hùng đã đánh chó của nhà họ Trần.
Làm như vậy tương đương với việc Trần Hùng trực tiếp sử dụng thân phận của môn chủ Thanh Cảnh Môn, tuyên chiến với nhà họ Trần ở miền Bắc!
Mặt trời lặn về tây, ánh tà dương hiến dâng ánh sáng rực rỡ cuối cùng cho trái đất, bầu trời phía tây dần dần bị bao phủ trong bóng tối.
Lúc này, trong một ngôi nhà trúc độc đáo đã được xây dựng trong một khu rừng trúc phong nhã.
Trước cửa nhà trúc có treo chuông gió, ngoài ra còn treo rất nhiều tranh thư pháp phong cảnh.
Giữa gian nhà trúc có một cái bàn, bên cạnh là một thanh niên mặc đồ Hán phục màu trắng đang cầm bút mực đang múa bút thành văn trên tranh giấy.
Anh ta chỉ mới ngoài hai mươi tuổi nhưng khuôn mặt anh tuấn như bước ra từ tranh.
Cùng với bộ y phục cổ điển này, quả thực rất giống công tử trong cung đình thời xưa.
Sau lưng anh ta, có hai người đứng hai bên trái, phải.
Một nam một nữ, người đàn ông có mái tóc đen và râu đen, mặc đồ đen, trông độc đoán.
Nữ thì tóc trắng mặc đồ trắng, cả người tựa hồ có cảm giác rất quỷ dị..