Điện Đức Hoàng

Chương 1779: 1779: Đe Dọa





Sắc mặt của Nghiêm Hưng Đằng trầm xuống, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Nhất Hạ, lạnh giọng nói: “Mạnh Nhất Hạ, ông đừng có mà ở đây diễu võ giương oai, hai nhà họ Mạnh và Thẩm các ông đã xong đời rồi.

CHúng tôi đã bắt tất cả những người cao tầng của hai nhà các ông, tất cả những người năm đó có quan hệ tới vụ án diệt môn nhà họ Nghiêm đều bị chúng tôi bắt lại cả rồi.”
“Còn nữa, Thanh Cảnh Môn đã liên hợp với chính phủ niêm phong tất cả sản nghiệp của gia tộc các người rồi, đám người Nhâm Thiên Tuyệt cũng đã bị truy nã.

Bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành của mấy người xong đời rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt của Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh trầm xuống, bọn họ không ngờ Thanh Cảnh Môn làn việc nhanh và mạnh mẽ đến vậy.

Gần như chỉ trong một đêm mà đã làm xong nhiều chuyện nhắm thẳng vào ga tộc của bọn họ.

Trần Hùng nói: “Năm đó bốn gia tộc lớn mấy người đối xử với nhà họ Nghiêm như thế nào thì hiện tại tôi với anh em của tôi sẽ đòi lại gấp bội.”
“Thẩm Dương Thạnh, Mạnh Nhất Hạ, hai người đã chết đến nơi rồi, còn muốn trăn trối gì không?”
“Ha ha ha…”
Đột nhiên, Mạnh Nhất Hạ cười ha ha nói: “Trần Hùng, cậu dám dọa tôi sao?”
“Tôi dọa ông làm gì?” Trần Hùng hỏi.
Mạnh Nhất Hạ nói: “Mấy người không dám đụng đến bọn tôi đâu, cho dù Nguyễn Đại có giúp mấy người làm chứng thì có sao chứ, cậu ngoại trừ có thân phận là môn chủ của Thanh Cảnh Môn thì cậu còn có một thân phận khác đúng chứ.”
“Hử?” Trần Hùng hử một tiếng.
Mạnh Nhất Hạ cười nói: “Cậu vẫn là cậu ba của nhà họ Trần, có điều cậu ba như cậu lại chẳng có uy phong gì, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Trần mà thôi.”
“Trần Hùng, nếu như cậu đã là người nhà họ Trần thì cậu cũng biết nhà họ Trần ở phương Bắc đại biểu cho điều gì.”
Nhắc tới nhà họ Trần, khiến cho tâm trạng của Trần Hùng ngược lại có chút kích động.


Chuyện này cũng không thể trách anh đinh lực không đủ mà chính là không biết bắt đầu từ khi nào mà ba chữ nhà họ Trần như là vảy ngược của Trần Hùng.
“Mạnh Nhất Hạ, ý của ông là muốn tìm nhà họ Trần đến đối phó tôi sao?”
“Ha ha…” Mạnh Nhất Hạ cười lạnh liên tục, bên trong tiếng cười đó tràn ngập sự đắc ý: “Trần Hùng, chắc cậu cũng không ngờ đúng chứ, chỗ dựa sau lưng của bốn gia tộc lớn lại chính là gia tộc quyền thế bậc nhất ở phương Bắc - nhà họ Trần.”
“Hiện tại chúng tôi bị Thanh Cảnh Môn của mấy người bắt lại, chắc chắn Nhâm Thiên Thành đã tới nhà họ Trần tìm kiếm sự trợ giúp, chắc hẳn không bao lâu nữa thì nhà họ Trần sẽ phái người tới cửa thôi.”
“Còn Thanh Cảnh Môn mấy người chẳng qua là một con chó mà chính phủ cử tới mà thôi.

Trước một gia tộc có quyền thế bậc nhất thì Thanh Cảnh Môn mấy người cũng chẳng là cái thá gì cả, đừng tưởng rằng quyền lợi của Thanh Cảnh Môn mấy người lớn lắm, nhà họ Trần chỉ cần tùy tiện phái một nhân vật tới thì cũng đã đủ để nghiền nát một môn chủ Thanh Cảnh Môn nhỏ nhoi ở phương Bắc này.”
“Trần Hùng, nếu cậu thức thời thì bây giờ hãy thả chúng tôi ra ngay, nếu không đến lúc đó nhà họ Trần cử người đến thì chuyện này không còn tốt như vậy nữa đâu.”
Ầm!
Mạnh Nhất Hạ vừa nói xong thì Trần Hùng đột nhiên đám mạnh một phát lên tường.
Tâm trạng của anh vô cùng kích động, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu đỏ hoe.
Phản ứng này của Trần Hùng không chỉ khiến cho Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh khẽ run lên mà cũng khiến cho Nghiêm Hưng Đằng ở bên cạnh hoảng sợ.
Trần Hùng thu hồi nắm tay, vách tường bên cạnh hiện ra vết nứt dày đặc, ầm ầm sập xuống: “Nhà họ Trần phải không, hôm nay tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem, rốt cuộc người nhà Trần có dám tới cứu hai người không.”.